CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Giọng nói của Lục Dã rất đặc biệt, có chút trầm thấp quá mức giống như là đang cố ý đè ép cuống họng.

Nam Vận vừa nghe đã lập tức nhận ra là ai, cô im lặng trong nháy mắt, cả người cứng đờ như hóa đá, đáy lòng hốt hoảng như đang đứng lặng người trong cuồng phong bão táp.

Những lời cô mới vừa nói chắc chắn Lục Dã đều nghe được.

Đất Tây Phụ quỷ quái, cô không nên nói xấu Lục Dã.

Nam Vận hối hận không thôi, căng thẳng đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, không phát ra tiếng động nào thì cô có thể hoàn toàn che giấu cảm giác tồn tại của mình vậy.

Lục Dã lại không có ý định bỏ qua: “Cô Nam mới vừa nói tôi làm sao cơ? Gặp riêng nữ minh tinh?”

“Không không không có.” Nam Vận lúc cứ bị  căng thẳng là sẽ nói lắp, toàn thân cứng ngắc, nửa người trên ngồi thẳng tắp, tuy bên cạnh có bình phong cản lại nhưng ngay cả bình phong cô cũng không dám liếc nhìn một cái vì sợ bắt gặp ánh nhìn của Lục Dã.

Lục Dã cười khẽ, trong ý cười lại có chút nghiền ngẫm nói: “Nếu không có, sao cô Nam lại nói tôi là đồ cặn bã?”

Lời nói dối vụng về bị phá bỏ làm Nam Vận nhất thời không biết nói sao.

Lục Dã: “Xem ra hình tượng của tôi trong lòng cô Nam thật sự không tốt lắm.”

Nam Vận lắp bắp trả lời: “Không có không có.”

Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ nghiêm túc mở miệng: “Tôi chưa bao giờ gặp riêng nữ minh tinh, cũng cũng không chèn ép cấp dưới, càng không có làm ra chuyện gì không thể miêu tả với nữ minh tinh.” 

Ai biết được lời anh nói là thật hay giả? Chuyện nữ minh tinh thì có lẽ còn cần xem xét lại, chứ chuyện anh có chèn ép nhân viên hay không tôi lại không biết à? 

Nam Vận không phục, chỉ trả lời một chữ: “Ồ”

Lục Dã: “Cô Nam có vẻ như không tin tưởng tôi lắm?”

Nam Vận lời ít ý nhiều đáp lại: “Không có.” Nói thêm mấy câu sau, cô không còn căng thẳng, cũng không còn nói lắp nữa.

Lục Dã không thể không  nhắc lại lần nữa: “Tôi chưa từng gặp riêng nữ minh tinh.”

Anh giải thích với tôi nhiều vậy làm gì? Chúng ta có liên quan gì đâu?

Nam Vận cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng vẫn trả lời lại: “Tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi, sau này tôi không nói nữa.”

Rõ ràng đây không phải là những lời thật lòng. Lục Dã thở dài bất lực.

Lúc này có người phục vụ bưng một cái khay đi vào gian  của  Nam Vận và Lâm Lang, trên khay là một ấm Tử Sa, hai chén trà đồng bộ, hai bộ đồ ăn cùng bốn đĩa  trà bánh.

Lâm Lang gọi một phần bánh Thanh Đoàn*, một phần bánh trứng muối nghìn lớp, một phần sủi cảo tôm, một phần bánh ngọt hoa quế.

(*) Bánh Thanh Đoàn: là một dạng bánh bao có màu xanh lục, có nguồn gốc từ Giang Nam nhưng phổ biến trên khắp Trung Quốc. Nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Sau đó, món này thường được làm đầy với bột đậu đen hoặc đỏ ngọt ngào.

Người phục vụ đặt từng thứ  trong khay lên bàn gỗ đàn hương đặt giữa hai người, sau đó rời đi.

Nam Vận nhìn mặt bàn bày đầy bánh trái, rồi lại nhìn sang Lâm Lang: “Gọi nhiều như vậy một mình cậu có thể được à?”

“Sáng nay tớ chưa ăn gì.” Lâm Lang cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo tôm bỏ vào miệng, cứ như sắp chết đói đến nơi, chưa kịp nhai hai cái đã nuốt xuống liền “Ngon lắm, cậu có muốn thử một cái không?”

Nam Vận lắc đầu: “Tớ không đói bụng, sáng nay tớ có ăn rồi.”

Lâm Lang cầm ấm Tử Sa lên rót cho Nam Vận chén trà, sau đó tự mình rót một chén trà: “Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của cậu quy luật quá rồi đó! Cuối tuần ở nhà tớ còn chẳng biết buổi sáng là gì.“

Nam Vận bất đắc dĩ: “Cậu tưởng tớ muốn vậy lắm à? Còn không phải là bởi vì lão cán bộ nhà bọn tớ làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt quá sao.” Thật ra cũng chỉ ban ngày nghiêm khắc chứ ban đêm thì không hề, nhưng chuyện riêng tư thế này cô tuyệt đối không thể nói với Lâm Lang.

Lâm Lang mới vừa uống xong một ngụm trà, nghe thấy ba chữ “Lão cán bộ” lập tức bật cười phun cả trà ra “Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Sắc mặt Lục Dã thì xanh mét.

Nam Vận không hề nhận ra có luồng áp thấp từ phía sau bình phong truyền đến, né Lâm Lang như né tà: “Cậu làm cái gì vậy?” Rồi nhanh tay đưa giấy vệ sinh cho cô ấy.

Lâm Lang vừa lau miệng vừa bất chấp hóng hớt: “Thế vị kia nhà cậu có biết cậu gọi anh ta là Lão cán bộ chưa?” Cô giống như hỏi Nam Vận nhưng thật ra lại đang nói với tấm bình phong, còn cố ý nâng cao giọng sợ người sát vách bên kia không nghe thấy.

Nam Vận lại thở dài, trả lời không chút đề phòng: “Tớ nào dám cho anh ấy biết, anh ấy mà biết lại không phạt tớ chắc? Mà anh ấy càng ngày càng nhiều lời, sớm hay muộn gì cũng có ngày đuổi kịp Đường Tăng thôi.”

Cô vừa mới dứt thì giọng Lục Dã lại vang lên bên cạnh, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Cô Nam có nghĩ rằng nguyên nhân khiến anh ta phải dông dài như vậy là vì cô không nghe lời không?”

Nam Vận hơi bực mình, cô quay sang lườm tấm bình phong, tức giận nói: “Sao anh lại còn nghe lén người khác nói chuyện nữa?”

Lục Dã không thể không nhắc nhở: “Bình phong không cách âm được, mong rằng cô Nam cẩn trọng từng lời nói và hành động, nếu không sẽ bị người khác cười cho.”

Lâm Lang: “…” Tôi nghi anh đang cà khịa tôi, trong tay có đủ bằng chứng rồi nhé.

Được, anh đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Con thuyền tình thân nói lật là lật, Lâm Lang quyết đoán đặt chiếc đũa trước mặt Nam Vận: “Nào, ăn thử món sủi cảo tôm này đi. Chắc chắn là ngon hơn lão cán bộ nhà cậu làm nhiều.”

Nam Vận nhận lấy chiếc đũa, rất kiên định nói: “Không thể nào, cơm Dã Tử nhà tớ nấu vẫn ngon hơn!”

Lục Dã không nhịn được cong lên khóe môi.

Lâm Lang không phục: “Cậu chưa nếm thử thì làm sao biết cơm Dã Tử ngon hơn?”

“Không cần nếm tớ cũng biết.” Nam Vận tự tin nói, nhưng sau khi ăn xong một miếng sủi cảo tôm, vả mặt rồi: “Hình như đúng là ngon hơn của Dã tử nhà tớ làm một tí tẹo.”

Lục Dã: “…”

Lâm Lang dương dương tự đắc: “Tớ lại lừa cậu à?”

“Thuật nghiệp hữu chuyên công*.” Nam Vận cũng không quên cho người đàn ông của mình chút mặt mũi. “Dã Tử nhà tớ cũng đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp, sao có thể nấu gì cũng ngon được?” 

(*)”Thuật nghiệp hữu chuyển công” xuất phát từ luận về đạo học, thầy trò của Hàn Dũ: Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công (Đạo lý có trước có sau, mỗi một kỹ năng học thuật phải có phương hướng nghiên cứu.) 

Lâm Lang một tay chống cằm, hờ hững nói: “Anh tớ ngày trước cũng vì muốn nấu ăn cho chị dâu tớ, đợt hè lúc tốt nghiệp xong anh ấy đi đăng ký một lớp dạy nấu món Châu Á, học nấu ăn hai tháng đấy.“

Nam Vận không hiểu sao tự dưng Lâm Lang lại nhắc tới anh trai cô ấy, nhưng vẫn không khỏi cảm thán một câu: “Anh cậu tốt với chị dâu cậu thật đấy.” Cô đang định gắp cái sủi cảo tôm để ăn thì lúc này mới nhận ra trong đĩa chỉ còn lại một cái.

Lượng trà bánh cũng không nhiều, một đĩa sủi cảo tổng cộng cũng chỉ có ba cái, còn chưa ăn được bao nhiêu thì đã hết mất rồi.

Do dự một chút Nam Vận nói: “Hay là, bọn mình lại gọi thêm một phần sủi cảo tôm đi?“

Lâm Lang: “Thấy chưa, tớ đã nói là làm ngon hơn của Dã Tử nhà cậu mà lại!”

Nam Vận không thể không thừa nhận: “Đúng là ngon hơn anh ấy làm thật.”

Sau đó hai người gọi người phục vụ tới, lấy thêm một đĩa sủi cảo tôm. Nào ngờ  người phục vụ bên này mới vừa đi thì phía bên kia bình phong cũng vang lên tiếng của nhân viên phục vụ: “Chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

Lục Dã: “Sủi cảo tôm.”

Nam Vận: “…”

Lâm Lang: “…”

Đã nghe lén người khác nói chuyện thì thôi đi, lại còn lộ liễu như thế? Nam Vận nhịn không được nói: “Anh bị làm sao đấy, sao cứ nghe lén bọn tôi nói chuyện vậy?”

Lục Dã nhấn nhá rõ ràng, ung dung từ tốn nói: “Tôi cũng đâu có muốn nghe, là giọng nói của cô Nam quá lớn.”

Nam Vận: “…” Được, coi như là anh thắng, tôi cũng không cãi lại được anh!

Giọng nói Lục Dã thản nhiên, mang theo vài phần xem thường: “Cô Nam thích sủi cảo tôm ở đây như vậy thì tôi cũng thử xem rốt cuộc nó ngon đến thế nào.”

Nam Vận: “…”  Hình như anh cũng miễn cưỡng quá nhỉ? Tôi có bắt anh ăn đâu!

Cô vừa tức vừa ức, không thèm để ý tới Lục Dã nữa, cô cầm lấy cái nĩa xiên một miếng Thanh Đoàn tròn vo, tức giận cắn một cái.

Lâm Lang thở dài, cảm giác ông anh mình lại bày trò tìm đường chết rồi.

Vừa rồi trong phòng bán đấu giá không có mấy người, bây giờ giờ đã có vài người lục tục vào trong.

Nam Vận và Lâm Lang ngồi ở chính giữa gian chỗ ngồi của khách quý, phạm vi nhìn vô cùng rộng rãi, có thể thấy được toàn cảnh phòng đấu giá này.

Hai người bọn họ vừa uống trà vừa nói chuyện, kiên nhẫn cùng đợi buổi đấu giá bắt đầu.

Cách buổi đấu giá bắt đầu tầm mười phút, Nam Vận nhìn thấy ba cô.

Hôm nay Nam Khải Thăng đi cùng Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, vị trí ba người bọn họ là hàng phổ thông thứ nhất ở giữa.

Trong phòng bán đấu giá lúc này ánh sáng có chút ảm đạm, Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù đều đi giày cao gót mũi nhọn, Nam Khải Thăng vẫn luôn chú ý giữ cánh tay Nguyễn Lệ Oánh để bà ta dựa vào, phòng ngừa bà ta sẽ té ngã. Đồng thời cũng  không quên căn dặn Nam Thù, bảo cô ta lúc bước đi phải cẩn thận một chút.

Trong mắt người ngoài thì đây là một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn.

Ở trước mặt Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, Nam Khải Thăng tuyệt đối là một người chồng và người cha tốt, nhưng điều này cũng không thể phủ nhận việc ông ấy đã phản bội người vợ kết tóc của mình.

Nam Vận cũng không vì ba cô đối xử bất công giữa cô và Nam Thù mà cảm thấy giận hoặc tủi thân, bởi vì cô đã sớm thành thói quen đối với đãi ngộ khác biệt này, nhưng cô lại thấy tội cho mẹ cô.

Rốt cuộc là bà đã gả cho loại đàn ông gì thế này?

Lâm Lang đã từng đến nhà Nam Vận chơi mấy lần cho nên cũng nhận ra Nguyễn Lệ Oánh và Nam Khải Thăng, thấy ba người bọn họ xong, cô ấy mắng ngay một câu: Đúng là kỹ nữ phối chó, thiên trường địa cửu mà!” Sau đó cô ấy vẫn còn lấn cấn khó hiểu mà hỏi lại Nam Vận: “Mẹ cậu trước đây rốt cuộc là coi trọng ba cậu ở điểm nào vậy chứ?”

“Không phải là mẹ tớ nhìn trúng ông ấy mà là ông ấy theo đuổi mẹ tớ trước. Trước đây người theo đuổi mẹ tớ rất nhiều, nhưng cuối cùng bà ấy lại chọn ba tớ bởi vì bà ấy tưởng ba tớ sẽ đối tốt với bà ấy nhất.” Nói tới đây Nam Vận không khỏi cười khổ một cái. “Ai mà biết được ông ta sau khi kết hôn lại biến thành như vậy?”

Lòng Lâm Lang có chút chua xót thở dài: “Phụ nữ ấy à, đều là sinh vật không có tình cảm, ai ối với cô ấy tốt cô ấy sẽ thích người đấy, cho nên mới nói thứ tình cảm này đối với hôn nhân mà nói chỉ là một yếu tố không quan trọng, chủ yếu vẫn là lý trí, người đối tốt với cô ấy trong chốc lát không có nghĩa thật lòng với cô ấy, mà là có âm mưu, đến một ngày cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa thì họ sẽ đem vứt bỏ như giày cũ, giống như ba cậu với mẹ cậu, trước đây ba cậu theo mẹ cậu chắc chắn là vì bối cảnh gia thế của mẹ cậu.”

Nam Vận cũng không phản bác, bởi vì đúng là như vậy. Trước đây ba cô gây dựng sự nghiệp, khoản tiền đầu tiên đúng là do ông ngoại đổ vào cho ông ấy, sau này ông ấy công thành danh toại, có trong tay khả năng kinh tế và địa vị thì lại bắt đầu lạnh nhạt với mẹ cô, nuôi đàn bà bên ngoài.

Mẹ đối với ông ấy mà nói không phải là vợ, mà chỉ là một cục đá kê chân để ông ấy bước lên con đường thành công mà thôi.

Nam Vận lại một lần nữa thấy thương cho mẹ mình: “Nếu mẹ tớ không gả cho ba tớ thì tốt rồi, nếu không cả đời này bà ấy cũng sẽ không phải sống khổ như vậy.”

Lúc này giọng Lục Dã phía bên kia bình phong truyền tới: “Cô Nam lần này tới là vì nhẫn của mẹ mình sao?”

Nam Vận ngẩn ra: “Làm sao anh biết?”

Lục Dã thong thả nói: “Chiếc nhẫn kia hiện tại đang thuộc quyền sở hữu của người thu thập đồ cổ họ Lý, nhưng gia cảnh sa sút mới không thể không đem đồ trong tay đi bán đấu giá. Ông ấy mua được chiếc nhẫn này từ một tiệm trang sức, mà chủ tiệm trang sức kia lại kia được chiếc nhẫn ấy từ chính tay Nam phu nhân.

Nam Vận vừa kinh ngạc vừa bất ngờ: “Tại sao cái này mà anh cũng biết?”

Lục Dã: “Trước khi tới đã nghe qua.”

Nam Vận hỏi đến cùng: “Tại sao anh phải nghe ngóng về chiếc nhẫn này?”

Lục Dã: “Bởi vì tôi cũng tới vì chiếc nhẫn này.”

Nam Vận kinh ngạc không thôi, bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng Lục Dã cũng nhắm trúng chiếc nhẫn này. Mặc dù hôm nay cô không có ý định mua chiếc nhẫn này, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao anh lại muốn mua chiếc nhẫn kia?”

Lục Dã chậm rãi mở miệng, giọng nói ôn hòa, lại khó mà giấu được nét dịu dàng tình cảm: “Bởi vì cô gái tôi yêu thích nó.”

Nam Vận không khỏi có chút cảm động, có lẽ cô đã thực sự hiểu lầm Lục Dã rồi, anh đối với nữ minh tinh kia là thật lòng, do dự một chút, cô nghiêm túc quay sang  phía bình phong kia nói: “Chúc anh may mắn.”

Lục Dã hỏi ngược lại: “Cô Nam không muốn mua lại nhẫn của mẹ sao?”

Nam Vận thẳng thắn trả lời: “Muốn chứ, nhưng tôi sắp kết hôn, đâu thể tiêu sạch tiền vào một chiếc nhẫn đúng không?”

Lục Dã lập tức hỏi: “Cô thích bạn trai của mình lắm à?”

Nam Vận: “Đó là dĩ nhiên rồi.”

Lục Dã: “Không chê anh ta dông dài nữa à?”

“….”

Con người này sao cứ thích so đo thế?

Nam Vận bất đắc dĩ: “Tôi nói đùa vậy thôi!”

Lục Dã lúc này mới hài lòng, chốc lát sau anh nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu đã vậy thì, tôi sẽ giành lấy chiếc nhẫn này rồi tặng cho Nam tiểu thư làm quà cưới, cô thấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi