Chương 465
Cùng lúc đó, thư ký của Vân Thắng Quốc vừa mới đưa các khách lên hai chiếc xe khách xa hoa đi về khách sạn Tây Kinh.
“Bí thư Vân, chúng ta đi thôi ạ”, thư ký nói với Vân Thắng Quốc.
Vân Thắng Quốc gật đầu, mặt chứa ý cười.
Buổi lễ lần này cũng đã hoàn tất trong hữu kinh vô hiểm. Chờ buổi tiệc trưa nay kết thúc thì buổi chiều bắt đầu họp báo nữa là xong.
Thư ký mở cửa xe cho Vân Thắng Quốc, Vân Thắng Quốc đang chuẩn bị lên xe.
Ngay lúc này, đội trưởng trung đội lính đặc chủng là Triệu Á Quân vội vã chạy tới, vẫy tay ngăn lại Vân Thắng Quốc đang muốn lên xe, không màng lễ phép nói: “Hỏng rồi, đầu rồng lại bị trộm nữa”.
Vân Thắng Quốc nghe như sét đánh bên tai.
“Sao lại thế?”, Vân Thắng Quốc nói nhỏ, giọng điệu tràn đầy giận dữ.
Nói đến đây thì Trương Thiệu Phong cố ý hấp dẫn sự chú ý mà ngừng lại.
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến vụ việc ở đây chứ?”, Vân Thắng Quốc mất dần kiên nhẫn, hỏi.
Trương Thiệu Phong cười nói: “Có một người đồng hành cực kỳ không phục, sau hàng tháng trời không ngừng quan sát và theo dõi thì người này cuối cùng đã phát hiện ra được bí mật bên trong”.
Nói đến đây, Trương Thiệu Phong lại dừng lại nữa.
Lục Hi nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy không ưa người này lắm.
Trương Thiệu Phong nhìn có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thực chất lại là một người thích khoe khoang. Vào thời khắc mấu chốt, người này thích dắt mũi mọi người, thể hiện sự giỏi giang của bản thân. Người như vậy cũng chẳng ra làm sao.
Mà khi Trương Thiệu Phong dừng lại, nữ cảnh sát xinh đẹp phía sau ông ta liền lập tức nói: “Trưởng phòng Trương, rốt cuộc là bí mật gì vậy?”
Nữ cảnh sát vô cùng chờ mong.
Trương Thiệu Phong lúc này mới nói.
“Chính là bởi vì ông già đó quanh năm mặc áo bào dài, hơn nữa còn là chân vòng kiềng, cho nên bí mật chính là ông ta luyện tập đến mức có thể dùng hai chân kẹp bể cá cực lớn mà tùy ý đi lại. Đây cũng là lí do vì sao chân ông ta bị vòng kiềng và luôn thích mặc áo bào”.
Vân Thắng Quốc tái mặt, nói: “Ý anh là viện trưởng Thạch đặt đầu rồng ở dưới chân, nhờ áo bào che giấu rồi đi ra khỏi phòng trưng bày?”
“Đúng”, Trương Thiệu Phong tự tin nói.
Vân Thắng Quốc lập tức biến đổi sắc mặt.
Thạch Kế Đông là một vị giáo sư rất có danh vọng ở Tây Bắc, từng phát biểu không ít luận văn, tinh thông lịch sử, có cống hiến to lớn cho ngành khảo cổ. Nếu thật sự là ông ta gây ra thì giới văn hóa Tây Bắc sẽ mất mặt vô cùng.
Đúng lúc này, Lục Hi xen vào: “Chắc chắn không phải là viện trưởng Thạch làm”.
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn qua Lục Hi.
Trương Thiệu Phong tỏ vẻ khinh thường, hỏi: “Cậu Lục, xin hỏi cậu có lý do gì để nói viện trưởng Thạch không phải chủ mưu?”
“Tôi không nghĩ viện trưởng Thạch có bất kỳ động cơ nào để làm chuyện này”, Lục Hi lạnh nhạt nói.