CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 899

“Được rồi, gặp được con trai mình thì nên vui mới phải, đừng gấp gáp thế, hù dọa con đấy”, Lục Viễn Sơn nói.

Ai mà biết Ôn Uyển vẫn nắm tay Lục Hi thật chặt không buông, nhưng bà vẫn nói với Lục Viễn Sơn.

“Nếu không phải tại anh thì em có phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy không. Hôm nay có nói gì thì em cũng sẽ không để Hi rời khỏi em đâu”, Ôn Uyển kiên quyết đáp.

Lục Viễn Sơn mặt đầy bất đắc dĩ, ông ấy chỉ đành khẽ gật đầu.

Lúc này, Lục Hi nói: “Mẹ, tạm thời con không đi đâu cả, con sẽ ở đây với hai người một thời gian”.

Vốn dĩ Lục Hỉ chỉ định qua đây nói chuyện một lần, nhưng sức mạnh của tình cảm ruột thịt trời sinh này đã vượt quá sự tưởng tượng của anh. Vừa gặp mặt, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, anh cũng không nỡ cứ như vậy rời đi.

Ôn Uyển nghe xong, bà liền vui mừng nói: “Hi ngoan, sau này không cần đi đâu nữa, ở với mẹ, để người làm mẹ này cố gắng bù đắp thật tốt cho con”.

Lục Hi mang theo ý cười, anh gật đầu.

Ngay sau đó, Lục Hi nói chuyện với bố mẹ mình.

Cứ như vậy nói chuyện đến khuya, Ôn Uyển đích thân đi làm đồ ăn đêm, cả nhà cùng nhau ăn một bữa, sau đó mới lưu luyến để Lục Hi đi ngủ.

Lục Hi nằm ở phòng khách, anh nhìn lên trần nhà, tâm tình phức tạp, hồi lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Từ câu chữ trong buổi nói chuyện tối nay, anh mới biết thật ra nhiều năm nay cuộc sống của bố mẹ cũng không tốt.

Sau khi mình bị bố lén ôm đi, Ôn Nhất Hàng tức giận, lục phòng của bọn họ gần như bị đày vào lãnh cung.

Nhiều năm như vậy, người của lục phòng cũng chưa từng được trọng dụng. Trong rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Ôn, họ đều giữ chức vụ có cũng được không có cũng được, thu nhập khá thấp.

Mà bố mẹ ở lục phòng càng không được yêu quý, gần như họ không được giao việc gì, mỗi tháng chỉ có phần tiền lương nhất định, so với những người khác trong nhà họ Ôn, quả thực là khác một trời một vực.

Nghĩ tới đây, Lục Hi cảm thấy trong lòng mình cháy lên ngọn lửa tức giận. Chỉ vì mình không mang họ Ôn mà người nhà họ Ôn liền đối xử với bố mẹ mình như vậy, có phải quá độc tài vô tình không?

Lần đầu tiên Lục Hi thức suốt đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau.

Mãi đến trưa, Lục Hi mới được Ôn Uyển nhẹ nhàng đánh thức.

“Mẹ biết con ngủ muộn, vậy nên không có ý gọi con dậy. Bây giờ cũng sắp trưa rồi, mau dậy ăn con đi, mẹ đã nấu đồ ăn ngon cho con rồi”, Ôn Uyển đứng ở đầu giường, khuôn mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Đúng là mãi đến sáng sớm Lục Hi mới ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được mấy tiếng.

Anh gật đầu đáp: “Vâng mẹ, con dậy ngay đây”.

Một câu gọi mẹ khiến Ôn Uyển cười nở rộ như hoa, bà gật đầu đi ra ngoài.

Lúc này Lục Hi mới rời giường đi rửa mặt, sau đó trở lại phòng khách.

Trên bàn ăn phòng khách bày đầy rượu và đồ ăn, tất cả đều là món ăn ngon điển hình của phương nam.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi