CÔNG TỬ KHUYNH THÀNH

Nàng muốn chạy trốn, nhất định phải chạy trốn!

Đừng nói Lâm Trì còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành, mà coi như không có chuyện gì, nàng tuyệt đối cũng sẽ không lưu lại!

Vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Trì liền đánh ngất xỉu thị nữ dẫn đường, nàng thay y phục của thị nữ, đi vòng quanh tìm đường ra.

Đi hồi lâu, Lâm Trì mờ mịt ngẩng đầu.

...... Đây là nơi nào?

Bỗng nghe được âm thanh có người đến gần, nàng vội vã nhảy lên cây.

Trong tầm mắt nàng xuất hiện một Thanh y nữ tử đang trừu khóe miệng oán trách: “... Nơi này không phải là do chàng mua lại sao, tại sao mỗi lần tới nơi này tắm suối nước nóng ta đều có cảm giác đang vụng trộm......”

Một nam tử khác mặc áo trắng nói: “Tri Ly, chẳng phải nàng cho Định Lam thuê rồi sao......”

Thanh y nữ tử đen mặt quay đầu: “...... Năm trăm lượng hoàng kim một tháng, chàng có thể kháng cự sao!?”

Nam tử mặc áo trắng cười lấy lòng: “Khụ khụ...... Tri Ly, thật ra thì như vậy cũng không tồi mà, nàng không cảm thấy rất có khoái cảm yêu đương vụng trộm sao?”

Thanh y nữ tử đen mặt: “Yêu đương vụng trộm cái cọng lông...... Hỗn đản, đừng đụng vào ta, làm nũng cũng vô dụng, lăn xa một chút!”

Nam tử mặc áo trắng uất ức: “Tri Ly, nàng càng ngày càng hung......”

Lâm Trì yên lặng nhìn bọn họ đi xa......

Nàng thầm than, thật là một đôi phu thê kỳ quái......

Vừa mới than thở xong, Nàng liền nghe thấy tiếng thét vọng lên: “Thiếu phu nhân! Sao người lại ở trên cây?”

Chớp mắt ngó xuống, Lâm Trì trông thấy Lăng Họa xách váy áo đứng dưới tàng cây, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

Lâm Trì rút khóe miệng, tung người bay lên, ôm lấy một nhánh cây đang lay động đối diện, quay đầu nhìn lại thấy Lăng Họa đột nhiên lảo đảo té ngã trên đất, dường như đau đến mức không nói lên lời, không ngừng hút không khí.

Nắm nhánh cây, Lâm Trì do dự một chút, cuối cùng thở dài nhảy xuống đỡ Lăng Họa dậy.

Còn chưa kịp đứng thẳng, Lăng Họa đột nhiên trở tay níu lấy hai cánh tay Lâm Trì, gương mặt dịu dàng ôn nhu nở nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy: “Thiếu phu nhân, bắt được người rồi.” Sau đó Lâm Trì chỉ cảm thấy cái ót đau xót, thần trí tan rã trong nháy mắt.

Lâm Trì: “......”

... Bên cạnh Mạch Khinh Trần rốt cuộc là loại người nào a! Sao ai cũng khủng bố như vậy a!

Lăng Họa hài lòng mỹ mãn kéo Lâm Trì, còn gọi hơn mười thị nữ tới hợp lực ném Lâm Trì vào trong suối nước nóng, tắm rửa sạch sẽ.

Lau lau, Lăng Họa mới phát hiện không đúng.

...... Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trì, Mạch Khinh Trần đang ôm nàng, trên người nàng mặc áo khoác của Mạch Khinh Trần, làn da hơi ố vàng, tóc khô cứng xõa tung, hơn nửa gương mặt bị che kín, thoạt nhìn cũng không phải quá thu hút.

Nhưng mà, tại sao càng lau, làn da sẽ biến trắng nha?

Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lăng Họa vươn tay vén mái tóc đang che kín khuôn mặt Lâm Trì ra......

”A a a a a, thiếu phu nhân thật là xinh đẹp!”

Lăng Họa vốn đã nhìn quen gương mặt nghịch thiên của Mạch Khinh Trần, nên khi nhìn lại mấy khuôn mặt bình thường, có nhìn thế nào cũng không lọt được vào mắt. Nhưng gương mặt Lâm Trì lại hoàn toàn khác biệt, trong sáng, thanh thoát, gọn gàng, linh động, đuôi mắt như được họa tỉ mỉ, ngũ quan không có nét nào không tinh xảo.

Cẩn thận thay Lâm Trì gội mái tóc dài, thay nàng đổi một thân la quần thêu hoa mẫu đơn ưu nhã dài chấm đất, vấn lại mái tóc dài mượt như tơ lụa, lộ ra cái trán trơn bóng.

Ngắm Lâm Trì sau khi trang điểm, Lăng Họa hài lòng gật đầu một hồi, mới để cho thị nữ mang Lâm Trì nhét vào trong chăn của Mạch Khinh Trần, đồng thời châm một nén Mê Hồn Hương, cuối cùng cười“Ha ha” mấy tiếng mới tắt đèn đóng cửa phòng.

Lăng Họa vừa đi, Lâm Trì liền mở mắt, bò dậy khỏi giường.

Lau son phấn trên mặt, nàng vừa định bước ra cửa, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bụm miệng nàng lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi