CP TUI ĐU LUÔN BE

Tô Ly không phải là người lằng nhằng, nếu chuyện đã qua rồi, thì cậu cũng không nhắc lại nữa.

Bây giờ điều cậu quan tâm nhất là, tại sao đã đến giờ cơm rồi, mà Lê Hựu Nam vẫn chưa xuất hiện?

Trước đó khi biết được lịch sắp xếp hôm nay từ chỗ Trương Thụy Y, Phó Mịch với Lê Hựu Nam có cảnh quay chung, Tô Ly đã bắt đầu mong chờ hôm nay có thể gặm đường ở hiện trường, nhưng chính chủ không đến, thì sao mà đường đến được chứ.

"Đang nhìn cái gì đấy?"

Phó Mịch đặt hộp cơm trước mặt Tô Ly, trong lòng hắn biết cậu đang mong chờ cái gì, nhưng vẫn cố ý hỏi, bởi vì điều mà cậu mong chờ không thể nào xuất hiện được.

Phó Mịch đã nghĩ ra được cách đối phó, nếu lo rằng nói thẳng cho Tô Ly sẽ phản tác dụng, vậy thì cứ mưa dầm thấm đất để cậu rời CP đi, điều đầu tiên là cắt giảm cơ hội đu CP của cậu, vậy nên Lê Hựu Nam mới bị tước quyền ăn trực cơm.

Tô Ly ngóng dài cả cổ mà vẫn không thấy Lê Hựu Nam đâu, cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường có thể nói là Phó Mịch với anh dính với nhau như hình với bóng, sao hôm nay rõ ràng là có cảnh quay chung lại không thấy mặt nhỉ?

"Hôm nay anh Nam không đến đây ăn cơm chung ạ?"

Phó Mịch nhìn cậu, nói: "Không đến, sau này cũng sẽ không đến nữa."

Trong lòng Tô Ly đổ vỡ, giọng điệu thờ ơ biết bao, chuyện này chắc phải lớn lắm!

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Ly căng thẳng vô cùng, đặc biệt là sau khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Mịch lại càng lo lắng hơn.

Phó Mịch điều chỉnh lại tâm lý của mình, khiến bản thân cố gắng bình tĩnh, tiện tay đưa tôm bóc nõn trong bát cho Tô Ly, ăn cơm cùng nhau rất nhiều lần hắn đã phát hiện, nhóc này rất thích ăn tôm.

"Cậu mong cậu ta đến hả?"

Tô Ly không biết mình nên trả lời là mong hay là không mong, nhìn tình hình này, chẳng lẽ Phó Mịch với Lê Hựu Nam cãi nhau rồi hả?

"Tôi chỉ thấy hơi lạ, bình thường không phải là hai người đều ăn cơm cùng nhau sao?"

"Không có ai quy định chúng tôi bắt buộc phải ăn cùng nhau."

Trong lòng Phó Mịch hơi tức giận cùng lúc cũng đang ngẫm nghĩ lại, nguyên nhân nhóc rơi vào cái hố CP giả này, trừ việc nhóc đã tự mình áo tưởng quá nhiều ra, thì cũng liên quan đến chuyện phương thức qua lại không e dè của bọn họ thường ngày.

Việc khẩn cấp bây giờ, là thay đổi nhận thức của Tô Ly về quan hệ của bọn họ.

"Quan hệ của chúng tôi không tốt như cậu nghĩ đâu."

Sao lại có thể "không tốt như vậy" chứ?

Tô Ly sốt ruột, những ngày gần đây cậu bên cạnh Phó Mịch, tận mắt nhìn thấy quan hệ của bọn họ tốt đến nhường nào, tự nhiên nói không đến là không đến, chắc chắn là có khúc mắc gì đó rồi!

Không được, CP của tôi nhất định phải hòa thuận vui vẻ!

"Các anh cãi nhau hả?" Tô Ly vội vàng hỏi: "Có phải là có gì hiểu lầm không?"

Phó Mịch âm thầm thở dài, nhóc con bình thường náo loạn rằng ăn cơm còn to hơn cả trời, vậy mà đến cả tôm nõn cậu thích nhất cũng làm như không thấy, coi như hắn cũng biết CP Mật Dữu trong lòng nhóc quan trọng đến nhường nào.

"Không hiểu lầm gì cả." Phó Mịch nhét đũa vào tay Tô Ly: "Cậu không ăn cơm, muốn tôi đút cho cậu ăn phải không?"

"Hả, không, tôi không...."

Mặt Tô Ly thoắt đỏ, sợ đến cả đũa cũng quên mất cách dùng.

"Ăn cơm đàng hoàng." Đột nhiên Phó Mịch rất muốn đút, nhưng nhưng nguyện vọng trước mắt vẫn chưa thể thành sự thật, chỉ có thể tiếp tục ăn, tiện tay gắp một con tôm bóc nõn cho cậu: "Đừng nghĩ mấy chuyện có hay không nữa, có thời gian thì viết cho xong bài hát chủ đề đi."

Tô Ly ăn tôm bóc nõn gật đầu, thầm nghĩ đến bài hát tiếp ứng cho Mật Dữu cậu còn chưa viết xong nữa là!

Mắt thấy kỷ niệm mười năm sắp đến, nếu không tranh thủ thời gian thì sẽ không kịp ngày lành mất!

Tô Ly vừa ăn đồ ăn vừa nhìn xung quanh, sao hôm nay người chị cùng cha khác ông nội Trịnh Thi Dật của cậu cũng không có ở đây, cậu còn định cho cô ấy nghe phần cậu viết lúc trước mà!

Sao hôm nay cảnh này nam chính nam phụ với nữ chính đều có, mà lại thiếu mất hai người trên phim trường nhỉ?

-

Trịnh Thi Dật không ăn cơm, mà một mình về phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù lúc quay phim cô còn có thể chống đỡ, không làm lộn xộn buổi quay hôm nay, nhưng sau khi hết cảnh thì lại không thể nào kiên trì được, cô cần có thời gian để tiêu hóa nỗi đau CP mình tan vỡ.

Nhìn chiếc móc khóa mình trân quý suốt năm năm, Trịnh Thi Dật vẫn không thể nào tin tình cảm chân thật bao nhiêu năm đu CP thế mà lại là giả.

Nhưng hai chính chủ đứng trước mặt cô, nói rõ với cô, bọn họ chỉ là anh em bạn tốt, trước đây hay sau này cũng sẽ không có khả năng ở bên nhau.

BE chẳng còn có thể rõ hơn được nữa.

Trịnh Thi Dật không ngừng thở dài, muốn trút ra hết những muộn phiền trong lòng.

Về mặt tình cảm, thì cô rất muốn khóc, rốt cục thì CP mình kiên trì mười năm đã đổ vỡ ngay trước mắt, dù là ai thì cũng phải xây lại nhân sinh quan từ đầu.

Nhưng đến khi cô bình tĩnh lại, thì phát hiện mình cũng không đau khổ như mình nghĩ.

Trịnh Thi Dật nghĩ ngợi, thật ra bọn họ đã đu Mật Dữu được mười năm, đã đi qua thời điểm kích động nhất từ lâu.

Bình thường bọn họ trêu đùa nhau trong super topic cũng không giống như những fan của CP mới nữa, chỉ vì một cơn gió nhẹ đã đã suиɠ sướиɠ vô cùng, bọn họ đã từng thấy quá nhiều cảnh đẹp, lòng nhiệt tình theo năm tháng cũng biến thành thứ tình cảm dịu dàng.

Nếu như không phải lần này Phó Mịch hợp tác với Lê Hựu Nam, có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như các fandom CP dưỡng lão khác, bình tĩnh đợi đường có thể có có thể không mỗi năm.

Nhưng từ tiết kiệm đến phung phí thì dễ, chứ từ phung phí đến tiết kiện thì lại khó.

Hiện nay đã quen chuyện ngày nào cũng có đường để gặm, lại còn là những ngày tháng gặm đường ngay ở hiện trường, đột nhiên nói với cô những đường họ gặm trước đó đều là đường "pha ke", khoảng cách tâm nay lý này quả thật quá lớn!

Nhất là khi thấy chị em trong super topic vì ảnh chụp trộm mà vui mừng khôn xiết, Trịnh Thi Dật thật sự muốn chạy đến gào một câu: "Là giả hết đấy!"

Đều là fan CP đã lâu, sao mà Trịnh Thi Dật không biết họ đang nghĩ gì chứ?

Người đu CP bảo không mong chính chủ kết hôn đều là nói dối cả!

Mật Dữu là CP không thể kết hôn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng trước mắt có một đôi có đến 99% có thể kết hôn, vậy thì sao tại sao cô lại không đu chớ?

Mạch suy nghĩ của Trịnh Thi Dật chạy một vòng như tàu lượn siêu tốc, nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm.

Nếu đều là đường, vậy thì ngoại trừ việc hương vị của thương hiệu Mật Dữu hơi khác so với thương hiệu Mật Lê ra, thì liệu niềm hạnh phúc mà nó mang đến có gì khác biệt không?

Đương nhiên là không!

Huống hồ cái phía sau còn được chính chủ chính tay đóng dấu đảm bảo, chắc chắn có thể cho cô đu được một CP HE, bây giờ mà gia nhập chắc chắn sẽ không thiệt!

Trịnh Thi Dật càng nghĩ càng thấy có thể làm được, dù sao CP này trừ việc một chính chủ hoàn toàn không biết gì ra, thì chính chủ con lại sẽ đích thân rắc thính, loại thính không ăn là không được ấy.

Hơn nữa bây giờ nhớ kỹ lại, Trịnh Thi Dật cảm thấy Tô Ly không phải là hoàn toàn không có tình cảm gì với Phó Mịch, nếu không thì tại sao cậu đu đi đưa lại cũng chỉ toàn đu CP có liên quan đến Phó Mịch chứ?

Liên hệ với những hành động bình thường của Tô Ly, nhóc này rất ngốc, thật sự là một nhóc cứng đầu, đến cả mình với Phó Mịch mà cậu ấy cũng có thể ship được, thì còn chuyện ngốc nghếch gì mà cậu không làm được nữa?

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trịnh Thi Dật từ đau khổ chuyển thành suиɠ sướиɠ vô cùng!

Nhưng cô không thể trắng trợn chia sẻ niềm vui sướng này với người khác.

Ý của Phó Mịch tạm thời không để Tô Ly biết rằng hắn đã biết tất cả mọi chuyện.

Nỗi băn khoăn của Phó Mịch, Trịnh Thi Dật có thể hiểu được, nếu như đột nhiên nói với Tô Ly, Phó Mịch không thích Lê Hựu Nam, người hắn thích là cậu, e rằng cậu sẽ sợ chết đứng mất.

Nhưng nếu không nói gì cũng không được, Trịnh Thi Dật ba phút trước đã quyết định nhảy thuyền khác, trong lòng còn đang tràn đầy mặc cảm tội lỗi, nếu cô giấu không kể, thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chị em sẽ nghĩ cô là người thế nào chứ!

Trịnh Thi Dật ôn nghèo kể khổ, vẫn quyết định thành thật, cô tin tình chị em bao nhiêu năm sẽ vượt qua được thử thách! Kể cả là không đu CP nữa, thì chị em vẫn là chị em ruột!

Cô hít sâu một hơi, mở nhóm chat weibo các chị em cùng nhau gặm đường.

[Dật Tâm Nhất Ý: Chị em ơi, tui quyết định rời thuyền Mật Dữu đây.]

[Chị em A:??? Bà nói thật hả?]

[Chị em B: Bà không tiếc sao?]

[Chị em C: Ở trên hiện trường phát hiện CP này là giả hả?]

[Dật Tâm Nhất Ý:..... sao tôi lại thấy các bà bình tĩnh thế nhỉ?]

[Chị em A: Nếu không phải vì đu cùng với bà, thì chắc tôi cũng không kiên trì nhiều năm đến vậy.]

[Chị em B: Cũng không phải là tui chỉ ship một CP, tôi thuộc đảng bác ái.]

[Chị em C: Tôi luôn cảm thấy giữa họ thiếu điều gì đó, tôi tin tình cảm của họ rất tốt, nhưng nếu họ yêu nhau thật, chắc chắn đã kết hôn từ lâu rồi, nên là...]

Nhìn thấy những lời này, Trịnh Thi Dật tức giận một giây rồi cảm thấy nhẹ nhõm.

Mười năm rồi, không thể bắt tất cả mọi người đều não tàn cùng với mình.

Ai cũng có sở thích và nguyên tắc của riêng mình, có thể đồng hành nhiều năm vậy đã chẳng dễ dàng gì, ít nhất sự yêu thích của bọn họ với Phó Mịch và Lê Hựu Nam là thật, vậy là đã đủ lắm rồi.

[Dật Tâm Nhất Ý: Tôi vẫn sẽ tiếp tục thích bọn họ, chỉ là không ship tình cảm thật nữa.]

[Chị em A: Như vậy cùng tốt.]

[Chị em B: Tôi có cả đống CP có thể giới thiệu cho bà, đừng buồn nha!]

[Chị em C: Bye bye là bai bai, thuyền tiếp theo sẽ là chân ái!]

Trịnh Thi Dật thầm nghĩ, chị em nói đúng nè, thuyền tiếp theo sẽ là chân ái....

[Thụy Tiểu Trư:???? Có chuyện gì xảy ra? [Ngạc nhiên] tôi mới bận có hai ngày, sao đã đến ngày tận thế rồi vậy?]

Trịnh Thi Dật đã nhắn tin ở đây, một mặt là bàn giao lại với các chị em, mặt khác lén Tô Ly cho Trương Thụy Y biết chuyện này.

Lúc trước cô là người kéo Trương Thụy Y vào nhóm này, chỉ là sau đó có thêm Tô Ly, có những hint không tiện nói ra ngoài thì sẽ nhắn vào nhóm ba người kia, nhưng bên này đã rất lâu rồi không nói chuyện.

Nghĩ vậy, rất nhiều chuyện thật ra đã có điềm báo từ lâu, ví dụ như mọi người biết rõ cô ở phim trường nhưng lại không đuổi theo cô đòi hint, chỉ là lúc đó cô không để ý mà thôi.

Các chị em đồng ý đi cùng cô lâu như thế, đã chẳng dễ dàng gì rồi.

May là bây giờ cô đã nương nhờ vào đúng nơi, hơn nữa còn sắp đu được thành tựu HE.

Ván cược không có lỗ chỉ có lời này, cô không thể giấu cho riêng mình được.

-

Buổi chiều đến phim trường, Trịnh Thi Dật cầm kịch bản vờ như muốn thảo luận tình tiết phim, vờ như không thấy ánh mắt tra xét của Tô Ly hướng về phía cô, muốn gọi Phó Mịch đến bên cạnh để bàn luận.

Nhưng Phó Mịch nghĩ đến chuyện trước đây Tô Ly đã từng đu CP của cậu với Trịnh Thi Dật, lo rằng cậu nhóc sẽ lại nghĩ linh tinh, nên không muốn đi lắm.

Nhưng Trịnh Thi Dật kiên trì nhiều lần, còn lấy Lý Húc ra làm cái cớ, Phó Mịch không vui cũng không được, đành phải đi cùng Trịnh Thi Dật đến trước bối cảnh mới được dựng xong, vờ như đang bàn về vị trí đứng.

Sau khi xác định Tô Ly không nghe thấy, Trịnh Thi Dật mới cúi đầu vờ xem kịch bản, mở miệng nói: "Anh Phó, tôi phải thẳng thắn với anh chuyện này."

Sau khi Phó Mịch vượt qua cú sock Tô Ly đu CP Mật Dựu, thì đã luyện ra được trái tim sắt đá, bất kể là chuyện gì, cũng không thể lay động được hắn.

"Nói ngắn gọn thôi."

Trịnh Thi Dật không dám nhìn Phó Mịch, mấy chuyện như kiểu xé nát áo quan trước mặt chính chủ thế này thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ ghê.

"Thật ra bên cạnh Tô Ly không chỉ có mình tôi đi CP Mật Dữu, nếu anh muốn có được cậu ấy, thì còn phải đối phó với chị họ của cậu ấy trước mới được."

Phó Mịch nghe xong thì im bặt.

Hai đứa ngốc chưa đủ, lại còn thêm người thứ ba nữa sao?

Đây đã là gì, giữa mấy nhóc ngốc lại còn cả sự thu hút đặc biệt nữa à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi