CỰ LONG THỨC TỈNH


Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, lúc này bọn họ mới phát hiện vị trí chính giữa chiến hạm đang từ từ nứt ra, sau đó chiến hạm liền gãy làm đôi.

Trong khi đó, Lục Hi đang đạp sóng trở về.

Chiến hạm khổng lồ dần dần chìm xuống biển, bên trên nổ ra một ngọn lửa lớn dấy lên tận trời.

Ngọn lửa khiến cho cảnh tượng quay trở về của Lục Hi trở nên hết sức phi phàm.

Một lúc sau, cả đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều bày tỏ sự kính trọng cao nhất đối với kỳ tích của Lục Hi.

Mọi người ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.

"Chúng ta được cứu rồi".

"Anh Lục đã cứu chúng ta".

"Anh Lục vạn tuế".

Mọi người điên cuồng bật cười nhảy nhót, ngay cả mấy lão đại bình thường hùng bá một phương giờ phút này cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm có ôm chầm lấy đàn em của mình.

Sống sót sau thảm họa, loại tâm trạng hưng phấn cùng kích động tột cùng này người ngoài không thể nào hiểu được.

Không lâu sau, Lục Hi chậm rãi bước vào đại sảnh.


Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng nghiêm trang.

Nhìn thấy Lục Hi đi vào, tất cả đều cúi đầu chín mươi độ đối với Lục Hi rồi đồng thanh nói.

"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".

Lục Hi nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Con mợ nó, tôi đã cứu các người, đương nhiên các người phải cảm tạ tôi rồi".

Nghe Lục Hi nói lời này, tất cả mọi người tuy có sửng sốt một chút nhưng sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, bọn họ cũng không ngạc nhiên chuyện Lục Hi nói lời thô tục, ngược lại còn cảm thấy như vậy thì chân thật hơn.

Lúc này, John bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Hi, thực hiện một nghi thức quý tộc cổ xưa, đặt tay phải lên ngực rồi cúi đầu nói.

"Tại đây, tôi, John Rockefeller, bày tỏ sự tôn kính cao nhất của tôi đối với anh Lục, xin tuyên bố rằng anh Lục sẽ nhận được sự tôn trọng và tình hữu nghị suốt đời của John Rockefeller tôi".

Chuyện John quỳ xuống trước mặt Lục Hi cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên bằng câu nói cuối cùng của ông ta.

Các lão đại có mặt ở đây đều biết John là nhân vật cốt cán của dòng họ Rockefeller và là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị người thừa kế dòng họ này.

Rất có thể vài năm nữa ông ta sẽ ngồi lên vị trí kế thừa dòng họ Rockefeller, lời nói của ông ta cũng tương đương với việc trong tương lai Lục Hi sẽ nhận được sự tôn trọng của toàn bộ dòng họ Rockefeller.

Rockefeller là một trong mười dòng họ đứng đầu thế giới, sức mạnh của dòng họ này là vô hạn, thật không dễ dàng để có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của bọn họ.

Lục Hi nhìn John đang quỳ một gối, chậm rãi nói: "Tôi tiếp nhận sự tôn trọng và tình hữu nghị của ông".

Sau khi nói xong, John đứng dậy nói trước đám đông.

"Mọi người, tất cả đều là do sơ suất của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra thảm họa này.

Chắc hẳn mọi người đều đã rất mệt mỏi.

Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon nhé.

Trưa mai tôi sẽ tổ chức tiệc lớn tại đây để bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến anh Lục, đồng thời gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả mọi người và bồi thường cho tất cả mọi người".

Nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập một cảm giác mệt mỏi không gì sánh được.

Trong hai giờ qua tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ, bây giờ khi thả lỏng người thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

.


Truyện Ngược
Hơn nữa, anh Lục chắc cũng đã kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp, mọi người đành phải nhịn xuống xúc động muốn thể hiện lòng biết ơn đối với anh Lục mà phải chuẩn bị về nghỉ ngơi trước.

Dù sao buổi trưa ngày mai cũng sẽ có tổ chức tiệc lớn, đến lúc đó bọn họ muốn thể hiện lòng biết ơn cũng không muộn.

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lục Hi nói: "Chờ một chút, tôi còn có một chút việc cần giải quyết".

Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lục Hi cười nói: "Cậu chủ họ Phùng, mày đã nhiều lần nói muốn giết tao, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, mày có thể ra tay rồi đó".

Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng phẫn nộ, thật sự không thể tin được lại có người dám nói ra lời như vậy với anh Lục.

“Ai nói như vậy, đứng lên cho tôi”, Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt già nua giận dữ quát lên.

"Dám nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với anh Lục đáng kính, Gonzalez tôi sẽ không bao giờ cho phép một kẻ như vậy tồn tại".

"Ra đây".

"Ra đây".

Tất cả mọi người đều quát lớn, nét mặt của ai cũng giận dữ, chỉ hận chưa thể đem kẻ to gan lớn mật kia chém ra thành mấy khúc.

Lúc này, Phùng Tích Phạm đã trốn trong góc từ lâu không khỏi rùng mình.

Khi Lục Hi ném hắn ta xuống dưới chân hai tên thủ lĩnh cướp biển, trong lòng hắn ta vẫn đang nguyền rủa Lục Hi, thề khi thoát khỏi thảm cảnh này thì hắn ta nhất định sẽ bắt Lục Hi chém thành trăm mảnh.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Hi trong nháy mắt đã đánh chết hai tên thủ lĩnh cướp biển, nắm trong tay sống chết của mọi người, hắn ta đã sợ tới mức tè ra quần.

Sau đó, chỉ với một tiếng quát lớn của Lục Hi mà gần một ngàn tên cướp biển đột nhiên nổ tung thành sương máu, sau đó Lục Hi lại chạy loạn trên mặt biển, tay không chống đạn pháo, rồi lại tay không đánh chìm chiến hạm, tất cả những chuyện vừa xảy ra đã khiến hắn ta sợ vỡ mật.


Lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã khiêu khích một người không thể khiêu khích, sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được.

Vừa nghe thấy Lục Hi muốn tìm mình, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra rất kích động, hắn ta lại sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lộ diện.

Lục Hi chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây, mọi người nghe thấy có kẻ bất kính với anh Lục thì tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ to gan lớn mật đó để xử lý.

Dưới sự truy tìm của mọi người, Phùng Tích Phạm nhanh chóng bị bại lộ.

Hai tên vệ sĩ lúng túng nhìn mọi người, phía sau là Phùng Tích Phạm đã tè ướt quần đang run rẩy.

Nhìn đám đông kích động, hai vệ sĩ giật mình thon thót.

Vừa thoát khỏi nguy hiểm, họ lại đứng trên bờ vực thẳm.

Đám người trước mặt hoàn toàn có thể xé xác bọn họ bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ còn có nhiệm vụ, cũng không dám bỏ mặc Phùng Tích Phạm cho nên đành phải đứng yên một chỗ, không biết phải làm sao.

Lục Hi lúc này mới chậm rãi bước tới chỗ hai vệ sĩ, lạnh lùng nói: "Tránh ra".

Hai vệ sĩ đau khổ nói: "Anh Lục, anh có yêu cầu gì thì cứ nói ra.

Chúng tôi còn có trách nhiệm trên vai, xin anh đừng làm khó"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi