CP TUI ĐU LUÔN BE

Trong ảnh tạo hình được công bố lần này, Sở Lâm do Tô Ly sắm vai cau mày, ánh mắt chứa giận, khác hẳn với hình tượng anh chàng nhà bên mọi khi, rất là thâm thù đại hận, cũng rất là đằng đằng sát khí.

Các fans vừa cảm khái con trai đã lớn rồi, nổi loạn đến mẹ ruột cũng không nhận ra nữa rồi, vừa tiếp tục bình luận nhắc nhở cậu uống canh đậu xanh, lớn thì lớn đấy, nhưng canh đậu xanh thì không thể ngừng uống được, tránh bị sốc nhiệt, say nắng.

Thời tiết cuối tháng năm đã rất nóng rồi.

Phó Mịch trước ngày khai máy hai ngày, hắn có thói quen đến trường quay đi dạo một vòng trước, làm quen địa điểm cùng bối cảnh.

Lý Húc cũng biết hắn có thói quen này, cho nên khi thấy hắn tại trường quay cũng không quá bất ngờ, chỉ vào bối cảnh trước mắt, nói: " Nhìn kìa, nhà cậu đó."

Phó Mịch đã đọc kịch bản và thông báo rồi, hắn biết cảnh quay đầu tiên của mình là ở đây, tường đen ngói lưu ly nhìn là thấy giá thành đắt đỏ, hắn cười đáp lại một câu: "Tốn kém thế này, chắc là Tạ Chiêu vét sạch ngân khố rồi nhỉ?"

Thân là nam chính, thân thế của Tạ hết sức phức tạp, còn nhỏ đã phải chịu cảnh nhà tan người mất, mang theo chấp niệm báo thù mà bỏ xứ. Khi quay về đã cảnh còn người mất, ngoài mặt khôn khéo lõi đời, lại luôn mang theo phần nào xa cách, rõ ràng cực kỳ thù hận, nhưng lại không thể không làm quen với kẻ thù, cuối cùng cũng được báo thù rửa hận.

Nhân vật như vậy, diễn không tốt sẽ lộ ra ngay.

Lý Húc cũng biết nhân vật này rất có sức hút, cũng rất khó khăn, cho nên ngay từ đầu y đã không nghĩ tới ai khác ngoài Phó Mịch.

"Lần này thật sự cảm ơn cậu." Lý Húc cài cây bút sau tai: "Cậu mà không đến thì bộ này quay không nổi mất."

Phó Mịch cũng không khách sáo với y, nửa thật nửa đùa cười nói: "Bộ này của anh đến đúng lúc đó, qua mấy năm nữa tôi có tuổi rồi, muốn diễn mấy vai kiểu này cũng chịu thôi."

"Ầy!" Lý Húc không tán thành: "Cậu mới bao nhiêu chứ?". Ba mươi là độ tuổi tốt nhất với diễn viên nam, nhất là với người đẹp trai lai láng diễn xuất xịn sò như Phó Mịch, dù là mười năm sau, hắn muốn diễn phim tình cảm vẫn sẽ có cả đám người cần hắn.

Phó Mịch đang định nói gì đó, đã trông thấy một người đang đi về phía họ.

Ánh nắng ban trưa hơi gay gắt, người đó ăn mặc đơn giản, áo phông đen quần bò, làn da rất trắng, đôi mắt không bị mái tóc che khuất sáng ngời như chứa đựng ánh sáng.

"Ồ, Tô Ly cũng tới rồi!" Lý Húc vẫy tay, rồi quay đầu trêu Phó Mịch, "Đứa nhóc này là diễn viên kỳ cựu đó, năm tuổi ra mắt, làm nghề còn lâu hơn cậu."

"Chào đạo diễn, chào anh Phó" Tô Ly rất lễ phép, cười híp mắt chào hai người, ánh mắt đảo một vòng xung quanh ảnh đế Phó, hừ!

Tên bạc tình.

Lý Húc gần gũi hỏi cậu: "Ngày mai mới đến buổi nghiên cứu kịch bản, sao hôm nay đã tới rồi?"

"Đến trước xem sao." Tô Ly nói: "Qua nói chuyện với đạo diễn hành động một lát."

Lý Húc nghe vậy bèn gật gù: "Vậy cũng tốt, lần này cậu có không ít cảnh hành động, tôi đã đánh tiếng trước với bọn họ rồi, họ sẽ chú ý, yên tâm nhé."

"Cảm ơn đạo diễn." Tô Ly lại nhìn sang Phó Mịch: "Vậy tôi về trước đây."

"Ừm, về đi!"

Phó Mịch vẫn luôn im lặng, hắn hơi bận tâm đến cách Tô Ly nhìn mình, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng hắn lăn lộn trong giới này lâu vậy rồi, năng lực quan sát đã được mài dũa thuần thục, hắn cứ cảm thấy ngoài khách sáo và lễ phép ra, ánh mắt của đối phương còn có một chút... căm phẫn khó nói? Hoặc là một cảm xúc khác, không thể nói rõ, nhưng chắc chắn không hề thiện lành như khi cậu nhìn Lý Húc.

"Đang nghĩ gì đấy?" Lý Húc vỗ vai Phó Mịch, nhìn theo hướng mắt hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng Tô Ly, lập tức cười xấu xa: "Cậu sống có nết xíu đi, cậu ta chẳng lớn hơn con trai tôi bao nhiêu đâu."

Nghe ra ý tứ của Lý Húc, Phó Mịch cũng vui vẻ: "Anh nghĩ tôi cầm thú đến vậy hả?"

"Ai mà biết được đấy." Lý Húc thấy Phó Mịch không nổi giận, liền bồi thêm một câu: "Cậu ta mà lớn chút nữa tôi còn nối dây tơ hồng giúp cậu được, giờ cậu ta còn chưa đủ tuổi kết, tôi không làm chuyện cầm thú vậy được."

Phó Mịch trở tay vỗ y một phát, khiến đạo diễn Lý phải ho sặc sụa.

"Anh không thấy cách cậu ta nhìn tôi có gì đó sai sai sao?"

"Làm sao? Cậu thấy nhóc đó thầm mến cậu hả?"

"Thầm mến như kẻ thù ấy hả?"

Lý Húc nghe vậy mới sững lại, lúc nãy y không có chú ý tới ánh mắt của Tô Ly, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu rồi: "Có thể là nhóc đó nhập vai quá sớm thôi."

"Hả?"

Lý Húc lấy kịch bản ra, chỉ vào mấy trang đầu tiên cho Phó Mịch xem: "Đoạn đầu nhân vật của cậu ta rất ghét Tạ Chiêu, cậu ta không thân thiết quá với cậu, chắc là không muốn ảnh hưởng đến trạng thái khi quay phim, đứa nhóc ấy đơn thuần cực kì, không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Đi đi, ăn cơm thôi."

Vậy sao?

Phó Mịch không ư hử gì, hắn cảm thấy ánh mắt đó không chỉ có ý như vậy.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi