Khương Kỳ cũng không phải một nam nhân quá xuất chúng, nhưng hắn ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, mũi anh tuấn, khóe môi cho dù đang hôn mê cũng cong lên.
Có lẽ hắn là một người rất thích cười! Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ vậy.
Tiêm Xảo ở một bên nói rằng: "Bẩm phu nhân, bình thường thế tử do bà tử trong phủ hầu hạ, thái y cũng tới xem qua, nói là lúc ngã ngựa bị tổn thương đầu, phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể tỉnh."
Tiêm Xảo này cũng là người thông minh, nhưng một người hôn mê, là nha hoàn hầu hạ hay là bà tử hầu hạ, Nghiêm Tiêu Nghi vốn cũng không quan tâm. Cho dù có tỉnh, cho dù trong phủ có sạch sẽ, vậy bên ngoài còn không phải một đống lộn xộn. Hơn nữa, đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, Khương Kỳ còn chưa tỉnh lại đối với nàng ngược lại là một chuyện tốt.
"Ban đêm ta nghỉ ngơi ở đâu?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi xong, liền nhìn về phía gian ngoài. Trước đó, lúc rửa mặt, nàng quan sát thấy sau tấm bình phong phía ngoài có nhuyễn tháp.
Tiêm Xảo trả lời: "Đã chuẩn bị nhuyễn tháp, bởi vì hôm nay có chút không tiện, cho nên để ở gian ngoài. Xin phu nhân chờ một lát, nô tỳ đi gọi người chuyển vào nội thất."
Nghiêm Tiêu Nghi khẽ nhíu đôi mày thanh tú, sau một lát mới gật đầu. Tuy nói nàng rất muốn ở gian ngoài, nhưng gian ngoài dù sao có khá nhiều người lui tới, không tiện lắm. Với lại, cho dù bây giờ Khương Kỳ hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn là phu quân của nàng, tuy có nha hoàn bà tử ở đây, nhưng nàng trước sau phải ở nội thất trông nom mới đúng lẽ.
Tiêm Xảo được cho phép, khuôn mặt vẫn luôn cung kính có nhiều thêm một phần vui mừng. Nàng vội vàng tìm hai bà tử khỏe mạnh, khiêng nhuyễn tháp đến sau tấm bình phong trong nội thất.
Chủ viện.
"Chỗ Kỳ nhi thế nào rồi?" Khương Văn Chính giương cánh tay, nha hoàn thuận theo giúp ông thay quần áo.
Trưởng Công Chúa nhận lấy khăn bông ấm áp nha hoàn đưa tới, lau mặt cho Khương Văn Chính: "Nhìn ra là người biết điều, không khóc không nháo, hiện tại đã nghỉ ngơi."
"Như vậy cũng tốt, trước đó hình như là bị bỏ thuốc, còn tưởng rằng sau khi dược tính giảm bớt, sẽ ầm ĩ một trận!" Khương Văn Chính than thở, cầm khăn bông trong tay Trưởng Công Chúa đưa cho nha hoàn hầu hạ.
"Lại nói, Dương Hàm đột nhiên hồi Kinh, nhưng hắn không tiến cung trước, mà đi thẳng đến Kiến An hầu phủ ra mặt cho cháu gái, có thể nhìn thấy rõ hắn rất quan tâm Nghiêm Tiêu Nghi. Nếu Nghiêm Tiêu Nghi không muốn gả tới, dựa vào tính tình của hắn, sợ là căn bản sẽ không để ý tới Ninh Quốc Công phủ chúng ta. Nhưng kết quả lại là hắn tự đến đưa dâu, chắc hẳn việc hôn sự này Nghiêm Tiêu Nghi cũng không bài xích." Trưởng Công Chúa được Khương Văn Chính dìu ngồi xuống trước gương trang điểm, bà nhìn cái bóng phản chiếu trong gương đồng nói.
Mục đích Dương Hàm đưa dâu trừ nhằm vào Nghiêm gia ra, cũng là để cho Ninh Quốc Công phủ bọn họ thấy. Cho dù Nghiêm Bồi Luân không phải thứ gì, còn có ông đường đường là Vân Huy Tướng quân làm chỗ dựa, bất kỳ ai cũng không thể coi thường Nghiêm Tiêu Nghi.
Khương Văn Chính vừa gỡ trâm phượng trên đầu Trưởng Công Chúa xuống, vừa không hiểu hỏi: "Nếu không bài xích, vậy tại sao lại bị Kiến An hầu bỏ thuốc, khống chế hành động?"
Trưởng Công Chúa hơi nhíu mày, cười nói: "Hai vợ chồng Nghiêm Bồi Thanh vừa đi, Nghiêm gia kia liền do Nghiêm Bồi Luân làm chủ. Nếu Nghiêm Bồi Luân cảm thấy Nghiêm Tiêu Nghi là gánh nặng, cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi như nàng cũng sẽ không dễ chịu gì. Nghiêm Bồi Luân duy trì chức quan Hầu tước mấy năm nay, làm loạn khắp nơi, sợ bị người ta nói thua vị huynh trưởng đã qua đời. Nhị hoàng tử đã mười hai tuổi, có chút ý muốn bộc lộ tài năng, thân thể hoàng hậu vẫn luôn không tốt, trong hậu cung đều do Lư thị quản lý, Lư gia cũng bởi vậy mới nước lên thì thuyền lên. Tuy nói Nghiêm Tiêu Nghi cũng là người nhà họ Nghiêm, nhưng sao đáng tin bằng con gái ruột, nếu không Nghiêm Bồi Luân cũng sẽ không làm ra việc thà đắc tội chúng ta, cũng muốn trèo lên Lư gia. Ta đoán sợ không phải Nghiêm Tiêu Nghi giả vờ không biết, dù sao giữa thúc cháu bọn họ đã kết thù oán, Nghiêm Bồi Luân đương nhiên sẽ không muốn để nàng sống tốt."
Khương Văn Chính thuần thục tháo búi tóc của Trưởng Công Chúa xuống, cầm lược chải tóc cho bà: "Nếu biết mục đích của Nghiêm gia, công chúa cần gì phải đồng ý hôn sự này?"
Trưởng Công Chúa liếc cái bóng của Khương Văn Chính trong gương, sau đó lại có chút bất đắc dĩ thở dài: "Kỳ nhi hôn mê đã nữa năm, ta sợ cả đời này nó cứ như vậy, bằng không thì cũng sẽ không nghĩ dùng biện pháp xung hỷ này. Cửa hôn sự cùng với Nghiêm gia này, lúc trước nếu không phải Kỳ nhi giống như trúng tà, nhất định phải cưới Nghiêm Tiêu Nguyệt kia, ta mới không muốn kết thân với Nghiêm Bồi Luân đâu! Trước đó bởi vì còn có chuyện hôn ước này, ta mới phái người đi thăm dò ý tứ bên đó, cũng không muốn làm chậm trễ nữ nhi người ta. Nhưng ai ngờ Nghiêm Bồi Luân lại đẩy cháu gái mình tới. Trước kia ta đã gặp Nghiêm Tiêu Nghi rồi, nhanh nhẹn hoạt bát hơn Nghiêm Tiêu Nguyệt. Vả lại bị chú ruột vô tình đẩy ra, có lẽ ở trong phủ sống cũng không tốt mấy."
Khương Văn Chính khẽ cười một tiếng, nói: "Thì ra là công chúa điện hạ sinh lòng nhân từ."
"Nhân từ? Nếu Nghiêm Tiêu Nghi không biết tốt xấu, cái này không phải nhân từ. Có điều hiện tại xem ra cũng là đứa trẻ thông tuệ." Trưởng Công Chúa nắm chặt tay Khương Văn Chính, thở dài nói: "Cũng không biết Kỳ nhi lúc nào mới tỉnh."
Khương Văn Chính đặt tay lên vai Trưởng Công Chúa, an ủi: "Sẽ tốt thôi."
Cho Cát Nhi và Tiêm Xảo rời đi, Nghiêm Tiêu Nghi nằm ở trên nhuyễn tháp, theo lý nàng phải khó ngủ cả đêm mới đúng. Nhưng có thể do thuốc kia, Nghiêm Tiêu Nghi nằm xuống không được bao lâu đã nặng nề thiếp đi. Nhưng nàng không biết là, người vốn hôn mê bất tỉnh trên giường kia, tay đột nhiên khẽ nắm thành quyền, trong miệng cũng phát ra một tiếng nỉ non yếu ớt.
Khương Kỳ biết mình ngả từ trên lưng ngựa xuống, sau đó chìm vào bóng tối. Cũng không biết qua bao lâu, trong bóng tối xuất hiện một tia sáng, bên tai cũng có đủ loại thanh âm. Hắn muốn mở to mắt, nhưng dù cố gắng thế nào cũng tốn công vô ích. Bên tai có người đang khóc, quen thuộc như thế, hắn muốn mở miệng nói chuyện, cuống họng lại giống như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được một chút âm thanh.
Ngay lúc hắn từ bỏ giãy dụa, dường như có ánh sáng rực rõ xuyên qua người hắn, nhìn thấy từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Cho đến cuối cùng, một nữ tử đứng ở trước mặt hắn.
Đây cũng là mơ sao? Khương Kỳ suy đoán.
Trong mơ, nữ tử kia là thê tử của hắn, là thê tử mẫu thân tìm đến xung hỉ cho hắn. Khương Kỳ cảm thấy có chút buồn cười, đường đường là Trưởng Công Chúa lại tin tưởng loại chuyện hoang đường như xung hỉ.
Hắn không thích vị thê tử đột nhiên xuất hiện này, ngoại trừ vì muội muội yểu điệu của nàng mới là người lúc trước hắn coi trọng ra, càng vì nàng không chỉ không biết cười, cũng không biết khóc, cho dù cãi nhau, cũng chỉ có mình hắn như tên điên, còn nữ tử kia lại không có một chút phản ứng.
Trong mơ bọn họ vẫn chưa viên phòng, cho đến một ngày nàng nói với hắn, quốc công phủ cần có người thừa kế. Trong mơ hắn không biết vì sao lại tức giận, cho nên mọi thứ xảy ra căn bản không chút dịu dàng, rốt cục hắn thấy được nước mắt của nàng.
Sau đó hắn có con trai, phụ thân và mẫu thân rất vui mừng. Có lẽ hắn cũng rất vui, bởi vì trong mơ hắn đang cười.
Sau đó thì sao? Phụ thân xuất chinh, trở về lại là một cỗ quan tài. Xảy ra cung biến, mẫu thân vì bảo vệ Hoàng đế, trọng thương bỏ mình. Hắn thì sao? Một tên nhị thế tổ* chỉ biết là ăn chơi chè chén, bị ngoại thất nuôi dưỡng hạ độc, mặc dù không chết, nhưng lại giống kẻ ngu, không thể tự điều khiển thân thể, vụng về như một đứa trẻ.
*Nhị thế tổ: Con ông cháu cha
Ninh Quốc Công phủ vẫn là Ninh Quốc Công phủ, nhưng người thừa kế tước vị là hắn lại thành phế nhân. Hắn nghĩ, dù sao đã có con trai, nữ nhân kia căn bản không cần một phế vật như hắn. Nhưng nữ nhân kia có vẻ không tính giết chết hắn, cho dù nàng đã thành trò cười trong kinh thành.
Sau đó, Khương Kỳ thấy được nụ cười của nữ nhân kia, nụ cười tha thứ và bất đắc dĩ. Mỗi khi hắn không chịu nổi phát điên lên, nữ nhân kia sẽ ôm lấy hắn nhẹ giọng an ủi, sẽ ru hắn ngủ bằng bài đồng dao vốn chỉ thuộc về con của bọn họ; sẽ từng muỗng cho hắn ăn cơm, không hề chê bai vết bẩn trên quần áo hắn.
Không biết qua bao nhiêu năm, hắn tuổi già sức yếu gối lên chân nữ nhân kia, muốn nói cho nàng nếu có kiếp sau, hắn sẽ đối xử tốt với nàng, đến lúc đó nàng cũng nhất định phải thích hắn mới được. . . Nhưng hắn nói không nên lời, chỉ có thể ở trong bài đồng dao nàng hát không biết bao nhiêu năm, chìm vào bóng tối lần nữa.
Nghiêm Tiêu Nghi mở to mắt, nhìn thấy một bóng đen trước mặt, lập tức sợ đến hồn vía lên mây. Nàng đột nhiên ngồi dậy mở miệng, muốn gọi người, lại phát hiện mình bị dọa đến mất tiếng.
"Đừng, đừng hoảng hốt. . ." Thân thể người kia có vẻ hơi bất ổn, tiếng nói cũng có chút khàn giọng, trong lời nói mang theo chút khẩn trương: "Ta, ta là Khương Kỳ."
Khương Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy tất cả mọi thứ bài trí trong phòng rất quen thuộc, hắn nghĩ đây chính là lúc mình mới thành hôn. So với trong mơ, hắn tỉnh lại hình như hơi sớm, nến long phượng kia còn ở đây! Hắn kéo lấy thân thể bởi vì nằm trên giường một thời gian lâu mà trở nên hư nhược, từng bước một đi đến phía sau tấm bình phong quen thuộc kia, như ước nguyện của hắn, người trong mơ ở chỗ này. Hắn quan sát người đang ngủ, có phần không phân rõ hiện thực và mộng cảnh.
Chỉ là Khương Kỳ không ngờ, Nghiêm Tiêu Nghi lại đột nhiên tỉnh lại, còn là dáng vẻ bị dọa sợ, việc này khiến hắn có chút không biết làm sao.
Khương Kỳ? Nghiêm Tiêu Nghi ổn định lại tinh thần, mượn ánh nến trong phòng, rốt cục thấy rõ diện mạo người tới. Nghiêm Tiêu Nghi hết sức ngạc nhiên nhìn hắn, ai có thể nghĩ Khương Kỳ hôn mê nửa năm lại tỉnh lại vào đêm tân hôn.
Đợi nàng nhìn thấy Khương Kỳ ở dưới ánh nến cũng khó che giấu đi gương mặt trắng bệch và mô hôi lạnh trên trán, rốt cục lấy lại tinh thần. Nàng cuống quít đứng dậy, do dự một chút, cuối cùng mím chặt môi đỏ, đưa tay đỡ lấy Khương Kỳ, dìu hắn ngồi trên nhuyễn tháp. Sau đó, Nghiêm Tiêu Nghi nhanh chóng đi ra gọi người.
Từ trong mơ mới tỉnh lại, Khương Kỳ có đầy bụng tâm sự muốn nói với Nghiêm Tiêu Nghi, khó khăn lắm mới để tay kề ống tay áo Nghiêm Tiêu Nghi.
Sao phu nhân lại đi rồi? Hiện giờ hắn muốn nói chuyện rõ ràng mà? Còn chưa phân rõ mơ hay hiện thực, trong lòng Khương Kỳ rất ủy khuất.
Tiêm Xảo và Cát Nhi nghe Nghiêm Tiêu Nghi gọi các nàng, vội vàng đi đến. Chờ Tiêm Xảo nghe được tin Khương Kỳ tỉnh lại, kinh hô một tiếng, lập tức đi đến bên giường, thấy trên giường không người, theo bản năng nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi chỉ vào sau tấm bình phong, nói ra: "Thế tử ở bên trong."
Tiêm Xảo chạy ra sau tấm bình phong, thấy thế tử nhà mình nửa tựa trên nhuyễn tháp, chạy ra ngoài như một làn khói. Nghiêm Tiêu Nghi ngăn cản cũng không được, nghe Tiêm Xảo hô hào thế tử tỉnh rồi, nàng biết tối nay sợ là không thể ngủ tiếp.