CỰ LONG THỨC TỈNH


Lần này Hoàng Chân lộ mặt, cơ hội một lần quật khởi của nhà họ Hoàng nhất định phải cố gắng nắm chặt, không cho phép có bất kỳ điều bất trắc gì.

Lúc này bọn họ sẽ chờ Lục Hi đi tìm cái chết trước, để Hoàng Chân giẫm đạp thi thể của anh, hắn ta giành được thành tựu xuất sắc trước mặt người trong nghề, nâng nhà họ Hoàng lên một tầm cao mới, trở thành gia tộc hạng nhất.

Còn về thực lực của Lục Hi, ở trước mặt Hoàng Chân bán bộ tông sư đã hoàn toàn bị tất cả đám người nhà họ Hoàng coi thường.

Lục Hi lợi hại nhưng có thể là tông sư không? Ở toàn bộ Hoa Hạ, tông sư cũng chỉ có mấy người, thanh danh họ đều hiển hách, trong mấy người đó cũng không có cái tên Lục Hi này.

Chỉ cần không phải là tông sư, tất cả đám người nhà họ Hoàng đều cảm thấy không ai có thể là đối thủ của Hoàng Chân, huống hồ Hoàng Chân còn mang theo bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng, vậy thì càng không thể có thất bại.

Lúc này người tới vây quanh ven hồ xem Hoàng Chân ngồi trong đình Lang Gia, họ tranh nhau nhìn người có phong thái của cao thủ tiên thiên mới gần hai mươi tuổi này.

Mà Hoàng Chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong đình, giống như đã dung hợp làm một với hồ này, hắn ta tỏ ra rất bình tĩnh và thâm sâu.

“Quả nhiên không hổ danh là cao thủ tiên thiên có khí độ này”.

“Tĩnh lặng như trinh nữ, bất động như núi, tuổi còn trẻ đã có sự chín chắn này, tông sư sẽ rất nhiều mong đợi”.

Một người lớn tuổi nhìn Hoàng Chân trong đình Lang Gia, không khỏi cảm thán nói.

“Đúng vậy, nhà họ Hoàng sắp quật khởi rồi, cao thủ tiên thiên trẻ tuổi như vậy, lên cấp tông sư gần như là điều đương nhiên, nhà họ Hoàng lại là một gia tộc siêu cấp”.


Bên cạnh có người ngưỡng mộ liền phụ họa nói.

Còn có rất nhiều người trẻ tuổi hơn nhìn Hoàng Chân trong đình như nhìn thần tượng.

Bọn họ tuổi xấp xỉ Hoàng Chân, cũng khoảng ba mươi tuổi, người ta đã là cao thủ tiên thiên, thiếu một bước thôi sẽ trở thành tông sư.

Mà bọn họ vẫn chỉ là võ giả ngoại gia, người mạnh hơn chút cũng là võ giả nội gia thôi, cả đời này không biết có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên hay không.

Tại sao lại có sự chênh lệch giữa người với người lớn như vậy chứ!
Ở một nơi vắng vẻ khác, Phù Đồ dẫn theo Hoàng Thất, Hoàng Cửu và Hoàng Thập Bát yên lặng chăm chú quan sát người của nhà họ Hoàng.

Nếu lần này anh Lục thất bại trong quyết đấu lần này, Phù Đồ sẽ quyết định lấy cái chết liều mạng, hắn ta cũng biết ngay khi anh Lục thất bại, nhà họ Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, thay vì để bọn họ đến tìm mình thì chi bằng tự đi giết bọn họ cho bọn họ trở tay không kịp.

Cho dù không giết chết cao thủ tiên thiên Hoàng Chân này thì cũng phải giết mấy người nhà họ Hoàng, báo thù cho ông Hoàng.

Mà lúc này ở tiệm tạp hóa, Lục Hi ăn qua bữa sáng, anh ngủ một giấc đến hơn sáu giờ chiều.

Cơn đói đánh thức Lục Hi tỉnh dậy, anh ngáp một cái, vội vàng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ăn cơm.

Ngay lúc này điện thoại của anh reo lên.

Lục Hi liếc nhìn, là Hoắc Tư Duệ gọi tới, anh nghe máy.

“Lục Hi, anh có thể đến khách sạn Thánh Đình một chuyến không?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm yếu nhưng cuống cuồng của Hoắc Tư Duệ.

