CÔNG TỬ BỘT SỦNG THÊ


 
 
Bởi vì Hải Thị lâm vào nội loạn nên chủ động triệt binh, việc này khiến cho vương thất Nam Chu vốn cho rằng chiến sự sẽ mất một thời gian thật lâu luống cuống tay chân.
 
Bọn họ vốn cho rằng Hải Thị khí thế hung hăng, dù cuối cùng bại trận rút lui cũng sẽ không kết thúc chiến sự trong thời gian ngắn. Kể từ đó, cho dù bọn họ không phái viện quân, triều đình mẫu quốc cũng không rảnh truy cứu. Bây giờ thì hay rồi, lâm vào hoàn cảnh đâm lao phải theo lao. Ngay lúc vương thất Nam Chu nghĩ cách làm sao để phục hồi quan hệ thì nghe được tin Nhạc Anh Kỳ mưu sát nữ quyến quan nhất phẩm triều đình.

 
Thế tử Nam Chu Vương - Nhạc Anh Bình nghe nói Nhạc Anh Kỳ bị mẫu quốc giải vào tử lao, sau khi vui mừng lại có chút hoảng sợ. Vui mừng vì những triều thần vốn còn có hy vọng với Nhạc Anh Kỳ rốt cục cũng có thể hết hi vọng, sợ là chuyện này đã qua hơn một tháng, mà bọn họ vào lúc này mới nhận được tin tức, trong đó nhất định là có nguyên do khác.
 
Ngọc Thanh viện.
 
Chu Trung rụt cổ lại, trên mặt không giống như trước, ngược lại mang theo một tia sợ hãi: "Thế tử, mấy ngày nay người chúng ta luôn theo dõi Thế tử An Vương. Nhưng hắn làm việc quá cẩn thận, người của chúng ta mất rất nhiều thời gian mới tiếp cận được."
 
Khương Kỳ nhìn thấy sắc mặt Chu Trung có chút mất tự nhiên, lông mày chau lại: "Thế đã tìm được cái gì rồi?"
 

Chu Trung cúi đầu xuống, khom người nói: "Thành Nam có một thương nhân buôn bán dược liệu, tên là Lý An. Hai tháng nay Thế tử An Vương tới lui nơi đó năm lần. Chúng tiểu nhân vốn cho rằng hắn đi mua dược liệu, nhưng vào hôm qua, người của chúng ta nghe được Thế tử An Vương lại gọi nữ nhi Lý Yên Nương của thương nhân kia là... đường muội."
 
Chu Trung dứt lời, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Kỳ. Thấy sắc mặt Khương Kỳ xanh xám, cũng không dám thở mạnh.
 
Lúc Khương Kỳ nghe Chu Trung nhắc đến tên Lý An, lông mày vốn đã chau lại dường như vặn thành một cục u, sắc mặt âm trầm. Chờ nghe được tên Lý Yên Nương, hai mắt Khương Kỳ gần như muốn phun ra lửa.
 

Nghiêm Tiêu Nghi ở bên bất an hỏi: "Thế tử, chàng sao vậy?"
 
Đường muội? Có thể được Thế tử An Vương gọi là đường muội, ngoại trừ hoàng thân còn có thể là ai? Song, đương kim bệ hạ lại không có nữ nhi, cho dù có nữ nhi cũng không thể là một gia đình thương nhân. Như thế, vậy cũng chỉ có. . .
 
Nghiêm Tiêu Nghi kinh ngạc, đồng thời cũng bị phản ứng của Khương Kỳ hù dọa.
 
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi lo lắng, gắng gượng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không có gì."
 
Sao Nghiêm Tiêu Nghi có thể tin hắn được, nhưng lúc này cũng không tiện tiếp tục truy hỏi đến cùng, nàng bèn nhịn xuống không nói gì nữa.
 
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi không hỏi tới, cũng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến những thứ mình gánh chịu trong mộng, làm sal Khương Kỳ không hận, nhưng cũng chính bởi vì như thế, hắn mới có cơ hội hiểu Nghiêm Tiêu Nghi, mới có thể biết mình bỏ lơ, một người như thế nào. Khương Kỳ không phải không nghĩ tới vì sao lúc trước người kia lại hạ độc mình, nhưng tìm không thấy bất kỳ nguyên nhân gì. Cho nên, Khương Kỳ cho rằng là vì trong mộng, sau khi cha mẹ qua đời người kia muốn thoát khỏi mình, cho nên mới làm như thế. Nhưng mà, bây giờ xem ra sự việc hình như không đơn giản như vậy.
 
"Ngươi biết Lý An kia đến Kinh Thành lúc nào không?" Khương Kỳ hỏi.
 
Chu Trung vội nói: "Tiểu nhân nghe ngóng, Lý An kia đến kinh thành vào một năm trước, trước đó ở Thành Tây bán thuốc đồng thời còn buôn bán một chút lông thú. Vào hai tháng trước, nói là buôn bán lông thú không tốt, liền bỏ không buôn bán những nơi khác, chuyển đến Thành Nam bắt đầu chuyên tâm bán thuốc. Lúc tiểu nhân hỏi thăm lai lịch của hắn, phát hiện quê quán Lý An cũng là Uy Huyện, Cam Châu, Giang Nam, là đồng hương với Viên Tập kia."
 
"Chỗ Viên Tập hiện tại cũng không tra ra được bất kỳ lý do gì, tại sao lại chạy ra một người buôn bán dược liệu?" Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Nếu nói như vậy, người bán thuốc họ Lý chẳng lẽ do Thế tử An Vương quen biết thông qua Viên Tập?"
 
Chỗ Viên Tập tra được Viên gia là mười chín năm trước chuyển đến Uy Huyện ra, nhưng tìm không được bất kỳ tung tích gì nữa. Còn dược liệu, không nói nhà khác, ngay cả dược liệu bên trong hiệu thuốc Ninh Quốc Công phủ ngoại trừ phái người đi các nơi mua, chính là trong cung đưa tới. Vậy nếu An Vương phủ thiếu dược liệu, ngoại trừ trong cung, tất nhiên là có các tiệm thuốc lớn trong Kinh thành để mua, căn bản sẽ không tìm đến một người mới tới đây không bao lâu.
 
Chu Trung trả lời: "Tiểu nhân cũng cảm thấy như vậy. Nhưng vì trước kia không nảy sinh hoài nghi với bọn họ, cho nên người của chúng ta cũng không dò xét kỹ."

 
"Tra! Tra kỹ càng cho ta. Nhất là Lý Yên Nương kia, không thể bỏ qua chút manh mối nào." Khương Kỳ lạnh giọng nói.
 
Chờ Chu Trung đi, sau đó Nghiêm Tiêu Nghi đi đến bên người Khương Kỳ, nhẹ giọng hỏi: "Thế tử, cho dù thân phận Lý Yên Nương kia có chỗ không ổn, phản ứng của chàng cũng không cần phải rõ ràng như vậy mới đúng. Có thể nói cho thiếp cuối cùng là vì sao không?"
 
Khương Kỳ ngẩng đầu, giơ tay ôm eo thon của Nghiêm Tiêu Nghi, chôn mình ở hông nàng, buồn bực nói: "Nghi Nhi, đời này có nàng là đủ rồi. Chỉ cần có nàng ở đây, lòng ta liền yên ổn, cái khác đều không cần."
 
Nghe được Khương Kỳ đột nhiên thổ lộ, nàng ngây ngẩn cả người, lập tức đưa tay vỗ sau lưng Khương Kỳ một cái: "Chớ có khua môi múa mép, thiếp đang hỏi chàng đấy!"
 
Khương Kỳ ngẩng đầu, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ủy khuất. Hình như tức phụ càng ngày càng hung hăng, rõ ràng lúc mới thành thân rất dễ thẹn thùng, vậy mà bâg giờ chỉ mới nửa năm, tức phụ đã chán mình rồi?
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Khương Kỳ, có chút dở khóc dở cười: "Thế tử không muốn nói?"
 
Khương Kỳ gượng cười hai tiếng, nói ra: "Ta đang nghĩ, lúc trước vì sao cha mẹ không muốn Gia Hằng đi Duyện Châu."
 
"Thế tử đã nói, cha mẹ không có khả năng chỉ vì Thế tử An Vương có quen biết với người Lư gia mà không cho Nhị công tử đi Đông Nam." Nghiêm Tiêu Nghi không xác định nói: "Chẳng lẽ là vì bọn họ tra được Viên Tập và năm đó. . . Thế tử An Vương gọi Lý Yên Nương kia là đường muội, chẳng lẽ Thế tử An Vương có liên quan đến hậu nhân của ba vị Vương gia bị xử tử năm đó?"
 
Khương Kỳ lắc đầu: "Nếu cha mẹ biết Viên Tập có liên quan đến ba vị hoàng cữu năm đó, càng quen biết với biểu ca, vậy người này tất nhiên là không giữ được."
 
"Vậy thì vì sao?" Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu.
 
"Phải biết, chuyện ta ngã ngựa đến bây giờ cũng chưa có kết quả." Trong mắt Khương Kỳ lóe lên một tia lãnh ý.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong, nhịn không được kinh hô: "Không phải nói vô ý sao?"
 
Khương Kỳ kéo tay Nghiêm Tiêu Nghi, nói ra: "Nàng cũng quá coi thường bản lĩnh của vi phu, lúc ta xảy ra chuyện, con ngựa kia là vật Vua ban, lại được trải qua dạy dỗ. Nếu không phải có người cố tình động tay vào, làm sao lại dễ dàng điên cuồng như vậy? Hơn nữa dây cương bị đứt chính là cái dây mới đổi mấy ngày trước."
 
Nghĩ đến Khương Kỳ từng lâm vào âm mưu của người khác mất mạng, Nghiêm Tiêu Nghi nhịn không được kinh hãi: "Nhưng nếu chàng xảy ra chuyện, đối với Thế tử An Vương và An Vương phủ không chỉ không có bất kỳ ích lợi gì, thậm chí còn có thể bị người lật ra chuyện Vệ Vương năm đó, bị định tội lần nữa đó!"
 

"Có thể cũng chính vì nguyên nhân này, mới khiến cha mẹ cho dù tra được phía sau sự việc có cái bóng của Thế tử An Vương nhưng vẫn không đủ chứng cứ rõ ràng." Khương Kỳ thở dài: "Nghe nói sau khi ta xảy ra chuyện, vừa vặn Thế tử phi có thai, thân thể khó chịu, Thế tử An Vương bèn ở bên cạnh, rất ít xuất phủ. Lần này thu tiễn, lại mượn cớ chưa thể đồng hành. Nhưng mà vị biểu ca này của ta, mặc dù nhìn tính tình ôn hoà hiền hậu nhưng cũng không mấy quan tâm vị Thế tử phi kia, chỉ có điều ở trước mặt người ngoài sắm vai rất tốt mà thôi. Phen này lấy cớ, nói không chừng ngay từ đầu lo xảy ra chuyện, nên trốn đi thôi. Còn thu tiễn cũng không đi theo, ngoại trừ bởi vì Thế tử phi đúng thật là gặp đại nạn, nếu hắn đi theo sợ là phải bị người chỉ trích, hơn nữa chính là chột dạ."
 
Lúc này Nghiêm Tiêu Nghi mới nghĩ đến thời điểm thu tiễn, An Vương phi nhắc đến Thế tử An Vương và Thế tử phi, nỗi lo lắng giữa mi tâm có vẻ không được bình thường: "Sao Thế tử nhìn ra được quan hệ giữa hai người bọn họ không phải như ngoài mặt?"
 
Lông mày Khương Kỳ nhíu lại, nói: "Một nam nhân không quan tâm ngươi, cho dù diễn trò như thế nào cũng có thể nhìn thấy manh mối. Giống như ta nhìn thấy nàng, lòng tràn đầy vui vẻ, mà hắn lại lãnh đạm. Hơn nữa nàng có biết vì sao Thế tử phi khó sinh không?"
 
"Nghe nói là hoành thai." Nghe Khương Kỳ trong lúc nói chuyện còn bày tỏ tâm ý với mình, Nghiêm Tiêu Nghi cố nén không bật cười thành tiếng.
 
"Mặc dù An Vương phủ cố ý che giấu nhưng hạ nhân bên trong Vương phủ đông đúc, làm sao có thể che giấu tin tức hết được." Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhịn không được cong khóe môi, híp mắt, mỉm cười: "Sau khi Thế tử phi mang thai lập tức đưa đại nha hoàn bên người cho Thế tử làm thông phòng. Có lẽ là người mới quá được lòng, hai thiếp thất bị vắng vẻ liền muốn cho đại nha hoàn kia đẹp mặt. Cuối cùng lại là Thế tử phi gặp nạn, bị đụng chạm dẫn đến sinh non. Nếu Thế tử phi có chút địa vị trong lòng Thế tử thì hai thiếp thất cũng không dám lỗ mãng như vậy."
 
Nói đến đây, Khương Kỳ nghĩ đến bản thân trong mộng. Hắn không khỏi cảm thấy may mắn khi cha mẹ định ra quy củ trước bốn mươi tuổi không được nạp thiếp, nếu không chỉ bằng hành vi khốn nạn của hắn lúc trước, cuộc sống của một Thế tử phu nhân như Nghi Nhi không biết có bao nhiêu bực mình!
 
Nhìn thấy vẻ mặt Khương Kỳ đầy áy náy nhìn mình, Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu cho lắm. Rõ ràng nói đến Thế tử phi An Vương, sao hắn lại làm vẻ mặt có lỗi với mình? Nghĩ đến thói quen của Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cũng tưởng rằng hắn lại mắc bệnh.
 
Nghiêm Tiêu Nghi thở dài: "Biết An Vương coi trọng An vương phi, nhưng không nghĩ Thế tử lại đối đãi với Thế tử phi như vậy. Mà như lời Thế tử nói, Thế tử An Vương không đi Thu tiễn là vì chột dạ, vậy sau khi chúng ta trở về, hắn phát hiện đến lúc này Ninh Quốc Công phủ không vì chuyện không may của Thế tử mà nghi ngờ chất vấn, cho nên cũng an tâm."
 
Khương Kỳ gật đầu, nói: "Sau khi ta tỉnh lại đã hỏi nương rồi, nương nói mã phu chăm ngựa lấy cớ ta trách phạt hắn vì chuyện chăm ngựa nên hắn ghi hận trong lòng muốn cho ta một bài học, bèn động tay động chân lên dây cương, nhưng không ngờ sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy. Hắn rất sợ Ninh Quốc Công phủ sẽ trả thù người nhà của hắn, nên ngày đó đâm đầu vào tường chết. Phải biết dựa theo thói quen của Quốc Công phủ, chỉ cần có người xảy ra sai sót trên thân ngựa thì sẽ không để hắn tiếp tục chăm ngựa nữa, mà mã phu kia lại làm ta bỗng dưng gánh thêm một cái tội danh."
 
Cha hắn là người xuất thân quân ngũ,rất xem trọng ngựa, há lại có thể tùy tiện coi thường.
 
Nghiêm Tiêu Nghi hiểu rõ gật đầu, nói: "Nhưng kể từ đó, nếu cha mẹ biết Thế tử An Vương xuống tay với chàng, ao lại ẩn nhẫn không vạch trần?"
 
"Sợ là vì Viên Tập." Khương Kỳ nói: "Chu dù Thế tử An Vương đối xử lạnh nhạt với Thế tử phi thì đó cũng là chuyện của hắn. Trừ cái đó ra, hắn quả thật không có lá gan đụng đến ta. Huống chi đối phó ta, đối với hắn mà nói không có bất kỳ lợi ích nào, ngược lại sẽ liên lụy toàn bộ Vương phủ. Phải biết, cho dù nương có coi trọng tình huynh muội thế nào cũng tuyệt đối không cho phép người khác tổn thương con trai duy nhất của bà, cũng chính là phu quân nàng. Trừ phi, chủ mưu không phải hắn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi