Editor: Nơ
Trong khi Minh Trầm một lần nữa nói ra lời tỏ tình chưa kịp nói ở tuổi 18, thì bài hát《Đắm Say》đã hoàn toàn bùng nổ khắp mạng xã hội.
[Huhuhu lần này eim thật sự không còn gì luyến tiếc nữa]
[Nghe xong bài hát này cũng thấy hạnh phúc lây lun á trời]
[Thật sự rất thích Nam Trầm Bắc U, họ đã cho tui thấy tình yêu chân chính]
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi những người yêu nhau tâm đầu ý hợp, đêm ấy, họ cùng nhau ngồi dưới tán cây ca hát trò chuyện, trăng treo trên trời cao, sao sáng lung linh.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua gò má, ngôi sao nép vào mặt trăng, tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
Có người viên mãn, cũng có người đau buồn.
Gió đêm từ Cảnh Thành thổi vào cửa sổ, ngạo nghễ cuộn lấy rèm cửa, dây vén rèm chắn ngang tạo thành bóng dáng một người con gái đang kéo đàn violin.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân nặng nề, cánh tay áo sơ mi đen thật dài duỗi ra đóng cửa sổ, khi xoay người lại, không hiểu tại sao cây bút máy trên bàn lại rơi xuống đất.
Người đàn ông khom lưng nhặt món đồ chưa từng dùng đến nhưng lại được đặt ở vị trí mà mỗi ngày có thể dễ dàng nhìn thấy, con ngươi thâm trầm như cảnh chiều hôm.
Không phải ai cũng có cơ hội bù đắp cho lời tỏ tình muộn màng, những thứ tình cảm lớn dần theo thời gian sẽ mãi bị chôn vùi trong màn đêm tĩnh lặng.
Hai ngày sau, "Lưu luyến thời gian" phát sóng đoạn phim cuối cùng về Nam Trầm Bắc U.
Hình thức biên tập của đoạn phim này là đặc biệt nhất, màn hình được tách ra ở giữa, nhưng thời gian bên trái và bên phải đều cùng một lúc, những chuyện mà Minh Trầm và Hình U đã trải qua ở hai nơi khác nhau.
Năm đầu tiên, bọn họ học khác trường, dần dần thích nghi với môi trường hoàn toàn mới.
Năm thứ hai, những người xung quanh bọn họ đều trở thành những gương mặt xa lạ, vòng bạn bè không còn liên quan gì đến nhau.
Năm thứ ba, Minh Trầm làm mưa làm gió trong làng giải trí, Hình U giành được giải thưởng lớn lần thứ hai.
Năm thứ tư, hình ảnh bên trái và bên phải đường phân cách khá giống nhau, nhưng hai căn nhà lại khác nhau, một người đi vào, một người đi ra, bọn họ không gặp nhau.
Năm thứ năm, Minh Trầm ngồi xếp bằng đối diện với con mèo ở trên nệm, trên tay cầm bức ảnh của Hình U.
Năm thứ sáu, đường phân cách ở giữa màn hình nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi biến mất.
Khoảnh khắc thiếu niên và cô gái trong video trở nên trưởng thành chín chắn, cả hai đồng thời quay đầu lại, chậm rãi giơ tay lên, cuối cùng đan mười ngón tay vào nhau.
[Vì hai người mà《Đắm Say》]
[Tui ổn, tui lại có niềm tin vào tình yêu rồi]
[Nếu đã là duyên, thì dù có xa cách mấy cũng sẽ tìm gặp lại; Nếu là của nhau, thì dù có đi bao xa cũng sẽ về bên nhau]
Ở cuối buổi phát sóng của "Lưu luyến thời gian", "Tình yêu phi khoa học" bất ngờ đăng tải một đoạn video thú vị, đó là phân cảnh yêu cầu các khách mời trả lời câu hỏi trong chương trình năm ngoái.
【Người mà bạn thích ở thời niên thiếu có còn ở bên cạnh bạn không?】
Đoạn video này lúc trước vẫn chưa được phát sóng, khán giả vẫn luôn suy đoán liệu có phải vì bảo vệ tình cảm riêng tư của khách mời nên mới không đề cập đến hay không.
Cho đến tận hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng biết được câu trả lời, sự lựa chọn mà Hình U đưa ra là — Có.
Từ đầu đến cuối, tình yêu của cô vẫn luôn ở bên.
Trong những năm tháng xa nhau, hai người phấn đấu trong lĩnh vực của riêng mình, âm thầm quan tâm ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, bởi vì cả hai đều không cam lòng quên đi.
Đoạn video ngắn chỉ để nói lên những điều ấy, thêm nhiều chi tiết và tình cảm sâu sắc chỉ thuộc về nhau.
Sau khi chương trình kết thúc ghi hình, Hình U và Minh Trầm trở về nhà ông nội.
Hơn nửa năm qua, ông nội Hình đã sống một cuộc sống vô cùng thoải mái, cháu gái về nước, cháu trai về nhà, ngay cả khi không thể ở bên cạnh mỗi ngày, nhưng có thể thường xuyên nghe thấy tin tức về bọn trẻ cũng là một điều rất an ủi.
"Chiếu tướng! Ha ha ha ha."
Trong khoảng sân rộng rãi và sáng sủa, hai ông lão đối mặt nhau trên bàn cờ, ông nội Hình đã chuyển bại thành thắng vào giây phút cuối cùng, ăn quân cờ đen của ông bạn già.
Ông Tần liếc mắt: "Hây da, không chơi nữa không chơi nữa, gần đây không may mắn gì cả."
"Hừ." Ông nội Hình không chút lưu tình mà vạch trần trò vặt của ông ấy, "Cái gì mà may hay không may, không đủ bản lĩnh thì cứ nhận thua đi, đừng lấy may mắn làm cái cớ."
"Tôi nói ông này, già cả xương cốt yếu." Ông Tần không muốn trực tiếp nhận thua, vỗ vỗ đầu gối đứng dậy: "Không chơi nữa, Chiêu Chiêu nói nhớ ông nội, ngày nào cũng bảo tôi gọi điện thoại trò chuyện vài câu với nó."
Bởi vì Chiêu Chiêu nhập học nên đang ở với ba mẹ, mà ông nội Tần không thích đến thành phố náo nhiệt nên chỉ có thể gặp nhau vào mỗi kỳ nghỉ.
Những lời này rõ ràng là đang khoe mẻ, ông nội Hình cũng không chịu thua kém: "Hôm nay cháu gái đưa cháu rể về nhà thăm tôi, không giống mấy người chỉ có thể dùng điện thoại di động."
Hôm qua, Hình U gọi điện nói rằng muốn đưa Minh Trầm về nhà, ông nội Hình cũng bắt kịp xu hướng ở trên mạng, đoán được suy nghĩ của hai người trẻ tuổi.
Khi Hình U và Minh Trầm đến, ông ấy vờ như không biết mục đích, đôi trẻ liền vây quanh ở bên cạnh ông ấy.
Hai người nhìn nhau, Minh Trầm đưa trà thảo mộc đã pha cho ông nội Hình: "Ông ơi, cháu muốn đề nghị với ông một chuyện."
Ông nội Hình từ tốn mở nắp tách trà: "Ồ, nói đi?"
Minh Trầm nắm lấy tay Hình U: "Cháu và Tinh Tinh sẽ kết hôn, mong ông cho phép."
Chuyện này thì ai cũng biết rõ trong lòng, nhưng vẫn cần cái gật đầu của ông nội, bởi vì sổ hộ khẩu của Hình U vẫn để ở trong nhà và do ông nội cất giữ.
"Kết hôn à." Ông nội đặt tách trà xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói lời nào.
Minh Trầm tỏ thái độ một lần nữa: "Ông nội, xin ông hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tinh Tinh thật tốt bằng hết khả năng của mình, để cô ấy mãi mãi được hạnh phúc."
Lông mày của ông nội Hình nhúc nhích, rõ ràng là câu nói vừa rồi đã đánh trúng vào tim ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn cố tình làm bộ làm tịch, chính là không chịu buông tha.
Những lời hoa mỹ đều đã được nói, rốt cuộc Hình U cũng không nhịn được nữa: "Ông nội, ông đừng diễn nữa, Chiêu Chiêu nói hết với cháu rồi."
Ông nội Hình dựng lỗ tai nghe ngóng.
Chiêu Chiêu đã thêm thông tin liên lạc với Hình U, trong một cuộc trò chuyện hai ngày trước, con bé có nói rằng rất thích bài hát《Đắm Say》của Minh Trầm. Tâm trạng của Hình U vui vẻ nên đã tiết lộ rằng sẽ kết hôn, Chiêu Chiêu liền nói cho cô biết, trong lúc call video với ông nội của mình, con bé đã nhìn thấy ông nội Hình vui vẻ ra mặt nói rằng cháu gái nhà mình sắp kết hôn.
Vì vậy, từ tận đáy lòng ông nội đã chấp nhận và ủng hộ, hiện tại chỉ đang cố tình lấy hai người ra làm thú vui mà trêu chọc.
Hình U đánh tan suy nghĩ không tốt của ông nội: "Chiêu Chiêu nói rằng lúc đó ông vui lắm.'
Ông nội Hình bị vạch trần đã lên tiếng phủ nhận ngay tại chỗ: "Ông không hề nói như vậy, ai nói thì cháu đi tìm người đó đi."
"Ồ." Hình U kéo dài giọng, giả vờ thở dài: "Nếu ông đã không vui, vậy thì cứ bỏ qua chuyện này đi, không kết hôn cũng khá tốt, tự do."
"Không kết hôn?" Sao có thể như vậy?
Ông nội Hình giống như không tình nguyện mà lấy ra sổ hộ khẩu giấu trong quần áo: "Cầm đi."
Hành động của ông nội Hình khiến hai người bất ngờ, đôi trẻ nhìn nhau, sau đó chợt tỉnh ngộ, hóa ông nội đã chuẩn bị sẵn hết rồi, nên mới có thể mang theo ở bên người.
Minh Trầm rất cảm kích ông nội Hình, trước khi lãnh giấy chứng nhận, bọn họ còn muốn đến nghĩa trang.
"Cháu muốn đưa Tinh Tinh đến gặp ông nội."
Ông nội Hình gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông đi với hai đứa."
Cách đây không lâu đã đến đó một chuyến, là ngày giỗ của ông Minh, ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Hiện tại đến đó, là báo tin vui.
Ông nội Hình vẫn nhớ rõ như in, trước lúc nhắm mắt, người mà ông bạn già lo lắng nhất chính là cháu trai, trong lúc hấp hối đã nhờ ông ấy chăm sóc Minh Trầm, sau đó nữa, tận mắt ông ấy nhìn thấy Minh Trầm thoát khỏi gông cùm, tạo ra thành tựu bằng chính bản lĩnh của mình, từng bước từng bước đi đến hiện tại.
"Năm đó ông nhờ tôi chăm sóc cháu trai, tôi lại không giúp được gì nhiều, bây giờ hai đứa nhỏ đăng ký kết hôn, nếu ông ở dưới suối vàng có biết thì cũng nên yên tâm rồi nhỉ." Ông nội Hình dừng chân ở trước mộ, ngắm nhìn khuôn mặt ngày trước của bạn mình, nội tâm vô cùng bùi ngùi.
Đợi mặt trời lặn xuống núi, hai người trẻ tuổi một trái một phải ở bên cạnh ông cụ, cùng nhau trở về nhà.
*
"Nào nào nào, nhìn vào ống kính."
"Đúng rồi, cô dâu chú rể cười một cái nào."
"Tách tách —"
Hình ảnh dừng lại ở ống kính, đôi tình nhân mặc áo sơ mi trắng ngồi trước tấm vải phông màu đỏ, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng gần giống nhau.
Nhân viên đóng con dấu dập nổi lên, sau đó đưa hai cuốn sổ màu đỏ cho hai người, nói liên tiếp vài câu may mắn: "Chúc mừng hai bạn nhé, cuối cùng hai bạn cũng kết hôn rồi."
Nam Trầm Bắc U: ?
Câu chúc phúc đầu tiên rất bình thường, nhưng nửa câu sau rõ ràng là không đúng.
Cái gì mà cuối cùng bọn họ cũng kết hôn? Nghe có vẻ đã mong chờ rất lâu, chẳng lẽ... Đây cũng là fan CP?
Hoặc là đã xem qua video ở trên mạng, cho nên mới nhận ra hai người họ.
Mặc kệ là như thế nào, dù sao cũng đã bị nhận ra, Hình U dựng thẳng ngón trỏ lên, mong cô ấy giữ bí mật.
Đối phương gật đầu lia lịa đảm bảo rằng sẽ không nói ra, giọng điệu nghiêm túc đó chỉ thiếu điều giơ tay xin thề.
Sau khi ra khỏi Cục dân chính, Hình U mở hai tờ giấy chứng nhận kết hôn ra rồi chụp ảnh: "Anh nói thử xem, nếu đăng cái này lên vòng bạn bè, có phải sẽ lên hot search nữa không?"
Minh Trầm cong môi: "Em có thể thử xem."
"À thôi." Hình U thực hiện một loạt thao tác trên màn hình, trước tiên là gửi riêng cho người nhà, sau đó là cô bạn thân nhất.
Khương Ngải Chanh gửi liên tiếp mấy dấu chấm hỏi lớn:【Mau thu hồi về đi, mình sẽ coi như chưa nhìn thấy】
Hình U không những không thu hồi mà còn spam thêm mười mấy tấm nữa.
Khương Ngải Chanh gửi tiền mừng một cách không tình nguyện:【Cầm tiền chúc phúc của mình rồi cút đi】
Đừng khoe khoang tình yêu với cô ấy nữa.
Hình U thản nhiên nhận tiền chuyển khoản của Khương Ngải Chanh, dạt dào đắc ý:【Không phục thì cậu cũng kết hôn đi, mình gửi lì xì cho】
Khương Ngải Chanh căm phẫn gõ chữ:【Đợi đó!】
Cuối cùng, hai người vẫn đăng lên vòng bạn bè, chọn chỉnh sửa quyền riêng tư với một số người, Hình U nhìn thấy Triệu Hội Thanh nhấn thích, theo sau đó là nhận được tiền mừng từ Chu Hủ Sinh.
Hình U:【?】
Cô không tính là thân quen với Chu Hủ Sinh, thật sự khá ngại khi trực tiếp nhận số tiền này.
Rất nhanh sau đó, Chu Hủ Sinh trả lời cô:【Mình và Triệu Hội Thanh gửi chung một phần.】
Hình U:【Hở?】
Tuy biết tình hình của hai người họ, nhưng không ngờ sẽ nhanh đến vậy.
Tết Trung thu năm ngoái, Triệu Hội Thanh và Chu Hủ Sinh tình cờ gặp nhau trong biển người, rõ ràng đều có lĩnh vực cuộc sống khác nhau nhưng lại ngẫu nhiên chạm mặt nhau rất nhiều lần, giống như số phận đã an bài bọn họ phải trói chặt với nhau, cuối cùng nối lại tình xưa.
Tiền mừng đều đã đưa, mọi người ngầm muốn hai người mời khách, Hình U thảo luận với Minh Trầm, đối phương cũng không có phản đối nên quyết định lấy nơi quen thuộc mà mấy người họ hay tụ tập, chọn thời gian thích hợp để ăn một bữa với nhau.
Hiếm khi mọi người được gặp nhau, hơn nữa còn là chúc mừng cho đôi vợ chồng mới cưới, trong lòng đều rất vui vẻ.
Bắt đầu từ Chu Hủ Sinh, mỗi người đều nâng ly nói vài lời chúc phúc.
"Chúc hai cậu vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử." Chu Hủ Sinh chọn lời chúc đơn giản mà hoàn mỹ nhất.
"Từ đồng phục đến váy cưới là chuyện rất hiếm, mà có thể nắm tay từ bé đến khi già đi càng là một giai thoại, hy vọng tình yêu của hai cậu sẽ mãi cuồng nhiệt, vĩnh viễn hạnh phúc." Đúng là nhà biên kịch Triệu Hội Thanh, nói chuyện cũng phải có mở đầu và kết thúc.
Chu Hủ Sinh nhân cơ hội vòng tay ôm bạn gái: "Đôi ta chỉ còn thiếu váy cưới."
Cũng có thể tạo thành một chuyện tình đẹp từ đồng phục đến váy cưới.
Triệu Hội Thanh trở tay nhéo anh ta, tương tác ngầm với nhau.
Đến lượt Tưởng Tử Dục, rất có phong thái của một ông chủ lớn, không nói hai lời mà đưa thẳng bao lì xì: "Tiền mừng đây."
Mọi người cười ồ lên.
Người đàn ông ở bên ngoài được người khác kính trọng gọi là tổng giám đốc Tưởng, nhưng khi ở riêng cũng có một khía cạnh hài hước như vậy.
Người cuối cùng là Khương Ngải Chanh, cô ấy là người đầu tiên biết được tâm tư của Hình U, nhìn thấy người có tình cảm với nhau cuối cùng cũng kết hôn, trong mắt Khương Ngải Chanh vừa lắng đọng vừa đầy ẩn ý sâu xa: "Chúc mừng hai cậu, đạt được ước nguyện."
Khi cụng ly, Tưởng Tử Dục liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó uống cạn một hơi.
Sau khi đám người tản ra, anh ta cầm ly rượu đi về phía Khương Ngải Chanh: "Chanh tử."
Tiếng gọi không lớn cũng không nhỏ, Khương Ngải Chanh dường như không nghe thấy, ngay khi anh ta đến gần, Khương Ngải Chanh nghiêng đầu trò chuyện với Triệu Hội Thanh.
Tưởng Tử Dục thu chân lại, xoay tới xoay lui cuối cùng dừng lại ở bên cạnh Hình U: "Này này, có phải gần đây tâm trạng của Chanh tử không tốt không?"
Hình U đang nhún chân theo nhịp bài hát, chợt ngừng lại rồi tò mò quay đầu, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Gần đây, cậu ấy giống như không để ý đến mình lắm, lúc nãy mình nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy rất miễn cưỡng!" Giọng điệu của Tưởng Tử Dục giống như tố cáo, như thể cảm thấy tủi thân vì bị đối xử lạnh nhạt.
Hình U xoay người, đôi tay đặt ở trên bàn cao: "Cậu muốn cậu ấy nhiệt tình hơn với cậu?"
"Cũng không phải." Những lời này nghe có chút kỳ quặc, Tưởng Tử Dục gãi gãi đầu, "Trước kia nếu có thời gian thì sẽ tâm sự nói chuyện, hiện tại đã hơn một tháng nhưng vẫn chưa nói được hai câu, mình cảm giác là cậu ấy đột nhiên không muốn để ý đến người khác."
Lần trước Khương Ngải Chanh quay phim ở bên ngoài, anh ta vừa khéo đến nơi đó công tác, cũng là trùng hợp, khoảng cách rất gần. Anh ta ngỏ ý muốn mời ăn tối, nhưng Khương Ngải Chanh thẳng thừng từ chối, lúc nào gọi điện thoại cũng nói đang bận.
Cộng thêm thời gian trước sau, có lẽ đã một tháng không gặp nhau, vừa rồi chào hỏi cậu ấy, nhưng Khương Ngải Chanh cũng chỉ đáp lại một cách qua loa có lệ.
Bọn họ đã là bạn của nhau trong nhiều năm, phản ứng này rất không bình thường.
Hình U liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu là sếp lớn, lấy đâu ra nhiều thời gian mà tán gẫu cả ngày như vậy."
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao Khương Ngải Chanh muốn từ bỏ nhưng không thể buông bỏ được, với tần suất liên lạc này của Tưởng Tử Dục, từ không có tâm tư cũng sẽ trở nên xao động, huống chi Khương Ngải Chanh đã thích cậu ta lâu như vậy.
Tưởng Tử Dục lắc đầu nguầy nguậy: "Lịch trình dày đặc cũng phải tranh thủ nửa ngày rỗi, cậu không biết đâu, mỗi ngày đối phó với đám cáo già đó thật sự rất đau đầu, mỗi một câu nói với người khác đều phải suy nghĩ cẩn thận, nó khác hẳn với việc tán dốc với bạn bè."
Giống như thân phận này của anh ta, đi ra ngoài đâu đâu cũng là "bạn", nhưng "bạn" này không phải là "bạn", chỉ khi ở trước mặt Minh Trầm và Khương Ngải Chanh, anh ta mới có thể thoải mái nói chuyện một cách tùy ý, bớt chút thời gian để nói chuyện phiếm thực sự là một loại thả lỏng tinh thần đối với anh ta.
Hình U cười: "Cậu và Khương Ngải Chanh nam nữ khác biệt, trò chuyện thường xuyên như vậy mà không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?"
Tưởng Tử Dục: "Không đâu, bọn mình chỉ nói chuyện phiếm mà thôi."
Hình U giả dụ: "Vậy lỡ như, nếu cậu và Chanh tử đang hẹn hò với ai đó, thì việc giữ liên lạc với bạn khác giới là điều không hay lắm nhỉ."
Tưởng Tử Dục: "Bọn mình đều độc thân."
"Đúng vậy, hai người đều độc thân." Hình U nghiêng đầu nhìn thoáng sang Khương Ngải Chanh, phát hiện cô ấy không hề chú ý đến bên này, lặng lẽ hỏi Tưởng Tử Dục, "Cậu có còn nhớ lần trước cậu nói rằng muốn theo đuổi cô nàng ngôi sao trông có chút giống Chanh tử không?"
"A..." Nhắc đến chuyện này lại đau lòng.
Hình U cầm cốc chuyển vị trí, định thay bạn mình hỏi thử một lần: "Tưởng Tử Dục, cậu để tâm đến Chanh tử như vậy, không phải là có ý đó với cậu ấy chứ?"
Câu hỏi đột ngột nện vào đầu khiến Tưởng Tử Dục ngây người.
Trước đây nghe người trong giới giải trí trêu chọc, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, nhưng bây giờ những lời này lại được thốt ra từ miệng của Hình U. Không hiểu tại sao, cảm giác có chỗ nào không đúng, Tưởng Tử Dục giơ tay lên, vẻ mặt cảnh giác: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung."
Hình U nhúc nhích mũi chân: "Không phải thì thôi, cậu kích động như vậy làm gì."
Tưởng Tử Dục giống như có tật giật mình mà nhìn thoáng qua bên kia, cố ý hạ giọng: "Mình và Chanh tử là tình bạn trong sáng, nói câu ra này không phải rất kỳ cục sao?"
"Được rồi." Thái độ của đối phương đã như vậy, Hình U cũng không còn lời nào để nói: "Mình chỉ nghe nói cô gái đó giống với Chanh tử, còn nghĩ rằng cậu thích kiểu người này."
"Mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được." Tưởng Tử Dục dở khóc dở cười, "Nói thật với cậu, ban đầu mình cảm thấy cô ấy có chút giống Chanh tử, nhưng sau đó lại phát hiện cả hai có khác biệt quá lớn, dù sao cũng trưởng thành trong môi trường khác nhau."
Cả hai lớn lên trong môi trường và bầu không khí sinh hoạt khác nhau nên tính cách được hình thành cũng không giống nhau, tính cách vui vẻ cởi mở của Khương Ngải Chanh là thật, còn ngôi sao nhỏ kia lại cố tình xây dựng hình tượng. Mới đầu anh ta đặc biệt chú ý thì đúng là nghĩ ngay đến Khương Ngải Chanh, nhưng về sau dần dần nhận ra hai người hoàn toàn khác nhau.
Hình U cười khẽ hai tiếng, giống như thuận miệng nói tiếp, "Vậy là sau này không thích nữa phải không?"
Tưởng Tử Dục: "..."
Ngôi sao nhỏ kia muốn tiến về phía trước bằng chính năng lực của mình, quyết tâm nỗ lực rất mạnh, lòng tự trọng cũng rất cao, cho rằng anh ta muốn chơi quy tắc ngầm nên cả người đều mang đầy gai góc.
Thiếu gia nhà họ Tưởng được công nhận là một đứa trẻ lớn lên trong sự cung phụng không học được cách cúi đầu, sau vài lần bị từ chối thì dứt khoát từ bỏ.
Lúc này, bình giấm chua nhìn quanh bốn phía, bắt đầu đi đến bên cạnh Hình U: "Đang nói gì vậy?"
Hình U nói ẩn ý: "Nói buổi tụ tập lần này có nhiều hơn lần trước một đôi, chỉ còn lại hai chó độc thân."
Hôm nay là ăn mừng tân hôn, đứng nói chuyện phiếm với Tưởng Tử Dục cũng không thành vấn đề, cô nắm tay Minh Trầm nói: "Đi thôi, chúng ta đi ca hát đi."
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Hình U đột nhiên vang lên: "Ấy, đợi một chút, anh hai gọi điện cho em."
Lúc sáng, ông nội và ba mẹ nhận được tin nhắn thì đều trả lời bọn họ, duy chỉ có Hình Nhận là chậm chạp không có động tĩnh, Hình U cũng không biết cả ngày hôm nay anh ấy bận rộn chuyện gì.
"Anh hai." Hình U trả lời điện thoại.
Giọng nói của Hình Nhận rất độc đáo, vừa từ tính lại trầm ổn: "Mới nhìn thấy tin nhắn của em, chúc mừng nhé."
Hình U lại không quan tâm đến điều này, chỉ tò mò: "Gần đây anh bận việc gì thế? Sao đọc tin nhắn trễ vậy?"
Hình Nhận lời ít ý nhiều: "Không có thói quen nghịch điện thoại."
Khi còn ở trong quân đội, anh rất ít khi chạm vào, cũng không có thói quen cầm điện thoại cả ngày không rời như hầu hết mọi người, trừ khi đó là cuộc gọi mà anh muốn nghe.
"Vậy anh đang làm gì vậy?"
"Làm việc."
"..." Hôm nay chúng ta có thể trò chuyện thật tốt được không?
Cô thay đổi câu hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Ninh Thành." Có lẽ là nhận ra câu từ của mình quá ít, Hình Nhận nói thêm, "Cách em không xa."
Hình U: "Bọn em đang ăn tối, để em gửi địa chỉ cho anh, anh đến đây?"
Hình Nhận: "Không được, anh còn có việc."
Hình Nhận luôn thần thần bí bí như vậy, đến rồi đi không dấu vết, Hình U phải nhờ đến vận may mới có thể gặp được anh ấy vài lần.
Cúp điện thoại, vừa quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cạnh cửa, Hình U cất điện thoại, đi tới nắm lấy cánh tay anh: "Anh hai có việc nên không tới được."
Minh Trầm không hề khách khí: "Trở về phải hỏi anh ấy phần tiền mừng mới được."
Hình U phụt một tiếng, "Anh trai của em nghèo lắm."
Hình Nhận ở bên ngoài mấy năm nay nhưng không đòi hỏi gia đình một xu nào, ai có thể tưởng tượng được rằng người đàn ông kiên định bất khuất, được tôi luyện bất chấp gian khổ vẫn không bỏ cuộc thật ra là một cậu ấm có một cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước.
Hai người trở vào phòng một lần nữa, có người đề nghị chơi trò chơi.
Rút thẻ bài, đến cuối cùng còn dư hai thẻ, Đại vương có thể trừng phạt Tiểu vương làm một việc theo ý muốn. Nếu hai thẻ bài này cùng nằm trên tay một người, chúng có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Vòng đầu tiên, Chu Hủ Sinh và Triệu Hội Thanh tương ái tương sát.
Vòng thứ hai, hai người có trong tay Đại vương và Tiểu vương trao đổi, tiếp tục tương ái tương sát.
Vòng thứ ba, Triệu Hội Thanh rút được Đại vương, ngay khi mọi người cho rằng hai người họ sẽ tiếp diễn như lúc nãy, nào ngờ Khương Ngải Chanh mở ra thẻ bài Tiểu vương, hai chị em bảo vệ lẫn nhau, vượt qua màn dễ dàng.
Sau đó nữa, mọi người đều lần lượt bị dính đòn, chỉ có Hình U và Minh Trầm là không hề thua, điều này làm Khương Ngải Chanh nghĩ đến quá khứ: "Hai người này quả thật là Bug* mà, lần nào chơi trò chơi cũng như vậy!"
*Bug: Dùng để mắng (người này có khuyết điểm lớn) hoặc khen ngợi (người này rất giỏi hoặc có năng lực vượt trội hơn người thường hoặc gặp được nhiều may mắn)
Hình U đặt một tay lên vai Minh Trầm, dựa vào ông xã nhà mình một cách đầy tự hào: "Ăn may thôi, là vậy đó."
Những người khác giao tiếp bằng mắt và bắt đầu thành lập liên minh, sau khi Hình U nói xong câu nói đó thì nhanh chóng bị đánh bại.
Ở phân đoạn này, Tưởng Tử Dục còn lại một thẻ bài Đại vương, trong tay Minh Trầm có một thẻ bài và Hình U còn hai thẻ bài.
Thẻ bài Đại vương không cần đi vào vòng tuần hoàn nữa, chỉ cần ngồi đợi kết quả cuối cùng.
*Giải thích cho ai đang lag: Tưởng Tử Dục rút được thẻ bài Đại vương nên chỉ cần ngồi một bên hóng xem giữa Minh Trầm và Hình U ai là người có thẻ bài Tiểu vương.
Hiện tại, Minh Trầm phải rút một thẻ bài trên tay Hình U, nếu rút trúng Tiểu vương, Hình U có thể rút lui an toàn, ngược lại, cô sẽ bị trừng phạt.
Minh Trầm đưa tay lên, Hình U bắt đầu căng thẳng.
Khi anh chỉ vào phía bên phải, Hình U giữ chặt thẻ bài không chịu buông tay.
Rất rõ ràng, rút thẻ bài đó là cô sẽ thua.
Hình U không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, nhưng Minh Trầm làm như không nhìn thấy.
Hình U liên tục nhíu mày: "Khụ khụ —"
Chẳng phải các cặp vợ chồng khác đều bảo vệ vợ của mình khi ở bên ngoài sao? Sao anh lại như vậy hả!
"Ồ ~"
Chỉ còn vài thẻ bài mà thôi, mọi người đều đoán ra được, cùng chờ xem kịch hay.
Như bao cặp đôi khác, bạn trai quả thật sẽ chủ động đứng ra bảo vệ bạn gái của mình, nhưng đây là đang chơi trò chơi, Minh Trầm sẽ không dễ dàng nhường cô.
Hôm nay anh chưa thua lần nào, là bất khả chiến bại.
Khương Ngải Chanh cố ý thúc giục: "Rút lẹ đi, đừng ra vẻ nữa."
Bên cạnh vẫn luôn ồn ào, Hình U rất chắc chắn rằng nếu cô thua cuộc, hội chị em từng đùm bọc lẫn nhau tuyệt đối sẽ không bỏ qua thể chất cá koi* trong cô.
*Thể chất cá koi: Cá koi là loại cá cảnh có tuổi thọ cao, mang ý nghĩa may mắn và tốt lành, còn trong ngôn ngữ mạng có nghĩa là một người luôn gặp may mắn, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều tập trung trên người họ.
"Minh Trầm." Hình U bắt đầu muốn anh nhường một cách lộ liễu, nhưng đối phương vẫn duy trì lựa chọn ban đầu, cầm thẻ bài không chịu đổi.
"Tiểu Khổng Tước, bỏ tay ra." Minh Trầm nhìn cô chằm chằm, đáy mắt mang theo ý cười, khóe miệng nhếch lên, giống như cũng đang chờ cô thua trận này.
Hình U không thể không dùng đòn sát thủ "Anh trai."
"Khụ." Minh Trầm ho nhẹ, cúi đầu, không nhìn vào mắt cô nữa.
Hình U: ?
Có phản ứng, nhưng rõ ràng là chưa đủ.
"Ê ~" Mọi người trêu chọc, "Ăn gian quá nha."
"Thôi xong rồi U U, kỹ năng triệu hồi đã mất hiệu lực." Khương Ngải Chanh khoanh tay xem kịch hay, nhớ đến trước đây vẫn là cô ấy chia sẻ cho Hình U tuyệt chiêu làm nũng này.
Cô ấy nháy mắt với Hình U: "Hai cậu đã lãnh chứng rồi, còn gọi anh trai gì nữa?"
Hình U tỉnh ngộ, làm trò trước mặt mọi người, nhìn về phía anh rồi gọi bằng chất giọng giòn tan: "Chồng ơi!"
"..." Minh Trầm hít sâu một hơi, giữa hàng lông mày toát lên ý cười không thể che giấu.
Sau đó, quần chúng ăn dưa tận mắt nhìn thấy Minh Trầm đưa tay cầm lấy thẻ bài Tiểu vương ở bên cạnh.
Hai tiếng "Chồng ơi" đã khiến vị vua bất bại tự nguyện nhận hình phạt.
*
Bữa tiệc nhỏ này kéo dài đến tận mười một giờ tối.
Chu Hủ Sinh và Tưởng Tử Dục uống rất nhiều, một người bình thường có tửu lượng tốt như Minh Trầm cũng có chút mất ý thức, còn các cô gái thì ngược lại vô cùng tiết chế.
Ngày mai còn phải đi làm, Khương Ngải Chanh chỉ uống hai ly rồi đặt xuống. Cách đây không lâu, Triệu Hội Thanh có chút vấn đề về dạ dày nên chỉ nâng ly tỏ ý chúc mừng. Hình U thừa biết hôm nay Minh Trầm sẽ bị chuốc say, nên nghĩ rằng phải có ít nhất một trong hai người tỉnh táo.
Uống xong ba vòng, Khương Ngải Chanh cầm túi xách lên: "Mình phải về trước đây."
Mọi người đều là người trưởng thành có sự nghiệp, Hình U biết tính chất công việc của cô ấy nên cũng không thuyết phục nhiều: "Để mình gọi xe đưa cậu về?"
"Không cần phiền như vậy, mình có thể tự xử lý." Khương Ngải Chanh chỉ uống hai ly, ý thức tỉnh táo.
Thấy cô ấy rời đi, Tưởng Tử Dục đột nhiên đứng lên: "Chanh tử, cậu phải về sao? Không ở lại chơi thêm một lát nữa à?"
Khương Ngải Chanh siết chặt chuỗi ngọc trai trên túi xách: "Ngày mai còn có việc."
"À công việc." Khuôn mặt của Tưởng Tử Dục đỏ bừng vì rượu, "Công việc quan trọng, công việc quan trọng, mình đưa cậu về?"
Mọi người: ???
Say thành như vậy còn muốn đưa người ta về nhà, đúng là bạn tốt hết lòng hết dạ.
Thậm chí đối phương cũng cảm thấy buồn cười: "Tưởng Tử Dục, cậu vẫn nên nghĩ xem làm cách nào để bản thân có thể về nhà đi."
Khương Ngải Chanh vẫy tay với mọi người: "Mình đi nhé, lần sau gặp lại."
Màn đêm đen xám như mực, không có lấy một vì sao trên bầu trời. Khương Ngải Chanh ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi cho đến khi xe đến tiểu khu.
Cô thường đi bộ về nhà, nhưng đêm nay có chút khác thường, vẫn còn vài trăm mét nữa mới đến cổng nhà, Khương Ngải Chanh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn tới nhìn lui, con đường phía sau vắng tanh, ngoại trừ cỏ cây hoa lá bị màn đêm bao phủ thì chẳng có gì khác.
Có lẽ là vì bản thân quá mẫn cảm, Khương Ngải Chanh xoa đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước... Khương Ngải Chanh đột nhiên xoay người lại.
Xung quanh im ắng, không hề có hiện tượng bất thường.
Khương Ngải Chanh thở ra một hơi, ngay khi cô định thu hồi tầm mắt, cô liền chú ý đến một bóng đen phản chiếu dưới ngọn đèn đường ở góc đường bên kia. Nhìn hình dáng không phải là các tòa nhà xung quanh, mà giống như là... Người.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người hy vọng CP của Chanh tử là ai?