CỰ LONG THỨC TỈNH


An Trung là một trong những võ giả có nhiều hy vọng tiến vào tông sư nhất, An Gia Thần cũng rất coi trọng gã ta, nhưng hắn ta bỗng nhiên bị thương nặng nề như vậy, sợ rằng cánh cửa tới tông sư đã khép lại, nghĩ tới đây An Gia Thần liền tức giận ngút trời, nhưng công phu dưỡng khí của ông ta thâm hậu, tuy rằng đã sát tới ranh giới muốn bùng nổ nhưng vẫn có thể kiềm chế lại được.

An Trung lập tức thuật lại sự việc.

“Ngày hôm kia con trai của Diệp thần y bị một người họ Lục ở Tây Kinh đánh bị thương nên Diệp thần y có mời tôi ra tay, bởi Diệp thần y và người là bạn tốt, lại là người có ơn với chủ mẫu nên tôi liền đồng ý, chẳng ngờ sau khi tới lại không phải là đối thủ của hắn ta, tuy đã nói ra thân phận nhưng đối phương vẫn thẳng tay chém giết, tôi phải liều mạng chiến đấu mới thoát khỏi ngày chết này, mong gia chủ hãy trừng phạt hắn”.

An Gia Thần nghe xong thoáng trầm tư: “Lưu Biện”.

Bên ngoài lập tức có người đi vào, chắp tay đứng ở cửa, chính là người vừa rồi truyền lời cho An Trung.

“Lập tức thông báo cho Diệp thần y tới đây”.

“Vâng”.

Lưu Biện thưa một tiếng rồi quay người rời đi.

An Gia Thần lúc này nhìn An Trung chằm chằm nói: “Cậu đã là tiên thiên đỉnh phong, người có thể gây ra thương tổn cho cậu chỉ lác đác vài người, không lẽ tên họ Lục kia là một tông sư, hắn tên là gì?”

“Hắn là Lục Hi, hẳn là có thực lực của bán bộ tông sư”, An Trung trả lời.

An Gia Thần gật đầu, tông sư tại Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, tên tuổi mỗi một vị đều rung chấn giang hồ, nếu Lục Hi là một tông sư thì không thể không có chút danh tiếng nào như vậy.

Vẻ mặt An Gia Thần lúc này nhìn như vô cảm nhưng nội tâm đã lửa cháy ngút trời.

Một thế hệ sau được mong đợi trở thành tông sư lại cứ bị người khác phế bỏ như vậy làm sao có thể khiến ông ta không nổi nóng, đây thế nhưng liên quan việc lớn một gia tộc có hưng thịnh hay không, là tương lai của một gia tộc, ông ta há có thể chịu đựng cho loại sự việc này xảy ra.

Ông ta lúc này đang trù tính xem nên đem tên họ Lục này băm thây nghìn đoạn mới có thể giải được mối hận trong lòng.

Lúc này chỉ thấy ông ta phất tay, một luồng chân khí cực kỳ cường hãn nhập vào trong cơ thể của An Trung.

Luồng chân khí này có vẻ cực kỳ bá đạo, tưởng như trực tiếp giết chết An Trung nhưng khi lao đến trước người gã ta lại hóa thành làn gió xuân mưa phùn mềm mại tiến vào cơ thể gã, khống chế thương thế cho gã.

An Trung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ thấy An Gia Thần ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh băng không biết đang suy nghĩ gì, nhất thời không khí cả phòng khách như đông cứng lại.

Một lúc sau chỉ nghe thấy Lưu Biện từ bên ngoài hét lên: “Diệp thần y tới”.

An Gia Thần đứng dậy đi ra cửa chào đón.

Mặc dù Diệp Phùng Xuân tay trói gà không chặt nhưng y thuật lại vô cùng kinh người, với năng lượng khủng bố sau khi chuyển vào nội các cho dù là tông sư hàng đầu thế hệ như ông ta cũng không dám coi nhẹ.

Lúc này chỉ thấy Diệp Phùng Xuân vội vã đi vào, hấp tấp chắp tay chào An Gia Thần: “Nghe nói An Trung bị thương?"
Khi Diệp Phùng Xuân nghe được tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc, với tu vi của An Trung làm sao có thể bị người khác đánh bị thương, trừ phi người ra tay là một tông sư, tuy nhiên trên thế giới này chỉ vỏn vẹn vài tông sư, nào có nhiều đến vậy?
“Đúng vậy, còn mong Diệp thần y xem giúp tôi có khả năng khôi phục hay không”.

Diệp Phùng Xuân gật đầu, nhanh chóng gọi An Trung vẫn đang quỳ trên mặt đất lên, để gã ta ngồi xuống bên cạnh bàn bát tiên rồi bắt đầu bắt mạch cho gã.

An Trung vì chuyện của bản thân mà bị thương nên ông ta khó có thể đùn đẩy trách nhiệm, cũng không được phép buông lỏng.


Một lúc sau, Diệp Phùng Xuân mới buông tay chậm rãi nói: "Ngũ tạng của An Trung bị xuất huyết, tâm thần tổn thương, e rằng những cách thông thường khó có thể giúp cậu ấy khôi phục lại thực lực như trước đây”.

An Trung nghe vậy sắc mặt càng thêm tái nhợt, cảm giác cuộc đời này ảm đạm vô cùng.

An Gia Thần nhận được lời khẳng định chuẩn xác này lập tức mặt trầm như nước, phảng phất lộ ra sát khí.

Lúc này chỉ thấy Diệp Phùng Xuân nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tuy nhiên chỗ tôi có một gốc huyết linh chi ngàn năm có thể làm thuốc dẫn, tôi kê đơn, An tông sư lại dùng chân khí của chính mình giúp cậu ta hóa giải, tôi dám bảo đảm, An Trung nhất định sẽ được chữa lành và không ảnh hưởng tới triển vọng sau này”.

An Trung vì ông ta mà ra mặt giải quyết nên Diệp Phùng Xuân cũng dốc hết vốn liếng, lấy ra bảo bối ở dưới đáy hòm của mình.

An Trung nghe được lời này gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, An Gia Thần cũng không ngoại lệ, vội vàng nói: “Vậy phải cảm ơn Diệp thần y rồi”.

Tông sư có liên quan tới tương lai của cả một gia tộc, nếu bị hủy hoại thì thật sự khiến người ta không cách nào chấp nhận được, An Gia Thần cũng an tâm rất nhiều, ông ta vẫn khá tin tưởng vào y thuật của Diệp Phùng Xuân.

“Tên hung ác này trước đánh con trai tôi bị thương, hiện tại lại khiến cháu trai An Trung trọng thương, mối hận trong lòng này dù có rút cạn ba dòng sông cũng khó có thể rửa trôi mà”.

Khuôn mặt Diệp Phùng Xuân tràn đầy căm phẫn.

An Gia Thần cười gằn: “Diệp thần y không cần lo lắng, kẻ nào dám làm tổn thương người nhà họ An chúng tôi đều phải trả giá đắt”.

Vừa nói chiếc bình hít hổ phách giá trị bất phàm trong tay vừa bị ông ta một phát siết nát vụn.


Diệp Phùng Xuân nghe vậy gấp gáp nói: “Không lẽ gia chủ muốn đích thân ra trận?”
An Gia Thần trầm giọng đáp: “Vừa hay cũng muốn gặp tên điên khùng đó một lần”.

“Được, tên họ Lục đó nếu có bản lĩnh như vậy ắt hẳn cũng có thế lực không nhỏ tại Tây Kinh, tôi lại mời tới một người nữa, chúng ta cùng nhau xuất phát”.

An Gia Thần gật đầu đồng ý.

Nếu có thể có thực lực của một bán bộ tông sư vậy chắc chắn cũng có thế lực của bản thân, tuy ông ta mạnh mẽ và bất khả chiến bại trên con đường võ đạo, nhưng khi tới Tây Kinh nếu có thế lực địa phương can thiệp vào, ông ta cũng khó tránh khỏi cảnh khoanh tay bó gối.

Người mà Diệp Phùng Xuân mời tới nhất định không đơn giản, đến lúc đó ông ta có thể không cố kỵ tiêu diệt tên họ Lục đó và nhổ tận gốc thế lực sau lưng hắn, để hắn biết được hậu quả của việc đắc tội với nhà họ An là thế nào.

An Gia Thần lúc này lại nói: “Mấy tháng trước, nhà họ Hoàng ở Tây Kinh đã đầu quân cho tôi, lần này liền để bọn họ thay mặt ước hẹn chiến đấu với tên điên đó đi”.

“Còn có chuyện này à? Danh tiếng của An gia chủ thực sự là vang xa, ngay cả ở Tây Kinh cũng có gia tộc nương nhờ vào”, Diệp Phùng Xuân nịnh nọt.

An Gia Thần tự hào đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi