Lúc Tiêm Nhu đẩy tứ luân xa tới, dưới sự hầu hạ của Hoàng ma ma Nghiêm Tiêu Nghi cũng đã bắt đầu trang điểm. Khương Kỳ thì ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt đầy thỏa mãn nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.
Tiêm Nhu thấy Khương Kỳ đã chuẩn bị xong, nhanh chóng tới đỡ hắn ngồi lên tứ luân xa. Có tứ luân xa, Khương Kỳ lập tức để Tiêm Nhu đẩy hắn đến bên cạnh bàn trang điểm. Hắn vừa tới, liền thấy Nghiêm Tiêu Nghi đang tô son. Sau khi tô son càng làm cho dung mạo Nghiêm Tiêu Nghi thêm rõ ràng.
"Xinh đẹp!" Khương Kỳ không tiếc lời ca ngợi.
Hắn đã từng thích nữ tử mảnh mai dịu dạng, cho nên mới không quan tâm mẫu thân phản đối, nhất định phải cưới Nghiêm Tiêu Nguyệt kia. Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy vòng phì yến gầy, cũng không sánh bằng người trước mắt. Trước khi mang trang sức thì thanh lệ thoát tục, sau khi mang thì càng thêm vạn vật nhạt nhòa.
Nhớ lại từng có người nói Khương Kỳ hắn may mắn, nếu không phải xuất thân Ninh Quốc Công phủ thì ở kinh thành có mấy ai xem trọng hắn. Khương Kỳ cảm thấy lời này không sai, nếu không phải xuất thân Ninh Quốc Công phủ, hắn làm sao có cơ hội cưới một nương tử xinh đẹp như vậy?
Khương Kỳ cảm thấy người trong mộng chưa từng để Nghiêm Tiêu Nghi vào trong mắt, con mắt chắc là bị dán hồ, cũng may cuối cùng Nghiêm Tiêu Nghi không có ghét bỏ. Nghĩ như vậy, Khương Kỳ không khỏi nở nụ cười.
Nghiêm Tiêu Nghi vốn là bị Khương Kỳ đột nhiên tán thưởng khiến cho đỏ bừng mặt, quay đầu thấy hắn nhìn mình chằm chằm vừa cười ngây ngô, gương mặt vốn đã phiếm hồng càng thêm đỏ rực.
Hoàng ma ma cầm son phấn trong tay, nghĩ tới đêm qua bị giày vò cả đêm, sợ sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi không tốt, cho nên vốn muốn thêm sắc, nhưng thấy tình hình này, lại để son phấn xuống.
Chủ viện
"Bẩm quốc công gia, Trưởng Công Chúa, Điền quản sự phái người tới nói, Tiêm Nhu bên người Thế tử tìm hắn nhận tứ luân xa trở về." Lâm ma ma bên người Trưởng Công Chúa bẩm.
"Xem ra lát nữa Kỳ nhi muốn cùng Nghiêm thị tới." Khương Văn Chính cười nói.
Trưởng Công Chúa lại nói: "Kỳ nhi tỉnh mới bao lâu? Nghiêm thị cũng không biết khuyên." Nếu không phải bởi vì sáng nay phải đợi trà tân nương dâng, phu thê hai người bọn họ đã sớm đi xem con trai.
Khương Văn Chính cầm tay Trưởng Công Chúa, nói: "Biết nàng đau lòng Kỳ nhi, nhưng cho dù Nghiêm thị không biết khuyên, người bên cạnh chẳng lẽ không biết? Chắc là Kỳ nhi muốn đi qua."
"Ta cũng không có ý tứ trách móc Nghiêm thị, bất kể có phải trùng hợp hay không, nhưng dù sao bởi vì nàng vào cửa Kỳ nhi mới tỉnh, xem như cũng là có ân với Ninh Quốc Công phủ chúng ta." Nói đến chỗ này, Trưởng Công Chúa nghĩ đến tình hình tối hôm qua, có chút khó hiểu nói: "Chàng có cảm thấy dáng vẻ Kỳ nhi tối hôm qua có chút kỳ lạ hay không?"
"Kỳ lạ chỗ nào?" Khương Văn Chính lắc đầu, không hiểu.
Trưởng Công Chúa nhớ lại tình hình lúc đó, nói ra: "Kỳ nhi cứ lôi kéo Nghiêm thị không thả, ánh mắt kia. . . Tựa như là. . . Tựa như là ngựa con bên cạnh ngựa mẹ, căn bản không nguyện ý rời khỏi tầm mắt."
Khương Văn Chính bật cười nói: "Không muốn rời khỏi tầm mắt không phải là ngựa cái nhìn ngựa con sao? Sao nàng nói lại thay đổi vị trí?" Ông dừng một chút, ngẫm lại tình cảnh lúc ấy, lại nói: "Thế nhưng thái độ của Kỳ nhi đúng thật có chút kỳ lạ. Lúc trước lại vì nữ nhi Nghiêm Bồi Luân mà ầm ĩ với chúng ta một hồi lâu, sau khi tỉnh lại biết đổi người, không chỉ có không ầm ĩ, còn lôi kéo người ta không thả? Thật sự là có chút kỳ lạ."
Vào lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền lời nói Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đã tới chủ viện. Hai người nghe tiếng, lập tức ngừng câu chuyện, Trưởng Công Chúa sửa sang quần áo lại lần nữa, Khương Văn Chính cũng là ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm cửa ra vào. Trong chốc lát hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau một cái, lập tức cười lên
Một người phụ trách bốn mươi vạn trú quân kinh kỳ- Ninh Quốc Công, người còn lại đường đường là Trưởng Công Chúa, vào thời điểm này thế mà có chút khẩn trương.
"Còn tưởng rằng Kỳ nhi còn nhỏ đấy! Hôm nay chúng ta vậy mà đã uống trà con dâu. . ." Trưởng Công Chúa thở dài: "Xem ra ta là thật già rồi."
Khương Văn Chính ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng người sang, con mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, thấp giọng nói: "Trong mắt vi phu, nàng vẫn như cũ là Trưởng Công Chúa năm đó ở trên lầu tường thành sát phạt quyết đoán, làm cho lòng người quy phục."
Trưởng Công Chúa liếc mắt nhìn hắn, giận trách: "Ngươi lại nói."
Đã bao lâu, từ khi Kỳ nhi xảy ra chuyện về sau, giữa phu thê bọn họ không còn thời gian nhẹ nhàng như vậy, bây giờ Kỳ nhi đã tỉnh, mọi thứ trở nên tốt theo.
Nha hoàn bà tử hầu hạ hai bên trong lòng âm thầm cười trộm, Thế tử tỉnh lại, Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa cuối cùng cũng trở lại như xưa.
Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ lúc này cũng đi tới cửa ra vào, bởi vì có cánh cửa, tứ luân xa không tiện đi vào. Cho nên lúc tới nơi, Nghiêm Tiêu Nghi để Tiêm Nhu gọi bốn bà tử khỏe mạnh đi theo. Thế là bốn bà tử thấy cửa, nhanh tay lẹ mắt nâng tứ luân xa lên đi vào.
Hai người đến trước mặt Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa, Nghiêm Tiêu Nghi khẽ khom người, Khương Kỳ bởi vì thân thể, không cần đứng dậy.
Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa nhìn thấy, cũng đều mỉm cười gật đầu.
Lâm ma ma bên người Trưởng Công Chúa lấy nệm êm đặt ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi cúi đầu, quỳ gối trên nệm. Lâm ma ma bưng hai chén trà đứng ở bên cạnh.
Nghiêm Tiêu Nghi cầm một chén trà trong đó, hai tay dâng lên, rất cung kính kêu: "Phụ thân, mời uống trà."
"Được." Khương Văn Chính mỉm cười tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Sau đó đem cầm lấy hồng bao đã sớm chuẩn bị đặt trên bàn, giao cho Nghiêm Tiêu Nghi.
"Tạ ơn phụ thân."
Nghiêm Tiêu Nghi hai tay tiếp nhận hồng bao, mặc dù trọng lượng không nặng nhưng nhìn độ dày hồng bao, bên trong sợ không phải số lượng nhỏ. Sau đó, Nghiêm Tiêu Nghi lại cầm một chén trà khác trên khay, đưa tới trước mặt Trưởng Công Chúa, giọng nói không lớn không nhỏ, ngữ khí cung kính: "Mẫu thân, mời uống trà."
So với Khương Văn Chính, Trưởng Công Chúa tự nhiên không cần bưng. Bà liếc qua Khương Kỳ một mực nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, thầm nghĩ đứa trẻ này thật đúng là cưới vợ quên nương, vừa tỉnh lại cũng không biết nhìn nương một lần.
Trưởng Công Chúa cười nhận lấy chén trà, liên tục nói hai tiếng tốt, rồi cũng khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà lên bàn.
Cầm lấy một cái hộp gấm đặt ở trên bàn, mở ra lấy đồ vật bên trong. Đó là một cây trâm vàng hình lá khảm bích tỉ, quý giá lại càng lộng lẫy.
"Đây là trước kia Thái hậu tặng cho ta, ngươi nhận đi! Sau này Kỳ nhi giao cho ngươi." Trưởng Công Chúa ôn nhu nói. Tuy nói đối với hành động nhi tử trông mong nhìn Nghiêm Tiêu Nghi có chút bất mãn, thế nhưng so với việc người hắn cưới được là người khác mà ầm ĩ thì tốt hơn nhiều!
Nhân lúc này cẩn thận nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, cũng làm cho ánh mắt bà thỏa mãn. So với những thiên kim tiểu thư nũng nịu khác, Nghiêm Tiêu Nghi lại là nữ tử kiên nghị mang theo khí khái hào sảng, thế này mới nên là Thế tử phu nhân Ninh Quốc Công phủ.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe nói là trước Thái hậu tặng, có chút kinh sợ. Nàng cúi đầu, hai tay tiếp nhận trâm vàng, bái tạ nói: "Tạ ơn mẫu thân."
"Được rồi, đứng lên đi!" Trưởng Công Chúa cười khanh khách nói. Nếu không đứng dậy, đứa nhi tử Bạch Nhãn Lang* sợ là muốn đối phi mắt trắng với người nương như bà mất.
*vô tình vô nghĩa
Nghiêm Tiêu Nghi giao toàn bộ hồng bao cùng trâm vàng cho Hoàng má má đứng bên cạnh, sau đó lại hướng hai người bọn họ bái một lần nữa mới chậm rãi đứng dậy.
Đợi Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ ngồi ở một bên, Trưởng Công Chúa quan sát tỉ mỉ Khương Kỳ, ân cần hỏi han: "Kỳ nhi, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Khương Kỳ gật gật đầu, ngữ khí dường như mang theo một chút nũng nịu, nói với Trưởng Công Chúa: "Đã khỏe hơn nhiều, chỉ là sức lực trên người còn hơi yếu."
Trưởng Công Chúa nghe vậy, tức giận nói ra: "Ai bảo ngươi không nghe khuyên bảo làm ẩu, lần này ăn đau chứ sao? Sau này ít giao du với những tên ở không vô tích sự, càn quấy khắp nơi không nói, suýt nữa đến tính mạng cũng không cần. Trước kia ngươi hồ nháo thì cũng thôi đi, hiện tại ngươi cũng thành gia, phải kiềm chế lại."
Khương Kỳ vội vàng gật đầu nói phải: "Nhi tử biết sai rồi, sau này nhất định không làm chuyện hồ đồ để mẫu thân lo lắng nữa."
Mặc kệ là lúc nào, Khương Kỳ chưa bao giờ phản bác lời Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa, ai bảo bọn họ mặc dù sủng ái yêu chiều mình, nhưng nếu hắn chọc mẫu thân không vui, phụ thân tất nhiên không hề nương tay trừng trị mình.
Hắn không phải là chưa từng phản kháng, nhưng kết quả chính là phụ thân từ sáo lộ* thông thường đổi thành sáo lộ giang hồ không hề nương tay. Chỗ nào đau đánh chỗ đó, khóc cũng không có chỗ để khóc. Mà lần này, bởi vì mình không biết tự lượng sức mình cưỡng ép cưỡi lên lưng con ngựa hung dữ, cuối cùng nằm trên giường nửa năm, nghĩ cũng biết mẫu thân nhất định thương tâm khổ sở rất lâu.
*động tác võ thuật
Khương Kỳ vụng trộm nhìn về phía Khương Văn Chính, nghĩ nếu không phải bộ dạng hiện tại của mình, chỉ sợ vừa tỉnh dậy đã bị phụ thân dẫn đến phía sau võ đài luyện tập. Trong lòng sợ hãi, Khương Kỳ theo bản năng liền muốn tìm Nghiêm Tiêu Nghi kiếm an ủi.
Nghiêm Tiêu Nghi vốn còn cúi đầu, yên lặng nghe Trưởng Công Chúa nói chuyện, kết quả bàn tay đặt trên gối lại bị Khương Kỳ nắm chặt. Nghiêm Tiêu Nghi theo bản năng nhìn về phía Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa, tay còn cố gắng rút trở về.
"Thế tử, mau buông tay." Nghiêm Tiêu Nghi hạ giọng, vội nói. Ở trước mặt trưởng bối, hành động này thật là thất lễ.
Khương Kỳ lại giống như hoàn toàn không cảm thấy Nghiêm Tiêu Nghi xấu hổ, khuôn mặt tươi cười, giọng nói không coi là nhỏ: "Như vậy ta mới an tâm."
Trưởng Công Chúa thấy Nghiêm Tiêu Nghi gấp đến muốn khóc, mà nhi tử nhà mình lại như tiểu hài nhi không cần mặt mũi đến chết cũng không buông tay, cũng là cảm thấy có chút mất mặt. Bà nhìn thoáng qua Khương Văn Chính, rồi sau đó khoát tay, nói với Khương Kỳ: "Được rồi, các ngươi đi về nghỉ ngơi đi!"
Cuối cùng, cho đến bọn họ rời đi, Khương Kỳ cũng không buông Nghiêm Tiêu Nghi ra.
"Tiểu tử ngu ngốc này." Trưởng Công Chúa tức giận nói.
Khương Văn Chính lại là như có điều suy nghĩ nói: "Dáng vẻ của Kỳ nhi quả thật có chút kỳ lạ."
Trong lòng Trưởng Công Chúa giật mình, vội hỏi: "Kỳ lạ chỗ nào?"
"Tính tình Kỳ nhi thế nào? Nàng và ta làm cha nương đều rõ ràng. Chưa từng thấy nó dây dưa hay ỷ lại vào người khác như vậy? Ban nãy nó nhìn ta, mới theo bản năng tìm Nghiêm thị, tựa như là đang tìm kiếm sự bảo vệ." Khương Văn Chính chậm rãi nói: "Tiểu tử kia sợ ai chứ? Trước kia cho dù bị ta đánh cho không xuống giường được, cũng chưa từng đi tìm nàng cầu tình, bây giờ lại. . ."
Không đợi Khương Văn Chính nói xong, Trưởng Công Chúa giơ tay đấm ngực ông một cái, mắt phượng trừng ông, cả giận nói: "Chàng lại hù dọa Kỳ nhi!"
Khương Văn Chính giả bộ bị đau, nói ra: "Ta còn chưa có động thủ mà?"
"Hừ!" Trưởng Công Chúa lườm ông một cái, sau đó nhân tiện nói: "Theo như chàng nói, Kỳ nhi thật có cái gì không đúng?"