“Sao vậy?”
“Tôi được một người chị em dẫn đi tham gia một bữa ăn, tôi vừa uống hai ngụm nước liền cảm thấy có hơi choáng váng, bây giờ tôi đang ở trong phòng vệ sinh của khách sạn…”
Hoắc Tư Duệ còn chưa nói hết câu, điện thoại đã không còn tiếng nữa.

Lục Hi alo alo mấy tiếng, đầu dây điện thoại bên kia đã không đáp lại.

Lục Hi cất điện thoại lao nhanh ra khỏi tiệm tạp hóa, anh liền lái xe chạy thẳng tới khách sạn Thánh Đình.

Sau mười mấy phút, Lục Hi đã đến nơi, nhưng toàn bộ khách sạn có mười mấy tầng, Lục Hi cũng không biết nên tìm từ tầng nào.

Vì vậy anh đi đến một góc mở ra lực tinh thần bao phủ toàn bộ khách sạn, bắt đầu tìm kiếm cô.


Một lát sau, lực tinh thần của anh liền cảm nhận thấy một bóng hình quen thuộc.

Lục Hi lập tức đi vào thang máy, đến một cửa phòng ở tầng chín khách sạn, anh đạp cửa vào.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.

Đây là một căn phòng tổng thống, Lục Hi đi mấy bước vào bên trong, anh nhìn thấy một gã đàn ông mập lùn khoảng hơn sáu mươi tuổi cơ thể trần chuồng mang theo nụ cười dâm đãng, ông ta đang đi về phía giường.

Mà trên chính giữa chiếc giường lớn, Hoắc Tư Duệ đang nằm trên đó, quần áo cô xộc xệch, gương mặt đỏ thẫm chảy mồ hôi, hai tay không ngừng nắm ga trải giường, trong miệng còn nhẹ giọng rên rỉ.

Lục Hi đến đột ngột khiến người đàn ông bị hù sợ, ông ta ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mất nói gì.

Lục Hi không nói hai lời tiến lên một bước đạp ông ta bay ra xa, đồng thời lưu lại một dấu vết tinh thần trên người ông ta.

Sau đó anh ôm lấy Hoắc Tư Duệ, xoay người rời đi.

Vừa nhìn liền biết Hoặc Tư Duệ bị người ta bỏ thuốc, đi về trước đã rồi đánh thức cô sau vậy.

Còn về tên mập này, Lục Hi đã để lại con dấu trên người ông ta, cũng không sợ ông ta chạy mất.

Ngay khi anh xoay người rời đi, người đàn ông mập lùn mới phản ứng được, chỉ thấy ông ta thở hổn hển nói: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?”
Lục Hi xoay người nhìn ông ta rồi nói: “Đánh mày còn cần xem giờ sao? Rửa mông sạch sẽ chờ ông đây đi, lát nữa tìm mày tính sổ”.

Người đàn ông lau vết máu ở khóe miệng, ông ta dữ tợn nói: “Tốt lắm, ông đây chờ mày, chúng ta không gặp không về”.


“Hừm”.

Lục Hi xoay người rời đi.

Nhìn Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ rời đi, con vịt nấu chín cũng bay đi mất, gã đàn ông mặt đầy hung hăng.

“Con mẹ nó dám động tay với Nhậm Chí Viễn tao, phá hỏng chuyện tốt của tao, ông đây không phế mày, để mày đích thân nhìn ông đây hại nó, không thì ông đây không mang họ Nhâm nữa”.


Trở lại tiệm tạp hóa, Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ xuống xe, anh muốn đưa cô nằm lên sofa để giải thuốc mê cho cô.

Ai mà biết Hoắc Tư Duệ lại giống như con bạch tuộc, tứ chi quấn chặt trên người anh, không ngừng giãy giụa.

“Mẹ nó chứ, như vậy không được đâu”.

Trong chốc lát, Lục Hi đã có phản ứng.

Lục Hi đứng nhìn cũng không phải cách, anh liền ôm Hoắc Tư Duệ lên tầng hai.

Vất vả lắm mới tách tay chân Hoắc Tư Duệ ra, anh đặt cô lên giường, nhưng Hoắc Tư Duệ lại bắt đầu xé quần áo của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi