CỨ ĐỂ TÌNH YÊU RƠI TỰ DO


Mùa mưa năm nay kéo dài, dẫn chương trình thời tiết buồn bã thông báo trong nửa tháng sắp tới, mây giông vẫn tiếp tục chễm trệ trên bầu trời Thanh Đài, đây cũng là một điều gây trở ngại lớn cho khách du lịch của Thanh Đài.

Trên màn ảnh là bờ biển chỉ có rải rác những dấu chân, mặt biển u ám.
Tang Bối hết sức khó chịu với kiểu thời tiết này: "Chuyện gì không biết, muốn mưa thì mưa cho lẹ đi, cứ như bị tiêu chảy ấy, lúc mưa lúc tạnh, không cho người ta làm ăn gì hết!"
Đồng Duyệt không khỏi thắc mắc, "Trời mưa ảnh hưởng gì tới việc làm ăn của cậu?"
Tang Bối thở dài, mở ngăn kéo đựng tiền, người không buồn nhìn thấy cũng phải buồn, "Trời mưa phụ nữ chỉ quanh quẩn trong nhà, không có việc gì làm tất nhiên sẽ giữ rịt đàn ông ở nhà mà than thở, cậu bảo đàn ông còn ra ngoài được không? Hơn nữa thời tiết này khiến tâm trạng xuống thấp, dễ chiến tranh, cậu đừng tưởng đàn ông khi giận mới tới quán bar uống rượu giải sầu, không hẳn vậy, đàn ông khi vui cũng thường tới quán bar tán tỉnh phụ nữ, đàn ông mà bực mình thì sẽ đổ dồn tới phòng tập gym tập luyện nhiệt tình cho đổ mồ hôi mới đỡ tức."
Đồng Duyệt gật gù, nghe ra cũng hợp lý phết.

"Thế thì cậu cũng đi tìm việc gì mà làm, trời chưa nắng ngay được đâu."
"Tớ chỉ thích kiếm tiền, không có hứng thú với chuyện gì khác." Tang Bối thè lưỡi liếm ngón tay đếm tiền, chẳng khác gì một đứa nô lệ của tiền tài.
"Bao giờ anh ta mới về?"
"Không biết, chắc chết rồi, tớ quên cái người đó lâu rồi."
Đồng Duyệt bật cười, "Vậy sao cậu không kiếm người khác thế chỗ anh ta đi?"
Tang Bối chỉ vào đám nhân viên đang tất bật: "Toàn người tớ đích thân phỏng vấn đấy.

Thấy sao, đẹp trai không?"
"Chỉ bổ mắt người khác thôi, trong mắt cậu chỉ có tiền là duy nhất."
Tang Bối chẳng biết sực nhớ ra điều gì, cô nàng sập mạnh ngăn kéo lại, đực mặt ra với vẻ thảng thốt: "Chắc tớ điên thật rồi, trông nom quán xá cho anh ta, kiếm tiền cho anh ta, lại còn nhớ nhung anh ta suốt cả ngày, gì chứ? Anh ta đâu có đẹp đẽ gì, mắt thì một mí, đầu tóc cũng chẳng xì-tai, cắt kiểu đầu đinh trọc lốc, người không biết còn tưởng nông dân chui từ nông trường nào ra, nói năng thô lỗ, bạn thân anh ta chòng ghẹo tớ anh ta còn cười, vậy là anh ta tin tưởng tớ tuyệt đối hay không quan tâm đến tớ nhỉ? Haiz, đau cả đầu, không nói đến con người kia nữa, nói về chuyện của cậu đi, cậu ăn no rửng mỡ hả, sao tự nhiên lại ly hôn?"
"Bây giờ thiếu gì người ly hôn?" Luật sư đã đi công tác về, anh ta hẹn mai sẽ ký thỏa thuận ly hôn.
"Cậu là người theo trend kia à?"
Cô nhìn ra không gian mưa dày hạt bên ngoài bằng ánh mắt giàu cảm xúc, cây cối bên đường được nước mưa rửa sạch càng trở nên xanh biếc.
"Cậu đừng để mấy chương trình tivi hay mấy cuốn tiểu thuyết tác động đến suy nghĩ, mấy tay nam chính chung tình toàn là bịa đặt.

Diệp Thiếu Ninh không phải người đàn ông tệ đâu, hôm đám cưới, biết bao quan khách đổ dồn ánh mắt vào cậu, anh ấy đang đợi cậu nhưng cậu lại quay lại nhìn anh cậu, nếu là tớ, tớ đã táng cậu một bạt tai từ lâu rồi, vậy mà anh ấy còn chẳng để bụng.


Đừng nên quá đáng, Đồng Duyệt à."
Tang Bối là người thần kinh thô, không thể hiểu được những thứ ẩn chứa trong đầu cô ấy, cô không thanh minh, chỉ lặng im nghe Tang Bối dạy dỗ.
"Mấy hôm trước tớ vào viện thăm bạn có gặp anh ấy.

Anh ấy chào hỏi tớ rất khách sáo, hỏi tớ dạo này làm ăn thế nào? Đã lâu lắm rồi không thấy anh ấy ghé vào Bóng đêm hớp hồn.

Trước đây hồi chưa quen với cậu, anh ấy gặp tớ cùng lắm chỉ khẽ gật đầu thôi.

Anh ấy bây giờ nhiệt tình như thế chẳng phải vì tớ đẹp, mà chỉ vì tớ chơi với cậu.

Tôn trọng vợ nên tôn trọng cả bạn của vợ.

À, bố cậu khỏe hơn chưa?"
Đồng Duyệt giật mình, "Bố tớ làm sao?"
Tang Bối lườm cô đầy vẻ khó chịu, "Bố cậu bị bệnh tim, vào viện kia mà?"
"Bao giờ?"
Tang Bối nói ra một thời điểm, cũng chính vào mấy ngày cô đi Thượng Hải.
Cô không đi ăn tối với Tang Bối nữa mà vội vàng bắt taxi tới nhà họ Đồng.

Đồng Đại Binh hay chơi cờ ở đầu ngõ, vài nước cờ dở ẹc cũng làm ông say mê.

Lúc cô đi qua, có người ngước lên, "Tiểu Duyệt, có thư gửi cho bố cháu này, các chú cũng đang đợi bố cháu."
Cô chỉ dạ một tiếng, vội vàng chạy lên cầu thang.

Nhà không bật điều hòa, Đồng Đại Binh nằm trên sofa xem tivi, cầm quạt giấy trên tay nhẹ nhàng phe phẩy.
"Tiểu Duyệt, con về đấy à?" Đồng Đại Binh mừng rỡ đứng dậy.
Đồng Duyệt nhìn ra sắc mặt ông tuy không khỏe khoắn nhưng tâm trạng cũng vui vẻ.

Cô chất vấn: "Sao không cho con biết?"
Đồng Đại Binh cười xòa, "Thiếu Ninh nói con vừa cho lũ trẻ thi đại học xong nên đi chơi xả stress.

Bệnh bố cũng có nặng đâu, nên không muốn làm con phải lo."
"Sao lại phiền hà tới anh ấy?" Mặc dù chưa ký đơn ly hôn nhưng chuyện của hai người cũng đã báo cho hai bên gia đình từ lâu.
"Tự nhiên buột miệng nói, bố than tức ngực, thằng bé nằng nặc bắt bố đi khám.

Bác sĩ nói sau này không được đánh cờ nữa."
"Bố hay liên lạc với anh ấy à?"
"Sau khi hai đứa lấy nhau, tuần nào nó cũng gọi cho bố hai, ba lần, thỉnh thoảng lại mang đồ tới đây." Đồng Đại Binh ái ngại nhìn Đồng Duyệt, "Sau này… Bố sẽ không nhận nữa."
Đồng Duyệt thở dài, "Bố cần gì con sẽ mua cho bố.

Sao tự nhiên lại tức ngực?"
Đồng Đại Binh cúi mặt, "Bà ấy… ra đi đột ngột, đêm bố mất ngủ, lòng đau như cắt."
Thật ra ông vẫn chưa quên được bà ấy, chỉ vì sợ Tiền Yến giận mà giấu kín trong lòng.

Cuối cùng không đè nén được nữa nên mắc bệnh tim.
"Đột ngột nhưng mẹ con cũng được giải thoát, bố đừng nghĩ nhiều quá."
Đồng Đại Binh gật đầu, mắt đỏ hoe, ông nhìn ra cửa chính, "Mẹ con đi chợ rồi, con ở lại ăn cơm nhé."

Cuối cùng cô vẫn ra về.
Xuống đến sân, Đồng Duyệt ngước lên nhìn ban công nhà họ Đồng hồi lâu.
Tiền Yến trời sinh đa nghi, nhạy cảm, cô còn ở lại, bà sẽ nghĩ tới Giang Băng Khiết mới ra đi chưa lâu.

Cô không muốn cuộc sống của bố mình ngày càng khó khăn.
Trong cuộc đời Tiền Yến chỉ còn Đồng Đại Binh nên cô cũng rất mong Tiền Yến được vui vẻ.
Cô không mang ô theo người.

Ai ngờ vừa đi ra khỏi ngõ, mưa tự nhiên nặng hạt.

Cô lấy túi xách che đầu, chạy một mạch tới trạm xe bus.
Điện thoại đổ chuông, cô nhìn chăm chú cái tên đang nhấp nháy đến bần thần.
"Tiểu Duyệt, tôi đã bàn giao xong công việc rồi, bây giờ là người hoàn toàn tự do.

Mình đi ăn nhé?" Giọng Tô Mạch nghe rất vui.
"Tôi mới về nhà bố." Cô đã hẹn với Tô Mạch từ lâu, cũng nên ăn với nhau bữa cơm.
"Tôi đến đón em, trước khi đi ăn chúng ta sẽ qua thăm Diệc Tâm, chào tạm biệt cô ấy một câu."
"Được." Cô cho anh biết địa chỉ trạm xe bus.
Mười lăm phút sau Tô Mạch đã có mặt.

Trông anh không hề có vẻ buồn rầu của quan mất chức, mà trái lại còn thích thú như vừa đỗ Trạng nguyên.
"Sao em ướt thế?" Cô mặc áo sơ mi, mưa ướt làm bộ đồ như trong suốt.

Anh lấy áo khoác trên ghế sau phủ lên cho cô.
Cô nhìn anh, anh chỉ mỉm cười.
Ghế sau còn có hai đóa cúc trắng.
"Gỡ mác cục trưởng ra khỏi người, làm gì cũng tiện.


Khu chợ máy tính không bán đi nữa, tôi đã thuê người quản lý, mỗi tháng một lần về xem tình hình kinh doanh thế nào, cũng thuận lợi em về thăm bố mẹ.

Thật ra được đường đường chính chính đưa đón em, hẹn hò với em là điều làm tôi vui nhất.

Nên tôi thật tình không tiếc nuối cái ghế đó chút nào."
"Anh… anh có biết ai tố cáo anh với ủy ban kỷ luật không?"
"Không cần biết.

Nhưng tôi nên cảm ơn người đó, người đó khiến tôi thấy được trái tim em." Anh nắm lấy tay cô.
Cô chỉ nhìn những ngón tay xương xương của Tô Mạch, không rút mình tay về.
Một chiếc Honda màu xám băng qua họ qua màn mưa, cô chỉ vô tình liếc qua đã nhận ra chiếc xe đó quen quen, hình như là xe của trợ lý Phó.
Nhưng chắc cô chỉ nhìn nhầm mà thôi, sao trợ lý Phó lại chạy tới nghĩa trang trong ngày mưa gió này?
Hai người bung ô đi về phía mộ của Từ Diệc Tâm, bia mộ làm từ đá cẩm thạch trắng cũng mang vẻ đẹp vĩnh cửu như Diệc Tâm vậy.

Thật lòng cô vô cùng, vô cùng ngưỡng mộ Diệc Tâm, giữ lại vẻ đẹp, hưởng thụ niềm hạnh phúc của tình yêu, chưa bao giờ trông thấy vẻ xấu xí của hôn nhân.
Đối với Diệc Tâm, Tô Mạch thực sự là một người chồng hoàn hảo.
Có người chịu lừa dối bạn cũng là một loại hạnh phúc.
"Diệc Tâm, em xem Tiểu Duyệt tới thăm em này.

Hai ngày không gặp cô ấy, em đã giục anh gọi điện rồi.

Bây giờ anh sẽ giành quãng đời còn lại của mình cho Tiểu Duyệt, em sẽ vui lắm nhỉ? Anh sẽ dốc lòng đối tốt với cô ấy, anh xin thề."
Tô Mạch đặt bó hoa trước bia mộ, những bông hoa nhỏ khẽ rung động trong mưa.
Đồng Duyệt cúi thấp người trước mộ chị.
Mộ của Giang Băng Khiết ở một đầu khác, hai người qua đó thì thấy trước bia mộ có một đóa cẩm chướng tươi, có cả một chiếc bánh sinh nhật bằng giấy.
Đồng Duyệt sực nhớ hôm nay là sinh nhật của Giang Băng Khiết.
Ai vừa tới đây? Có lẽ người đó mới đi chưa bao lâu bởi chiếc bánh bằng giấy vẫn chưa bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi