CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 510

Thuộc hạ của hắn số lượng đông đúc, bản thân lại là một võ giả ngoại gia, trên đầu còn treo danh hiệu đệ tử của tông sư một thế hệ- Vương Dương Minh, ở đây căn bản không có người dám thách thức, phách lối với hắn.

Hắn ta vừa nghe được có người muốn gây rắc rối với mình lập tức bùng lên lửa giận, muốn cho đối phương thấy chút lợi hại.

Không đến một hồi, trong trấn đã vang lên từng trận tiếng tù và trầm bổng, chỉ thấy từ trong mỗi hộ gia đình nhanh chóng đổ ra một hai người đàn ông cường tráng, trong tay họ cầm đủ các loại vũ khí hăm hở đi về phía quảng trường trong thị trấn.

Hầu như tất cả mọi người trong thị trấn này đều là người thuộc gia tộc của Kỳ Lai, một khi có chuyện, cơ hồ đều dốc toàn bộ sức mạnh, tạo lên một thế lực không nhỏ.

Một lúc sau Kỳ Lai đã có mặt tại quảng trường, chỉ thấy sau lưng hắn đã tập trung bốn năm trăm người, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng gia tăng.

Mà trong tay những người này đều cầm theo ba chạc, liềm, dao săn… khí thế hùng hổ dọa người.

Nhìn những người sau lưng mình, gương mặt Kỳ Lai không kìm được lộ ra vẻ đắc ý, tại nơi này hắn chính là vua là chúa, không ai dám làm trái ý hắn. Cho dù người tới là ai, Kỳ Lai thầm nhủ nhất định phải cho hắn một bài học sâu sắc, khiến hắn biết được, những người chọc giận Kỳ Lai này tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

Một lúc sau chỉ thấy trước thị trấn xuất hiện một bóng người đang đi về phía này.

Kỳ Lai cố gắng mở to đôi mắt say mèm nhìn người đang đi tới.

Không đợi người đó tới gần, Kỳ Lai liền lớn tiếng quát: “Ai dám to gan xông vào địa phận của trại chủ Kỳ Lai này?”

“Ông đây muốn cái mạng của mày chắc rồi”.

Lời này của Kỳ Lai vừa vang lên đã nghe thấy Triệu Hoàng cao giọng đáp lại.

Mặc dù phía Kỳ Lai đông người, xem chừng cũng rất dũng mãnh, nhưng người Triệu Hoàng đưa tới đều là những người giỏi chiến đấu, bản thân hắn cũng đã là một võ giả nội gia, hắn và thuộc hạ của mình có thể dễ dàng đem đám người Kỳ Lai chém giết tới mảnh giáp không còn.

Huống hồ còn có nhóm tinh nhuệ được Vương Dương Minh dẫn theo, mặc dù số lượng ít ỏi nhưng lại có ưu thế nghiền ép, Kỳ Lai hoàn toàn không được tính là cái thá gì.

Kỳ Lai nghe thấy lập tức nổi cơn căm phẫn, thực sự quá ngạo mạn mà, đứng trên địa bàn của hắn lại dám tự cao như vậy, đúng là thứ không biết sống chết.

“Các anh em, lên cho tôi, dạy dỗ đám khốn kiếp không biết trời cao đất dày này một trận”.

Kỳ Lai vừa ra lệnh, hàng trăm tên dưới trướng liền xoa tay nóng lòng muốn thử, chuẩn bị xông lên cho những người kia chút giáo huấn.

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên: “Kỳ Lai, cậu cũng lớn lối quá nhỉ?”

Âm thanh không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

Kỳ Lai sững sờ, giọng nói này quen thuộc tới mức hắn phải giật mình kinh ngạc, phất tay ngăn cản đám đàn em đang chuẩn bị lao lên, hắn dán chặt mắt vào người đang lên tiếng phía trước.

Nhưng cơn say khiến đôi mắt hắn mơ màng như phủ tầng sương, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người tới, đầu óc hỗn loạn cũng nhớ không ra giọng nói này rốt cuộc là của ai.

Đúng lúc này, chỉ thấy đối phương càng ngày càng tiến tới gần, Kỳ Lai cuối cùng cũng nhìn thấy rõ.

Cả người hắn chớp mắt toát mồ hôi lạnh, người tới không phải là Vương Dương Minh- tông sư một đời, thầy giáo của hắn ta sao?

Chỉ thấy vết thương hở lớn trên vùng bụng vì bị đạn xoắn xuyên giáp bắn trúng của ông ta dần kín miệng lại và lộ ra thịt non hồng hào.

Còn chân khí lại ngưng tụ tại đan điền, có thể tùy ý điều động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi