Liên tục mấy ngày, Khương Văn Chính phái người giữ Khương Kỳ ở trong doanh trướng của bọn họ chờ đợi, Khương Kỳ muốn chạy cũng không tìm được cơ hội. Lại bởi vì ngày đầu tiên đã bị trói ở trong trướng ném đi mặt mũi nên Khương Kỳ cũng không dám gây ra chuyện gì nữa, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở trong trướng nghe bọn họ nghị sự.
Lần này Lý Mẫn Giai không tới, Liêu Trường Hải vốn cho rằng tốt xấu có Khương Kỳ cùng Lý Gia Hằng bồi mình nhưng ai có thể nghĩ hai người kia lại đi chuẩn bị diễn luyện hết, mặc dù một người là bị ép một người tự nguyện.
Liêu Trường Hải rãnh rỗi nhàm chán, vào buổi tối canh giữ ở trước trướng Khương Kỳ chờ người. Hắn vừa thấy Khương Kỳ chậm rãi đi tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón. Hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Tẩu phu nhân đâu?"
"Còn ở chỗ nương ta đó! Phải qua bữa tối mới có thể trở về." Khương Kỳ liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Còn không phải muốn đến xem thử huynh đệ hai ngày qua làm gì sao?" Liêu Trường Hải vung roi ngựa trong tay, cười hắc hắc, nhích lại gần phía trước: "Nghe nói hai ngày trước ngươi bị trói ở trong doanh trướng Quốc Công gia hả?"
"Là ta bị cha ta cưỡng ép trói đi doanh trướng ông ấy, cái gì gọi là ta bị trói ở trong doanh trướng cha ta hả?" Khương Kỳ đẩy mặt béo đang sáp tới gần của Liêu Trường Hải, cất bước tiến vào doanh trướng.
Liêu Trường Hải cười ha hả đi vào theo, vừa chỉ vào ngoài trướng, nói: "Hộ vệ nhà các ngươi cũng thật là, biết rõ ta là ai thế mà không cho ta tiến vào, hại huynh đệ ta một mực ở bên ngoài chờ đợi."
Hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo ở bên trong trướng thấy có người ngoài, nhanh chóng thối lui ra khỏi doanh trướng.
Khương Kỳ rót một chén trà, uống một hớp, sau đó quay đầu nhìn về phía Liêu Trường Hải: "Ai biết tiểu tử ngươi tới làm gì? Ngộ nhỡ bên trong trướng mất đồ thì tìm ai đòi?"
Liêu Trường Hải xì một tiếng, ngồi ở trên ghế đẩu, cầm lấy bình trà trước mặt Khương Kỳ, cũng tự rót cho mình một chén: "Chỗ này của ngươi cũng không phải trướng Quốc Công gia, có thể có cái đồ gì tốt? Ai! Ngươi có biết phủ thượng các ngươi tách ra làm hai, bây giờ người bên ngoài đều nói cái gì không?"
"Cái gì?" Khương Kỳ vừa cởi áo ngoài, vừa đi ra sau tấm bình phong.
Liêu Trường Hải sợ Khương Kỳ nghe không rõ, trong doanh trướng cũng không sánh bằng trong phòng, âm thanh dễ dàng truyền đi, liền đi tới bên cạnh bình phong, nghiêng đầu nói: "Đám gia hỏa lắm mồm lại dốt nát kia nói Ninh Quốc Công phủ các ngươi mượn ân sủng của bệ hạ, tự nhà mình chia hai phe nam nữ đối kháng; người lo lắng quá mức, nói Ninh Quốc Công phủ các ngươi đem trú quân kinh kỳ ra làm trò đùa, lại càng để nhi tử kém cỏi và nhi tức (con dâu) tay trói gà không chặt làm phó tướng, thật sự xem trú quân kinh kỳ như phủ binh nhà mình, ai! Ngươi làm gì vậy?"
Liêu Trường Hải bị Khương Kỳ từ sau tấm bình phong vung TSm đầy mùi mồ hôi lên mặt. Liêu Trường Hải giật TSm kia xuống, vo viên lại ném trở về: "Đang yên đang lành phát hỏa với ta cái quái gì hả?"
Khương Kỳ thay xong quần áo, từ trong bình phong đi ra, tức giận nói ra: "Chỉ những thứ này à?"
"Vậy ngươi còn muốn nghe thứ gì hả?" Liêu Trường Hải phồng mang nói.
"Nếu như ngươi đến chính là tìm ta nói những thứ này, xem ra ngươi thật đúng là rảnh đến hoảng rồi." Khương Kỳ cười nói.
Liêu Trường Hải mạnh miệng nói: "Mấy ngày nay huynh đệ ta đi săn uống rượu rất tiêu dao đấy! Nếu không phải bởi vì lo lắng ngươi ở nơi này, mới sẽ không lãng phí thời gian chờ ngươi đâu!"
Khương Kỳ bật cười lên tiếng: "Vậy bản Thế Tử thật đúng là phải cảm ơn Liêu Nhị công tử ngài. Chẳng qua đều là chút lời ong tiếng ve, Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa hai vị lão nhân gia đó vẫn không để vào mắt."
Nếu quả như thật để ý, làm sao lại náo một màn như thế? Mấy ngày nay, tức phụ trở về liền mệt mỏi nghỉ ngơi, hắn cũng không có thời gian trò chuyện cùng tức phụ nữa đây!
Nói tới đây, Liêu Trường Hải lại một mặt hiếu kì tiến đến bên người Khương Kỳ, thấp giọng hỏi: "Ngươi thì cũng thôi đi, không chừng là quốc công gia thấy huynh đệ ngươi cả ngày ăn không ngồi rồi, muốn cho ngươi tiến bộ. Nhưng tẩu phu nhân lại xảy ra chuyện gì? Mặc dù Kiến An hầu kia là tước vị quan võ nhưng mặc dù sở trường của Nghiêm Hầu gia Nghiêm Bồi Thanh là kỵ xạ nhưng cũng là quan văn? Tẩu phu nhân nhất định là chưa từng tiếp xúc việc quân sự. Trưởng Công Chúa giữ tẩu phu nhân lại, đừng nói là muốn hầu hạ bên người nha!"
Khương Kỳ không quan tâm tới vấn đề này của Liêu Trường Hải, ngược lại hỏi: "Ngươi đây là tính ở lại dùng bữa với ta?"
Liêu Trường Hải thấy Khương Kỳ không muốn trả lời, cũng không hỏi tới nữa: "Vậy cứ như thế đi, huynh đệ ta còn chưa ăn được mấy lần ngự thiện đâu."
Mỗi lần ra đây, cũng chỉ có Ninh Quốc Công phủ và An vương phủ mới có cái phúc phận này, Hoàng Thượng ăn cái gì thì bọn họ ăn cái nấy. Thời điểm Khương Kỳ chưa thành thân, hắn còn có thể đến ăn chực đấy! Bây giờ đã thành thân rồi, hắn thật đúng là không tiện nữa.
Thực ra ý tứ của Trưởng Công Chúa, Khương Kỳ nhiều ít cũng có thể nghĩ tới. Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu việc quân sự nhưng mà Ninh Quốc Công phủ lại là nhà tướng. Bây giờ mượn cơ hội mang người theo bên người, mặc dù không trông cậy Nghiêm Tiêu Nghi có thể thông hiểu ngay lập tức nhưng cũng để nàng tiếp xúc quân vụ, đỡ phải hoảng hốt lo sợ khi gặp chuyện đồng thời không phân rõ tình hình.
Lại có Khương Văn Chính gây ra tình cảnh này, trước kia Khương Văn Chính không quan tâm Khương Kỳ có tiến bộ hay không. Nhưng lần này lại đang thương nghị với chư vị tướng lĩnh thỉnh thoảng sẽ còn quay đầu hỏi ý kiến hắn. Nhưng thấy hắn có chỗ không hiểu, Khương Văn Chính cũng sẽ giải thích cặn kẽ một lần. Khương Kỳ nghĩ, cuối cùng không phải sau này mình phải trải qua cuộc sống không có gì tốt hay sao?
Trong mộng từ đầu đến cuối, phụ thân không hề có ý định để cho hắn tiếp nhận y bát*. Chẳng lẽ là vì trong hiện thực hắn đàng hoàng một chút cho nên sự tình có thay đổi? Hay là tình thế đã không cho phép hắn tiếp tục đần độn ngu ngốc nữa đây?
Nếu là ý sau, trong giấc mộng kia cũng phỉa như thế mới đúng chứ nhỉ? Nhưng vì sao lúc trước hắn không nhận ra cái gì chứ? Hơn nữa cha mẹ cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Khương Kỳ cảm thấy có một số việc vẫn nên cẩn thận suy nghĩ một chút. Trong mộng trải qua quá nhiều năm tháng, hắn cũng chỉ chú ý người bên cạnh thôi, đối với những chuyện xung quanh, trong mộng mặc dù cũng có nhìn thấy nhưng ban đầu hắn đã không để ý, bây giờ không thể tiếp tục không để mắt đến nữa.
Khương Kỳ rơi vào trầm tư, Liêu Trường Hải bị bỏ mặc ngồi ở đằng kia, cũng không quấy rầy. Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, sau khi Khương Kỳ tỉnh lại, thế mà tính tình lại thay đổi hơn trước rất nhiều. Chẳng hạn, trước kia hắn căn bản không tưởng tượng nổi người như Khương Kỳ mà lại thật lòng thật dạ với nữ nhân. Muội tử của tẩu phu nhân kia, tuy nói là Khương Kỳ khóc lóc van nài Trưởng Công Chúa đến nhà cầu được việc hôn nhân nhưng hắn và Khương Kỳ cùng một chỗ mặc tã lớn lên, sao lại không biết đó chỉ là Khương Kỳ cảm thấy diện mạo người ta xinh đẹp mà thôi, mới sẽ không coi là chuyện to tát!
Bây giờ, Khương Kỳ không chỉ có một tức phụ nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, bình thường đi ngõ Yên Hoa bây giờ cũng không nhắc đến nữa không nói, ngay cả chuyện bị Quốc Công gia bắt đi cũng không sinh ra bao nhiêu bực tức. Sách! Phải biết chuyện này nếu là ở trước kia, vị đại gia này sợ không phải muốn ầm ĩ phá hủy trướng của Quốc Công mất, ở đâu còn có thể ngoan ngoãn chờ người đến bắt chứ?
Cho dù đại ca hắn nhắc đến Thế tử cũng không có phản cảm như trước kia, ngay cả chuyện ở chuồng ngựa đưa Lý Mẫn San trở về, đại ca còn nói Thế tử làm tốt đấy! Biết cách đối phó với loại người không có quy củ đó.
Chẳng lẽ trước kia khắp Kinh Thành, người không có quy củ nhất không phải chính là vị Thế tử trước mắt này? Đại ca dường như quên hết rồi vậy.
Liêu Trường Hải quệt miệng, than thở lắc đầu.
"Ngươi đang làm gì đó?" Khương Kỳ lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy cảm thán của Liêu Trường Hải thì hỏi.
Liêu Trường Hải lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chính là nghĩ bữa tối của ngươi khi nào mới đến? Huynh đệ ta có chút đói đến hoảng rồi."
Khương Kỳ thấy mặt béo của Liêu Trường Hải gầy đi rất nhiều, buồn cười nói: "Lúc này thật vất vả mới xuống thịt, ngươi còn luyến tiếc muốn đưa chúng nó trở về à?"
Liêu Trường Hải không quan tâm nói: "Lúc nên ăn vẫn phải ăn. Hiếm khi Thế tử không keo kiệt, giữ huynh đệ ở chỗ này dùng bữa."
"Nghe nói mẹ ta cho Lý Gia Hằng một chức Tiên phong doanh, ngươi có muốn đi cùng huynh đệ ta đến chỗ cha ta nhìn một chút hay không? Nói không chừng cũng có thể nhận được việc: "Dáng vẻ nhàn nhã của Liêu Trường Hải chọc cho Khương Kỳ có chút không thoải mái.
"Ta mới không đi, mấy ngày nay đại ca ta ở chung một chỗ với đồng liêu, không có thời gian quản ta, như vậy mới để cho ta có thời gian nghỉ ngơi. Nếu như ta không biết tự lượng sức mình đi trợ thủ quốc công gia, một khi thua quá thảm, đại ca ta chắc chắn bởi vì ta ném đi mặt mũi quốc công gia, mà càng bắt ta thao luyện nhiều hơn." Liêu Trường Hải khoát tay, giọng nói rất kiên quyết: "Huống chi, ta còn kém hơn vị Nhị công tử kia. Thua rồi, tiểu tử kia ở trước mặt ta cũng không biết sẽ vênh váo thế nào đâu!"
Khương Kỳ nhìn hắn, mày kiếm nhướng một cái: "Ngươi cảm thấy nương ta sẽ thắng?"
Liêu Trường Hải hỏi lại: "Vậy ngươi cảm thấy Trưởng Công Chúa thất bại?"
Quốc công gia có thể nói là Tướng quân thường thắng, xưng ông là đệ nhất thống soái cũng không quá đáng, cho dù là ai cũng sẽ không cho rằng Trưởng Công Chúa sẽ thắng. Nhưng lời này cũng không thể nói rõ à nha? Tất cả mọi người đều thấy rõ, lần này Trưởng Công Chúa thế mà coi diễn luyện là chuyện đại sự đấy! Một khi bị Trưởng Công Chúa nghe thấy, cái mạng nhỏ của hắn còn cần hay không?
Liêu Trường Hải không thể thẳng thắng trả lời, đó cũng ở trong dự liệu của Khương Kỳ, cho dù là hắn cũng không dám ở trước mặt hai người kia nói ai thắng ai thua. Nói nương sẽ thắng, cha không vui còn nói cha sẽ thắng, cha nương đều không vui.
Từ nhỏ, Khương Kỳ bị cha hắn lấy cớ hắn chọc nương hắn không vui, bắt hắn thao luyện không phải một hay lần. Thế nhưng việc lần này liên quan đến quân uy, nghĩ đến cha cũng sẽ không nhường nương. Nhưng mà một khi nương may mắn thắng được vậy gương mặt già nua kia của cha. . . Sách!
Ngay lúc này, ngoài trướng truyền lời, nói thiện phòng đưa bữa tối tới. Khương Kỳ và Liêu Trường Hải cũng không làm gì khác, bữa tối được dọn xong, Liêu Trường Hải cũng không khách khí, cầm đũa nói với Khương Kỳ một tiếng liền bắt đầu ăn.
Khương Kỳ thấy Liêu Trường Hải ăn như hổ đói, ban đầu không có khẩu vị gì nhưng sau đó hắn cũng ăn nhiệt tình. Hai người tranh cướp lại ăn hết sạch một bàn đồ ăn.
Lúc Nghiêm Tiêu Nghi tiến vào nhìn thấy không chỉ có một bàn bừa bộn, còn có hai nam nhân nâng cao bụng, sắp ngồi không yên trên ghế đẩu.
"Thế tử, chàng và Liêu công tử đây là. . ." Nghiêm Tiêu Nghi trợn tròn hai mắt, khó có thể tin.
Một bàn này đồ ăn, chẳng lẽ đều là hai người bọn họ ăn hết?
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi trở về, đứng dậy, tiến lên nói: "Đều do cái tên mập mạp này, một bàn đồ ăn ngon vậy đều để hắn ăn hết, vi phu vừa mệt vừa đói, thật đáng thương."
Liêu Trường Hải thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Khương Kỳ, cười lạnh nói: "Ngươi thế mà còn đói ư? Không bằng sai phòng bếp nhỏ của các ngươi làm một ít thức ăn? Bản công tử còn có thể tranh với ngươi ba trăm hiệp."
Khương Kỳ khoát khoát tay, nói với Liêu Trường Hải: "Ăn xong rồi thì đi nhanh lên, đứng ỳ ở chỗ này làm gì hả?"
Liêu Trường Hải cũng không ở lâu, dù sao nên nói cũng nói xong nên ăn cũng đã ăn xong. Ở mà không có ánh mắt giữ lại, không phải tổn thương con mắt mình sao?