CỰ LONG THỨC TỈNH


Tư Không Trích Tinh lắc đầu nói: “Đừng tưởng anh là cậu chủ số một Tây Bắc, chọc vào tông sư cũng không có kết quả tốt gid đâu”.

“Người nhận khiêu chiến cũng không phải là tôi, tôi sợ cái đếch gì”, Vân Khả Thiên khinh thường nói.

Lúc này trời đã tối đen, ba người đang nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “Keng”, Vân Khả Thiên không cẩn thận đụng phải một chiếc Land Rover màu đen.

“Mẹ kiếp, nói cái méo gì, bây giờ thì tốt rồi”, Vân Khả Thiên dừng xe, anh ta oán trách.

Tư Không Trích Tinh cũng bất mãn nói: “Tự anh lái xe cơ mà, liên quan gì đến tôi”.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, xuống xem đi”, Lục Hi cau mày nói.

Ba người xuống xe, trên Land Rover cũng có bốn người ba nam một nữ đi xuống.

Ba người đàn ông ai cũng hùng hổ, người phụ nữ cũng vô cùng đẹp, chỉ là trên mặt mang theo đầy vẻ kiêu ngạo.

Ba người đàn ông thấy đám người Lục Hi xuống xe, bọn họ hùng hổ nói: “Con mẹ nó, lái xe kiểu gì đấy.


Xe này bọn tao vừa mua chưa đến một tháng, mắt mày mù à”.

Vân Khả Thiên nghe xong liền tức giận, anh ta ở Tây Bắc cũng tung hành ngang dọc, từ lúc nào lại bị người ta mắng mỏ như vậy.

Huống chi khi đối phương vượt xe đã xảy ra va chạm, hai người đều có trách nhiệm, vừa xuống đã mắng mỏ, Vân Khả Thiên cũng không phải dễ chọc.

“Nói ai mù hả? Ông đây thấy mày mới mù ý, vượt xe không nhìn đường à?”, Vân Khả Thiên mắng.

“Ơ hay, con mẹ nó mày thèm đòn hả?”, một tên đàn ông cao lớn giống như kẻ cầm đầu lắc cánh tay, gã gào lên nói với Vân Khả Thiên.

Lúc này, Tư Không Trích Tinh tiến lên giảng hòa: “Các anh chị à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng mắng nhau.

Để xem xe có cần phải sửa chữa gì không, mọi người còn có việc thì nên xử lý cho xong”.

Đối phương nghe xong liền trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên, gã ta bắt đầu kiểm tra tình hình hư hại của xe.

Bên phải thân xe Land Rover từ đầu đến cuối bị kéo một vết xước sâu, còn đầu bên trái chiếc Q7 của Vân Khả Thiên cũng bị nát tươm, thanh cản trước cũng rơi xuống đất.

Đối phương thấy vậy liền nói: “Xe này tao không cần nữa, mày mua xe mới cho tao”.

Vân Khả Thiên nghe xong, anh lập tức nói: “Dựa vào cái gì mà tôi mua cho anh một chiếc xe mới?”
Không phải Vân Khả Thiên không móc ra nổi số tiền này, chiếc Land Rover cũng có giá từ hơn một triệu chưa đến hai triệu, chút tiền này anh ta vẫn lấy ra được, nhưng rõ ràng đối phương muốn lừa Vân Khả Thiên, làm sao anh ta có thể đồng ý.

Đối phương nghe xong cười lạnh: “Xe mới của tao bị mày đâm thành như vậy, sau này còn đi thế nào được? Phải bồi thường xe mới cho tao, nếu không hôm nay chúng mày đừng ai nghĩ đi nổi”.

Vân Khả Thiên nghe vậy cũng cười lạnh: “Vậy xe tôi thì sao?”
“Cái xe nát của mày mày thích thế nào thì ra thế đó.

Dù sao thì xe của tao mày phải bồi thường”, tên đàn ông cầm đầu nói.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi nói này người anh em, yêu cầu của anh quá đáng rồi.


Nào có đạo lý xảy ra tai nạn thì bồi thường xe, cùng lắm chúng tôi sửa cho anh là được chứ gì”.

Lục Hi còn có việc, anh cũng không muốn tiếp tục ở đây dây dưa, nghĩ đến chi phí sửa xe cho đối phương nhiều lắm cũng chỉ mấy chục ngàn, tội gì ở đây nói thao thao bất tuyệt.

Nhưng tên cầm đầu lại nói: “Sửa? Mơ đi, bồi thường xe mới đi, nếu không thì chúng mày có thể chịu khổ đấy”.

Nói xong, người đàn ông nắm chặt thành hai quả đấm, phát ra tiếng bẻ khớp xương, ý tứ uy hiếp.

Lúc này, một cô gái trong đám người sau khi nhìn biển số xe của Vân Khả Thiên, bỗng nhiên cô ta cười nói: “Là từ Tây Kinh tới hả, nhìn phương hướng này chẳng lẽ cũng đi thưởng thức quyết chiến?”
Ba người đàn ông nghe vậy cũng nhìn biển số xe của Vân Khả Thiên, bọn họ cười nói: “Là vậy sao?”
Lục Hi cau mày: “Đúng vậy”.

“Ha ha ha ha”.

Ba người đàn ông cùng cười lớn, người phụ nữ kia cũng che miệng cười không dứt.

“Có gì buồn cười sao?”, Lục Hi trầm giọng hỏi.

Bốn người khó khăn lắm mới ngừng cười, tên cầm đầu trong đó lắc đầu nói: “Không phải bọn tôi nói người trong võ đạo Tây Bắc mấy người quả thật quá buồn cười, một nhân vật nhỏ nhoi không có tiếng tăm lại dám khiêu khích tông sư, đây là chê bai mạng lớn sao?”
Nói xong, mấy người lại cười lớn.

Lục Hi cau mày không nói, anh đã sớm nhìn ra mấy người này cũng là người trong giang hồ, bốn người đều là võ giả cảnh giới ngoại gia.


Chỉ là anh không ngờ giới võ đạo Túc Cam lại tin tưởng Liễu Bồi Nhiên như vậy.

Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ rằng người dám đồng ý quyết chiến với Liễu Bồi Nhiên thì sẽ không có con át chủ bài sao?
Thật ra thì bản thân anh nghĩ như vậy, nhưng người ta lại không nghĩ thế.

Bởi vì trong đầu võ giả thông thường vẫn luôn cho rằng tông sư vô địch, đây là luật cứng, không ai có thể là đối thủ của tông sư, trừ phi là tông sư đối với tông sư.

Vì vậy không ai cho rằng Lục Thiên Hành kia sẽ là đối thủ của Liễu Bồi Nhiên, chỉ cho rằng anh là tên nhãi không biết trời cao đất dày mà thôi.

Lúc này, Vân Khả Thiên không phục nói: “Tôi cảm thấy Lục Thiên Hành sẽ thắng, Liễu Bồi Nhiên sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất”.

Đối phương nghe xong liền giận dữ, tên cầm đầu kia vén tay áo xông về Lục Hi, gã hung hãn nói: “Mày dám làm nhục tông sư của Túc Cam tao, muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”
Có Lục Hi làm chỗ dựa, Vân Khả Thiên không có chút yếu ớt nào, anh ta lập tức châm chọc nói: “Làm sao, nói cũng không thể nói được, vén tay áo hù dọa ai?”
Nhìn thấy chuyện va chạm lại thăng cấp thành mâu thuẫn giữa người trong võ đạo hai tỉnh Túc Cam, Lục Hi cũng có hơi bất đắc dĩ.

Lục Hi nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Tôi nói này các bạn, quyết chiến cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta mà trễ thì không kịp đâu, có chuyện gì chờ quyết chiến xong nói sau được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi