CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 477

Chỉ là so sánh với phòng tổng thống, các thiết bị lắp đặt chủ yếu ổn định trang nhã, cho nên cũng không xa xỉ lắm.

Trương Khải pha trà cho ba người, anh ta nói: “Mấy vị hãy chờ ở đây một chút, bí thư Vân còn đang chủ trì bữa tiệc, để tôi đi xem xem, nói cho ông ấy chuyện này, sau đó bảo bí thư Vân tranh thủ qua đây một chuyến”.

Lục Hi gật đầu, Trương Khải ngay sau đó rời đi.

Ba người ở bên trong phòng, bầu không khí nhất thời có hơi lúng túng, vì vậy Lục Hi mở ti vi lên xem.

Qua mười mấy phút sau, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới, cùng với đó là tiếng gõ cửa, Vân Thắng Quốc và Trương Khải đi vào.

Vân Thắng Quốc vừa vào liền nói với Lục Hi: “Cậu Lục à, lần này thật sự cảm ơn cậu”.

Lục Hi cười một tiếng cũng không nói gì, anh và Vân Thắng Quốc xem như là người quen cũ, cho nên cũng không có khách khí.

Mà Vân Thắng Quốc không hề quan tâm, Lục Hi càng tùy ý, ông ta càng cảm thấy thoải mái.

Năng lực của Lục Hi đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của người phàm. Với ánh mắt của Vân Thắng Quốc, ông ta biết chỉ cần qua lại tốt với Lục Hi, tuyệt đối anh sẽ là trợ thủ lớn của mình.

Vân Thắng Quốc chỉ liếc nhìn Tư Không Trích Tinh rồi lại chuyển hướng nhìn sang Lý Xuân Lâm.

Trương Khải đã kể qua chuyện của Tư Không Trích Tinh với ông ta, cái này đã nói với Lục Hi xong xuôi từ lâu, Vân Thắng Quốc không cần chú ý anh ta. Hơn nữa thân phận của ông ta cũng không cho phép giao thiệp với người như Tư Không Trích Tinh.

Ông ta nhìn Lý Xuân Lâm rồi nói: “Viện trưởng Lý, chuyện này có liên quan đến vài vấn đề trong đó, tâm tình của ông tôi có thể hiểu được. Nhưng chuyện này ông đừng tham dự vào, tin tưởng chính phủ, nhất định sẽ có xử lý thích đáng”.

“Bí thư Vân, giữa mấy người có bí mật gì tôi không quan tâm, nhưng thủ phạm ăn trộm đầu rồng phải chịu sự trừng phạt, nếu không thì pháp luật không sáng tỏ”, Lý Xuân Lâm đối mặt Vân Thắng Quốc cũng không một chút lùi bước.

Trong lòng Lục Hi cười thầm, cái tên Lý Xuân Lâm này bướng bỉnh cũng được thôi, ngược lại anh muốn xem xem Vân Thắng Quốc xử lý chuyện này như thế nào.

Vân Thắng Quốc chau mày, chậm rãi nói: “Viện trưởng Lý, nếu ông nói như vậy thì báo án đi, bảo nhân viên liên quan đến xử lý, chắc chắn bọn họ sẽ trả lại công bằng cho ông”.

Lục Hi vừa nghe vậy, xem ra Vân Thắng Quốc cũng hết cách với người này.

“Kẻ trộm ở đây rồi còn cần báo án gì nữa, để ông bắt lại là được”, đột nhiên Lý Xuân Lâm đứng lên, ông ta chỉ vào Tư Không Trích Tinh và nói.

Vân Thắng Quốc không gấp không nóng nảy đáp: “Mọi chuyện phải có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói suông không có căn cứ là tôi bắt người ta lại sao, pháp luật ở đâu? Ông đi báo án là được, tự có ban ngành liên quan tham gia vào, ông gấp cái gì”.

Lý Xuân Lâm nhất thời sửng sốt, nếu nói đến chứng cứ, thật sự ông ta không có. Ông ta cũng chỉ nghe theo lời của Lục Hi, phán đoán ra người này là kẻ trộm đầu rồng, nếu nói thật sự phải đi báo án, có lập được án hay không cũng rất khó nói.

Hơn nữa, mặc dù Lý Xuân Lâm là người có học không chịu khuất phục, nhưng ông ta cũng không ngốc, lời của Vân Thắng Quốc ông ta có thể nghe ra được chút mùi vị.

Nếu ông ta đi báo án, coi như lập được án rồi, bất kể ai nhận vụ án này, chỉ một câu nói của Vân Thắng Quốc thì chuyện này về sau liền bị bỏ mặc, căn bản không có tác dụng.

Nghĩ tới đây, Lý Xuân Lâm bất lực ngồi trên ghế sofa.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi