CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 892

Còn bốn người kia nhìn Lục Hi một lúc mới phản ứng, Lục Hi là đến lo chuyện bao đồng, cậu trai tóc tím liền giận dữ, cậu ta lớn tiếng nói: “Mẹ nó mày là ai, chuyện của ông đây mà mày cũng dám quản?”

Lục Hi cười lạnh nói: “Tao là lão tử Thiên Vương đấy, ông đây không ưa, muốn quản thì quản thôi”.

“Con mẹ nó, e rằng mày không biết đến sự lợi hại của nhà họ Ôn tao rồi?”, cậu trai tóc tím hung hăng nói.

Lục Hi mặt không cảm xúc đáp: “Tao cảm thấy thương xót sâu sắc cho nhà họ Ôn khi sinh ra đám rác rưởi như chúng mày”.

Bốn người nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, bọn chúng hung hăng đứng lên, vây xung quanh Lục Hi.

Lúc ày, cậu trai tóc tím nói từng câu từng chữ: “Mày nói lại một lần nữa lời vừa rồi đi?”

“Tao cảm thấy thương xót sâu sắc cho nhà họ Ôn khi sinh ra đám rác rưởi như chúng mày”, Lục Hi cũng nhắc lại từng chữ.

“Con mẹ nó mày lao đầu vào chỗ chết rồi, làm nhục nhà họ Ôn tao thì mày sẽ phải trả giá đủ”, cô gái duy nhất trong đó mặt đầy phẫn nộ quát lên.

Ba người khác thì dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Hi, giống như nhìn người chết.

Nhà họ Ôn bá chiếm Giang Chiết mấy trăm năm, dù là đại tông sư cũng phải giữ lòng tôn kính với nhà họ Ôn, một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch cũng dám mở miệng vô lễ với nhà họ Ôn, vậy thì hôm nay phải bắt anh trả giá đủ.

Trong lòng Lục Hi cười lạnh, bốn người này đều là võ giả ngoại gia sơ kỳ, mới nhập môn vào võ đạo, một mình đối phó với mấy người tầm thường như này cũng không có vấn đề gì, nhưng ở trước mặt anh, bọn chúng còn lâu mới có tư cách phách lối.

Nếu mấy tên nhãi vắt mũi chưa sạch này không biết tốt xấu, Lục Hi không ngại giúp nhà họ Ôn giáo dục một chút.

Sắc mặt bốn người nhà họ Ôn đều nặng nề, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng sẵn sàng ra tay dạy dỗ Lục Hi thật nhớ đời.

Còn Lục Hi thì nhàn nhã nhìn bọn chúng, giống như không hề cảm nhận được sự tức giận của bốn người này. Thấy tình hình sắp bùng nổ, tất cả các hành khách cũng cảm giác được chuyện lớn rồi, bọn họ rụt đầu ngồi trên ghế, len lén quan sát.

Lúc này, hai cảnh sát trên tàu thấy vậy liền vội vàng đi tới.

Vốn dĩ bọn họ không muốn quản chuyện này chút nào, nhưng nhìn thấy sắp có đánh nhau, nếu bọn họ không quản, e rằng sau đó bọn họ cũng sẽ chịu hậu quả là đuổi việc, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhắm mắt đi qua.

“Bốn vị à, đừng ra tay, có chuyện gì thì từ từ nói”, lão cảnh sát liền vội vàng nói.

Bốn người liếc nhìn ông ta, không thèm quan tâm.

Lúc này, cảnh sát trên tàu đã đến bên cạnh mấy người, lão cảnh sát liếc mắt nhìn Lục Hi, sau đó nghiêm nghị nói: “Anh làm gì thế, còn không mau xin lỗi cậu Ôn đi, bọn họ là người anh đắc tội được sao?”

Lục Hi nghe xong liền nói với cảnh sát trên tàu: “Bọn nó cũng xứng để đắc tội? Tôi chỉ là muốn thay tổ tiên nhà họ Ôn dạy dỗ mấy cái thứ không ra gì mà thôi”.

Bốn người nhà họ Ôn nghe xong liền giận tím mặt.

“Mẹ nó, mày lao đầu vào chỗ chết rồi”.

Nói xong, bốn ngươi liền muốn ra tay.

Lúc này, lão cảnh sát trên tàu đã gấp gáp, ông ta vội vàng hòa giải hai bên: “Đừng ra tay, đừng ra tay, chuyện gì cũng có thể thương lượng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi