CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 883

Con ngựa xương lắc lư bốn vó vô cùng uy lực, từng luồng hơi thở màu xám không ngừng phun ra khỏi mồm nó với ý đồ muốn quấy nhiễu Thương.

Thương vừa né tránh luồng khí khiến nó cảm thấy mệt mỏi vừa tìm một kẽ hở không dễ phát hiện ra dưới từng đợt giậm vó như vũ bão để chém khắp thân con ngựa xương.

Cuộc chiến này kéo dài trong một khoảng thời gian không xác định vì nơi đây không phân biệt ngày và đêm, cũng không có mặt trời, mặt trăng và các vì sao, càng không có khái niệm thời gian.

Không biết đã qua bao lâu nhưng cuối cùng ngựa xương không cam lòng bi phẫn rít một tiếng rồi đổ gục xuống đất, toàn thân tan rời.

Thương giờ phút này cũng không đứng vững được nữa, cơ thể nó bị thương nặng nề, xương sườn bị tổn hại trên diện rộng toàn bộ gần như đã bị đạp gãy, một chiếc chân của nó bị gãy lìa từ phần hông, cánh tay phải cũng không biết đã rơi rớt nơi nào, thậm chí hộp sọ còn thiếu một mảnh.

Cùng với cú ngã của con ngựa xương, Thương cũng không kiên trì nổi nữa mà ngã nhào xuống đất.

Nhưng nó không hề ngơi nghỉ, nó biết bản thân hiện tại đang rơi vào thời khắc cực kỳ nguy hiểm, không cần những sinh vật khác đến công kích thì nó cũng đã tiêu tan vì cạn kiệt năng lượng.

Chỉ thấy nó dùng bàn tay trái còn sót lại cắm xuống đất, gian nan kéo lê cơ thể bò đến chỗ ngựa xương.

Khi bò được đến bên cạnh con ngựa xương, Thương dùng chút sức lực cuối cùng móc ra một khối lớn năng lượng màu xám từ lồ|\|g ngực ngựa xương rồi hấp thụ vào cơ thể.

Không lâu sau chỉ thấy một đám sương màu xám gắt gao quấn chặt lấy Thương giống như một con nhộng tằm.

Lúc này Thương được bao bọc giống như một chiếc kén từ từ chìm xuống nền đất rồi trực tiếp bị đất cát lấp vùi.

Khu vực phụ cận lại phục hồi sự im lặng, điều khác biệt duy nhất là nhiều thêm xác một con ngựa xương, đây là cảnh tượng thường thấy tại thế giới này, không có sinh vật nào có thể nhìn ra nơi đây vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, hơn nữa còn ẩn giấu một sinh vật.

Tây Kinh.

Hai ngày sau, tiệm tạp hóa của Lục Hi nhận được một gói hàng, Lục Hi lấy nó về mở ra xem, bên trong là một cái hộp gỗ, mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong là một đôi quân hàm thiếu tướng và một phong thư.

Lục Hi ngắm đôi quân hàm hồi lâu mới mỉm cười, mở phong thư ra xem.

Bên trong phong thư là một tờ giấy ủy nhiệm.

“Xét thấy đồng chí Lục Thiên Hành đã có cống hiến to lớn cho quân đội, Ủy ban Quân sự đã nghiên cứu và quyết định, đặc cách phong quân hàm thiếu tướng, đảm nhiệm chức giáo quan lính đặc chủng Viêm Long vĩnh viễn, tổng giáo quan binh đặc chủng tám quân khu lớn và chờ lệnh điều động tập trung bất cứ lúc nào”.

Cầm tờ giấy ủy nhiệm, Lục Hi hơi thất thần.

Nhưng phía sau sự vẻ vang này, đồng thời giấy ủy nhiệm này cũng là một lời niệm chú vòng kim cô.

Anh đã bị trói vào quân đội, chỉ cần một mệnh lệnh của quân đội thì anh phải bỏ lại mọi thứ để đi hoàn thành trách nhiệm của mình bất cứ lúc nào.

Nhưng Lục Hi tin rằng, chỉ cần mình không làm ra việc nguy hại đến an toàn quốc gia, và giữ quan hệ tốt với quân đội, tin rằng quân đội cũng sẽ không hạn chế tự do của mình.

Hồi lâu sau, Lục Hi cất giấy ủy nhiệm vào trong hộp gỗ, đóng nắp lại, đặt vào dị không gian, tạm thời anh không cần dùng đến thứ này.

Lúc này, Lâm Tiêu đang ở trong biệt thự của ông ta, nghe nhân viên nòng cốt của mấy gia tộc báo cáo.

Dạo này Tây Kinh bỗng có rất nhiều người lạ mặt đến, âm thầm thăm dò thông tin gì đó, là cường hào đứng đầu của Tây Kinh, tuy đối phương hành sự bí mật, nhưng Lâm Tiêu vẫn bắt được một số thông tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi