CỰ LONG THỨC TỈNH


Lục Hi liếc nhìn, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ăn mặc gọn gàng, mặt mũi hắn ta tức giận nhìn vào vết nứt trên xe.

Lục Hi chau mày, anh nhẫn nhịn không nói gì.

Dù sao cũng là mình quệt vào xe người ta, vậy nên đuối lý.

Lúc này, người đàn ông đã kiểm tra xong vết xước trên xe mình, hắn ta nói với anh: “Mày đã làm gì?”
Lục Hi đáp: “Là tôi vô tình không phải cố ý, tôi sửa cho anh là được”.

Người đàn ông nghe xong liền liếc sang con xe nát của Lục Hi, hắn ta cười ha ha nói: “Sửa? Trông mày thế này có sửa nổi không?”
Lục Hi cau mày nói: “Một chiếc Porsche Cayenne giá chỉ hơn một triệu, sơn lại cũng không tốn nhiều lắm”.

Người đàn ông nghe xong liền mở trừng hai mắt nói: “Mày nói nhẹ nhàng thế, xe của ông đây tốt, va quệt rồi dựa vào cái gì nói sửa là xong chuyện.

Tao không cần xe này nữa, bồi thường cho tao một triệu rưỡi rồi mày lái xe này đi”.

Lục Hi ngây ra, có loại người như vậy quả thật buồn cười.

Anh trầm giọng nói: “Anh bạn, trên đời này không có quy định đó đâu.


Tôi thấy xe này sơn lại cũng chỉ có một hai chục ngàn, tôi đưa anh ba chục ngàn, tự anh đi sửa được chưa”.

Lúc này, một nam một nữ đi tới bên cạnh, trông cũng trạc tuổi chủ xe Cayenne.

Người đàn ông trong đó nói: “Cậu Tôn, sao vậy?”
Chủ xe được gọi là cậu Tôn cười lạnh nói: “Tên nhãi này quệt vào xe tôi, lại còn nói sửa một chút là xong chuyện, anh nói xem có buồn cười không, xe của tôi không phải để hắn quệt không như vậy”.

Người đàn ông nghe xong liền nhìn về phía Lục Hi và nói: “Tên nhãi này, anh nói nhẹ nhàng quá đấy, chúng tôi phải sửa xe, còn làm chậm trễ thời gian, anh biết thời gian của cậu Tôn quý giá thế nào không?”
Lúc này, cậu Tôn mặt đầy kiêu ngạo nhìn Lục Hi.

Nhà hắn ta là một nhà máy bia, sản xuất nhãn hiệu bia tên là “Hán Uy”, nhưng vẫn luôn ê ẩm.

Nhìn bên ngoài thì rực rỡ, thật ra lại thiếu nợ hàng chục triệu.

Nhưng vào một tháng trước, bố hắn ta đã nghĩ hết cách nhằm dựa vào tập đoàn Giai Mĩ, tốn một khoản tiền lớn để đưa bia Hán Uy vào trong siêu thị Giai Mĩ.

Bây giờ các siêu thị khắp cả nước và các chuỗi cửa hàng ở nước ngoài của Giai Mĩ đều đang bày bán nhãn hiệu này, một tháng đổ lại đây lượng tiêu thụ của bia Hán Uy khiến người ta kinh ngạc, nhà máy thoáng chốc cải tử hồi sinh.

Điều này khiến Tôn Thiếu Dương cao hứng chết mất.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ chân chính bước vào giới nhà giàu, trở thành cậu ấm có khối tài sản mấy trăm triệu, đến lúc đó chắc hẳn rực rỡ biết bao.

Mà trong một tháng này nhà bọn họ đã trả sạch nợ, lại còn để dư, hắn ta cách sự giàu có chân chính cũng không còn xa.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương đã suy nghĩ đổi con xe này của mình trước, dù sao xe này cũng đã mua nhiều năm rồi, bây giờ đi cũng không phù hợp lắm với thân phận của hắn ta.

Hắn ta đã sớm để ý một chiếc Lamborghini, xe như vậy mới phù hợp với thân phận và khí chất của mình, lái ra ngoài tán gái mới có thể diện.

Hắn ta còn đang suy nghĩ làm sao mở miệng với bố mình để đổi xe.

Lần này hay lắm, gặp được một tên quỷ xui xẻo, lừa anh trước đã rồi nói, nếu có thể bảo anh đền bù hơn một triệu, mình tự góp thêm, không cần nói với bố, Lamborghini cũng có thể tới tay.

Lúc này, Lục Hi đáp: “Tôi nói rồi, cũng không phải tôi cố ý, xe này tôi có thể sửa cho anh, nhưng anh bảo tôi mua lại thì thật quá đáng”.

Không đợi Tôn Thiếu Dương lên tiếng, một người đàn ông khác cười nói: “Đùa à, có biết cậu Tôn có thân phận gì không, lời cậu Tôn nói há có thể tùy tiện thu hồi”.


Người đàn ông phối hợp vô cùng ăn ý với Tôn Thiếu Dương, kẻ xướng người hoạ, vừa nhìn liền biết bạn thân nhiều năm.

Lục Hi nghe xong cũng bực tức, anh cười lạnh nói: “Còn chưa thỉnh giáo”.

“Ha ha”, người đàn ông cười nói: “Nghe qua bia Hán Uy chưa? Cậu Tôn chính là tổng giám đốc của công ty Hán Uy, bây giờ đang hợp tác với tập đoàn Giai Mĩ, công ty Hán Uy sắp niêm yết trên thị trường chứng khoán.

Với thân phận của cậu Tôn chúng tôi, lời đã nói ra cũng như nước đổ.

Anh nên ngoan ngoãn bồi thường xe đi, nếu không anh sẽ phải chịu khổ đấy”.

Người đàn ông vừa nói vừa bắt đầu gọi điện cho người ta khác, vô cùng hợp với vẻ chó săn.

Lục Hi nghe xong cũng buồn cười, nói hồi lâu, hóa ra là một mặt hàng sinh tồn dựa vào Giai Mĩ.

Vì nhãn hiệu Hán Uy căn bản không có danh tiếng gì, đương nhiên Lục Hi biết nó không tiêu thụ được, có thể vào được Giai Mĩ thì đó là may mắn của bọn họ, nhưng may mắn này cũng sắp chấm dứt rồi.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Xe là tôi quệt vào, tôi có thể sửa cho anh.

Nhưng muốn tôi bồi thường thì không có cửa đâu.

Còn nữa, khuyên mấy anh này, đừng khoa trương như vậy, tránh cho bản thân về sau rơi vào thế bí, vậy sẽ không tốt đâu”.

Lời của Lục Hi vừa dứt, Tôn Thiếu Dương liền giận dữ, hắn ta chỉ vào mũi Lục Hi, lớn tiếng quát mắng: “Con mẹ nó mày còn dám uy hiếp tao, mày có tin tao gọi người tới chặt đứt chân mày không?”
Lục Hi cười nói: “Tôi chẳng tin chút nào”.


“Được được được, loại như mày chờ đấy.

Hôm nay không để mày bồi thường con xe này thì ông đây không mang họ Tôn”, Tôn Thiếu Dương mặt đầy tức giận nói.

Lục Hi cười nhạt, không để ý tới hắn ta, anh gọi điện cho Hoắc Tư Duệ.

Tôn Thiếu Dương này có chút tiền liền phách lối như vậy, không dạy dỗ hắn ta một chút thì trong lòng Lục Hi cũng áy náy.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta nói với Lục Hi: “Người anh em, tôi là ông chủ của tiệm rửa xe này, tên Lưu Minh Hổ, tính tình cậu Tôn có hơi nóng nảy, anh cũng đừng cố chấp, cố gắng nói mấy câu bồi thường chút tiền là được”.

Nhà Tôn Thiếu Dương cách đây không xa, hắn ta thường xuyên rửa xe ở đây, cũng xem như quen biết Lưu Minh Hổ.

Lưu Minh Hổ cũng biết đến đức hạnh của Tôn Thiếu Dương, trước kia cũng rất phách lối, bây giờ dựa vào tập đoàn Giai Mĩ thì càng phách lối hơn.

Hơn nữa, Tôn Thiếu Dương quen biết không ít nhân vật trong giang hồ, ông ta sợ chuyện sẽ ầm ĩ nên qua đây giảng hòa.

Lục Hi cũng nhìn ra ông chủ có ý tốt.

Nhưng Tôn Thiếu Dương đã vượt qua ranh giới cuối cùng anh có thể tha thứ, chuyện này anh không định cứ để như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi