CÔNG TỬ ĐỪNG CHẠY THẬT SỰ KHÔNG PHẢI HẮC ĐIẾM MÀ!


"Sự việc này xảy ra bao nhiêu năm trước rồi?""Khoảng mười lăm năm trước."“Hiện giờ cũng mới hai mươi tám tuổi.” Lục Kiến Vi thầm than một câu tuổi trẻ tài cao, lại nói: “Đã có Huyền Kính Ti, vì sao giang hồ vẫn không yên ổn?”Nếu là thái bình, cô cũng sẽ không bị trói buộc ở nơi này.Trương Bá nói: “Huyền Kính Ti chỉ mới thành lập được mười lăm năm, sức người không đủ, tu vi đạt tới cấp sáu cũng có thể đếm được.

Giang hồ to như vậy, mỗi ngày đều sẽ sinh ra vô số tranh chấp, muốn quản cũng không quản được, chỉ có thể xử lý một ít vụ án nhỏ.”Lục Kiến Vi hiểu rõ.Sơn trang Bạch Hạc bị diệt môn, thuộc về loại vụ án trọng đại.“Nhưng Huyền Kính Ti cũng không phải thần." Ánh mắt cô thâm sâu, "Vụ án thiếu điểm mấu chốt nhất, bọn họ sẽ khó tra ra hung thủ."Trương Bá khẽ giật mình, dưới ánh mắt của Lục Kiến Vi, tâm tư nhỏ trước đó của hắn không thể nào che giấu được.Đột nhiên ông ta quỳ xuống đất."Lục chưởng quầy, trước đây quả thật tôi có ý định lợi dụng khách điếm, xin ngài tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, nhưng A Nguyệt là vô ý.


Có thể xem xét hắn tâm tư hồn nhiên mà che chở được không? Ngày sau lão già tôi chắc chắn sẽ cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi vì khách điếm.“Ông ta biết đây là đang làm khó người khác, nhưng đã không còn ai khác để có thể tin tưởng và dựa dẫm nữa.Ít nhất trước mắt xem ra, khách điếm Bát Phương tuyệt đối không thể khinh thường."Tôi là làm buôn bán, tôi thích công khai giá cả rõ ràng."Trong lòng Trương Bá bồn chồn, ông ta mơ hồ hiểu ý của Lục Kiến Vi, nhưng không biết cô muốn công khai giá rõ ràng như thế nào."Lục chưởng quầy, ý của ngài là?"Lục Kiến Vi rũ mắt nhìn ông ta, sắc mặt không mặn không nhạt."Ông chưa nói thật, sơn trang bị tàn sát, hoặc là kẻ thù gây nên, hoặc là vì tiền tài bảo vật.""...""Ông ở trong sơn trang hơn nửa đời người, lại không biết hung thủ là ai, thậm chí hung thủ là ai cũng không suy đoán được."Ánh mắt Trương Bá mang vẻ khâm phục, chợt cười khổ."Một già một trẻ không đáng để đối phương gây chiến, nếu như đã tìm được thứ mình muốn thì không cần phải quan tâm hai người, cho nên trên người các ông mang theo rắc rối lớn.”Chu Nguyệt bối rối, vội nói: "Chưởng quầy tỷ tỷ, chị hiểu lầm rồi, em lớn như vậy nhưng chưa từng nghe cha nói qua bảo tàng gì, Trương quản gia cũng không biết.”Lục Kiến Vi không nói gì, cũng không nhìn cậu ta, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa như trước nữa.Trong lòng cậu bỗng run lên.Từ Giang Châu trốn tới Phong Châu, đoạn đường này cậu đã nếm hết chua xót khổ sở, gặp nhiều ác ý phô thiên cái địa, cho đến khi vào khách điếm Bát Phương.Mặc dù giá cả của khách điếm đắt đỏ, nhưng chưởng quầy tỷ tỷ đẹp người tâm thiện, không chỉ thu lưu bọn họ, còn khảng khái chỉ điểm võ kỹ cho bọn họ.

Cậu hận không thể ở khách điếm làm việc cả đờiCậu vô cùng biết ơn.Nhưng người phụ nữ ôn nhu thanh lệ trước mắt, bỗng nhiên xé lớp áo hiền lành xuống, lộ ra vẻ lạnh lùng bên trong, làm cho cậu mờ mịt luống cuống.“Trương Bá..." Cậu nhẹ nhàng hô một tiếng, tựa như muốn lấy một chút ấm áp từ đối phương.Trương bá hiểu cậu đang rất bàng hoàng bất an, thở dài rồi nói: "Lục chưởng quầy, Thiếu trang chủ quả thật không rõ nguyên do trong đó, ngay cả tôi cũng chỉ biết một mà không biết hai.“Vậy nói một đó đi.”“Tôi chỉ mơ hồ nghe được người dẫn đầu muốn tìm cơ quan đồ gì đó, cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm, trước giờ Trang chủ chưa từng đề cập tới.”Lục Kiến Vi ngước mắt, "Bọn họ truy tìm hai người, là bởi vì không tìm được, hay là vì diệt cỏ tận gốc.”“Không rõ lắm.

"Trương bá lắc đầu.“Vì sao không trực tiếp tìm Huyền Kính Ti che chở.”Trương bá lại nói: " n oán giang hồ, nếu trực tiếp tìm tới Huyền Kính Ti, sẽ rơi vào tiểu thừa.”“…”Lục Kiến Vi không thể hiểu nổi.


Nếu Huyền Kính Ti chuyên quản loại án lớn này, tại sao lại rơi vào tiểu thừa?“Lục chưởng quầy không biết đó thôi." Trương bá nhìn ra nghi hoặc của cô, giải thích, "Giang hồ và triều đình vẫn nước sông không phạm nước giếng, mặc kệ chuyện gì, giang hồ khách đều sẽ tự mình giải quyết.

Lúc Huyền Kính Ti mới thành lập, mọi người chỉ cho là vì để bắt hái hoa tặc, cho nên không để ở trong lòng.

Nhưng sau đó, triều đình thông qua Huyền Kính Ti, không ngừng nhúng tay vào chuyện giang hồ, khiến cho rất nhiều người bất mãn.”"Cho nên, trên giang hồ có một luật bất thành văn là, một khi tìm kiếm Huyền Kính Ti che chở, về sau sẽ không thể hành tẩu ở trên giang hồ.


Đến lúc đó Võ Lâm Minh sẽ xóa tên Bạch Hạc sơn trang, mặc dù tra ra hung thủ thì giang hồ cũng sẽ không tra tay giúp đỡ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi