CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Ánh nắng bên ngoài quá chói chang mà Nam Vận không kéo rèm cửa.

Sau khi đóng cửa phòng lại, cả căn phòng ngủ trở nên yên tĩnh lại tối tăm.

Nam Vận ngẩn ngơ nhìn Dã Tử của cô, rõ ràng nhớ anh tới nỗi không kiềm được, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Ai bảo anh đóng cửa chứ?”

Lâm Du Dã cũng tỏ ra ung dung bình tĩnh giống như cô, anh khẽ hé đôi môi mỏng, giọng điệu bình thản nói: “Lầu hai không có ai.”

“Không có ai thì anh cũng không thể đóng cửa,” mắt Nam Vận ánh lên nhìn anh, giọng điệu sốt sắng: “Mở cửa ra.”

Lâm Du Dã không muốn giả bộ với cô nữa, trực tiếp ôm lấy má cô, cúi xuống cắn môi cô rồi hôn cô một cách đầy tham lam và vội vã 

Hơn một tháng không gặp, anh không ngừng nhớ cô.

Nam Vận vẫn ôm lấy cổ anh, nhón chân, đáp lại anh không chút kiêng dè.

Hai người quấn lấy nhau, nụ hôn say đắm khó tách rời.

Cho đến khi Dã Tử đè cô xuống giường, Nam Vận mới hoàn hồn, vội vàng nắm lấy cổ tay anh, cô hấp tấp nói: “Dã Tử không được, bây giờ không được, em phải xuống lầu ngay!”

Lâm Du Dã biết chắc chắn bây giờ không được, anh cố kiềm lại cơn nóng, cổ họng khô khốc nói: “Tối về nhà rồi tiếp tục.” Anh có thuê một căn phòng nhỏ trong tiểu khu đối diện cổng phía đông Đại học Tây Phụ.

Nam Vận đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Em không thèm về nhà với anh đâu, em phải về ký túc xá.”

Lâm Du Dã xem như không nghe thấy, sau khi đứng dậy, anh đi vài bước tới tủ quần áo, ngồi xổm xuống bên cạnh vali của cô: “Hỏng ở đâu?”

Nam Vận sửng sốt, vội vàng nói: “Đừng mở ra!”

Nhưng đã chậm mất rồi, Lâm Du Dã đã mở vali ra, hơn nữa còn nhìn thấy váy ngủ ren màu đen.

Anh đã nhìn thấy tất cả đồ ngủ và nội y của cô, cô luôn thích mua kiểu thiếu nữ dễ thương thoải mái, còn chưa từng mua kiểu gợi cảm trưởng thành này.

Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.

Lâm Du Dã không kiềm được bật cười, quay đầu nhìn cô, biết rồi còn cố ý hỏi: “Mới mua à?”

Nam Vận càng xấu hổ hơn, bước nhanh tới bên vali của mình, cô ngồi xổm xuống rồi vội vàng nhét váy ngủ vào trong túi.

Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Nhưng Lâm Du Dã lại thích ngắm dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nhẹ nhàng mân mê dái tai cô, rồi cố tình hỏi tiếp: “Mua vì anh à?”

Giọng của anh trầm thấp êm tai, khiến ai đó vui vẻ mấy phần.

Nam Vận hờn dỗi gỡ tay anh ra: “Đáng ghét!”

Lâm Du Dã trả lời rất nghiêm túc: “Anh rất thích.”

Nam Vận tức giận: “Cũng đâu phải mặc cho anh xem.”

Lâm Du Dã: “Vậy em còn muốn mặc cho ai xem?”

Nam Vận giọng điệu hùng hồn: “Mặc cho em tự ngắm.” Nói xong, cô đứng dậy, đi tới trước tủ, bắt đầu tìm quần áo để lát nữa thay.

Lâm Du Dã ngồi bên giường, ánh mắt ôn hòa nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, anh dò hỏi: “Lát nữa Lý Lạc sẽ đến?”

Lý Lạc là đạo diễn lớn có tiếng, đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế, người bình thường lúc nhắc tới tên ông ấy đều kính trọng gọi ông ấy một tiếng đạo diễn Lý, ít nhất cũng có mấy phần kính trọng và sùng bái.

Nhưng khi Lâm Du Dã nhắc đến ông ấy lại không có cảm xúc này, không sùng bái cũng không kính trọng, trái lại còn vô cùng qua loa, giống như hai người quen biết.

Nam Vận đoán chắc là anh biết tin này từ chú Lâm, cô đáp: “Ừm, Nam Thù muốn diễn phim mới của ông ấy.” Nói xong, cô lấy từ trong tủ ra một bộ váy trắng đơn giản. 

Dù mẹ kế không nói thì cô cũng sẽ ăn mặc rất qua loa, chắc chắn sẽ không cướp đi nổi bật của Nam Thù, không phải cô cam chịu làm nền cho Nam Thù mà là không muốn gây sự.

Nhưng lúc cô đang chuẩn bị thay đồ thì Lâm Du Dã bỗng nhiên nói một câu: “Bộ váy này quá bình thường, đổi bộ khác đi.” Anh còn nói thêm, “Đổi chiếc mà em thích ấy.”

Nam Vận hiểu ý anh: “Thôi, bộ này được rồi.”

Lâm Du Dã: “Em có mặc đẹp hay không cũng không liên quan gì đến chuyện Lý Lạc có thể vừa mắt Nam Thù không, tại sao phải khiến mình tủi thân?”

Nam Vận giải thích nói: “Em không muốn bị hai người họ đổ lỗi không được chọn lên người em.” Cô bước tới bên cạnh anh, ném váy trắng lên giường, bắt đầu cởi đồ ngủ.

Làn da cô trắng nõn, mịn màng tinh tế. Xương quai xanh gợi cảm, vòng eo thon thả, có lồi có lõm. Áo lót và quần lót là cùng một bộ, màu trắng ngà kết hợp với ren.

Cổ họng Lâm Du Dã lại bắt đầu khô khốc.

Chỉ có thể nhìn, cảm giác không được làm gì, vô cùng bế tắc.

Thôi chịu, anh đành phải nhắm mắt lại.

Không nhìn cũng không phát hỏa nữa.

Nam Vận lại cười, còn có chút hả hê: “Anh còn có thể nhịn được.”

Bây giờ Lâm Du Dã mới hiểu, là cô cố ý.

Cô gái nhỏ không chỉ trưởng thành, mà còn học được tính xấu.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh nhìn cô nóng rực, cuống họng nghẹn lại, nhẹ nhàng nói từng chữ: “Tối về nhà rồi nói.” Trong giọng điệu còn có phần uy hiếp.

Nhưng Nam Vận lại không hề sợ hãi: “Ngày mai khai giảng, hôm nay em phải trở về ký túc xá.” Nói xong, cô còn thở dài, làm bộ thương tiếc: “Haizz, thật đáng tiếc, hai chúng ta lâu rồi không gặp, em còn muốn từ từ ôn chuyện với anh đấy.”

Lâm Du Dã ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Thật sự không muốn?”

Nam Vận trừng mắt liếc anh một cái, nhanh chóng mặc váy lên: “Lưu manh!” Khoá váy ở sau lưng, cô xoay người, đưa lưng về phía Dã Tử: “Kéo giúp em với.”

Bờ vai cô cân đối, xương cánh bướm gợi cảm tao nhã, cần cổ thon dài trắng nõn.

Lâm Du Dã từ trên giường đứng đậy, vén mái tóc dài của cô, tay còn lại chậm rãi giúp cô kéo khoá lên. Cùng lúc đó anh cúi đầu xuống, không ngừng mơn trớn hôn vài cái lên cần cổ cô, hơi thở nóng bỏng nói bên tai: “A Vận, anh nhớ em lắm.”

Giọng nói của anh vô cùng cuốn hút, có lực hấp dẫn y như nam châm, vừa có chút trầm và khàn, lại vừa chân thành tình thâm.

Nam Vận biết người nọ đang cố ý dụ dỗ cô, nhưng trong lòng vẫn không khỏi run lên, nửa người đều mềm nhũn theo.

Lâm Du Dã ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ngoan nào, về nhà với anh.”

Sức hấp dẫn thật sự quá lớn, Nam Vận lập tức tước vũ khí, nhưng cô lại có chút không chịu, căm phẫn bất bình nói: “Anh chính là hồ ly tinh!”

Lâm Du Dã biết mình đã thành công, cười hỏi: “Sao anh lại thành hồ ly tinh rồi?”

Nam Vận: “Anh lúc nào cũng dụ dỗ em!”

Lâm Du Dã: “Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai trước?”

Nam Vận đuối lý không nói gì, lần này đúng là cô dụ dỗ anh trước.

“Mau buông em ra, nếu không xuống dưới sẽ bị nói đó.” Cô giục giã nói.

Lâm Du Dã không buông tay: “Sáng nay hai người họ lại bắt nạt em?”

Nam Vận hơi ngại ngùng, cô nhỏ giọng nói: “Chú Lâm sao lại nói hết  cho anh chứ?”

Lâm Du Dã: “Em là người của anh, ông ấy không nói với anh thì nói với ai?”

Em là người của anh—— lúc anh nói lời này, giọng điệu vô cùng bá đạo. Nam Vận không khỏi ấm áp trong lòng.

Từ sau khi mẹ qua đời, người tốt với cô nhất trên thế giới này chính là Dã Tử.

“Em không chịu bị bắt nạt  đâu.” Cô không muốn vì cô mà làm Dã Tử không vui, trái lại còn an ủi anh: “Em còn giội sữa bò đầy người Nam Thù.”

Anh cũng có nghe chú Lâm nói chuyện này, bởi vì Nam Thù nói xấu anh nên cô gái nhỏ của anh nổi giận. Nhưng lúc bản thân bị sỉ nhục cô lại chưa từng tức giận như vậy.

Cô gái ngốc.

Lâm Du Dã nói: “2000 tệ còn lại anh sẽ cho em, sau này mỗi tháng đều cho em 3000.”

Nam Vận sửng sốt, vội vàng nói: “Anh cho em nhiều tiền như vậy làm gì? Em không cần!”

Lâm Du Dã nhíu mày lại, có chút mơ hồ hỏi ngược lại cô: “Ba nghìn có là bao?” Trong quan niệm của anh, tiền tiêu vặt dưới mười vạn đều là ít, dù chênh lệch ít hay nhiều thì vẫn là ít.

3000 tệ đối với anh mà nói, là vô cùng nhỏ, không đáng để nói tới.

Nếu không phải lo bị bại lộ thân phận thì chắc chắn anh sẽ không chỉ cho cô 3000 mỗi tháng.

Nam Vận xoay người trong vòng tay anh, nghiêm mặt chất vấn: “Một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Lệ Oánh luôn viện lý do “Con gái không nên tập tành thói quen tiêu tiền như nước” để hạn chế chi tiêu của cô, vậy nên hàng tháng Nam Khải Thăng chỉ đưa cho cô tối đa 2000 tệ. 3000 đối với cô mà nói, đúng là không ít, nhưng cô không muốn anh cho tiền cũng không phải vì ngại tiền nhiều, mà là vì đau lòng.

Mỗi tháng có 30 ngày, anh tăng ca 20 ngày, còn thường xuyên đi công tác, kiếm được tiền rất vất vả, cô không thể tùy tiện phung phí tiền của anh.

Lâm Du Dã lại bị câu hỏi này làm khó—— Lúc đó cô hỏi anh một tháng lương được bao nhiêu, anh thuận miệng bịa ra một con số. Bây giờ anh quên mất khi đó bịa ra bao nhiêu rồi.

Nhưng Nam Vận lại tưởng anh ngây người nghĩ lại mình, cô tiếp tục nghiêm túc nói: “Không tiết kiệm tiền? Không mua nhà? Không kết hôn?”

Cô hiểu ba cô, chắc chắn sẽ không đồng ý gả cô cho Dã Tử, vì Dã Tử không tiền không thế, nếu Dã Tử có thể dựa vào nỗ lực của mình mà mua được nhà ở Tây Phụ thì thái độ của ba cô sẽ hoà hoãn hơn chút, dù sao năm đó khi cưới mẹ cô, ông ấy cũng là một thiếu niên nghèo hai bàn tay trắng.

Nhưng những chuyện này cô chưa từng nói với Dã Tử, sợ sẽ đả kích lòng tự tôn của anh, nên cô chỉ lấy cớ mình phải có một căn nhà nhỏ để đốc thúc anh tiết kiệm tiền mua nhà.

“Anh không cần cho em nhiều tiền như vậy, anh phải tiết kiệm tiền, tiết kiệm đủ rồi chúng ta sẽ đi mua nhà, có nhà rồi, chúng ta có thể kết hôn.” Nam Vận rất nghiêm nói: “Kết hôn rồi chúng ta sẽ có con.”

Thật ra cô cũng không vội có con, nhưng cô nghĩ có lẽ Dã Tử rất muốn.

Cho dù trong ba năm có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc mua nhà, lúc đó Dã Tử 28 tuổi, sau khi mua nhà xong còn phải sửa sang, thoáng khí, đợi đến khi có thể ở được thì anh cũng sắp 29 rồi, mang thai còn mất gần một năm, ít nhất phải 30 tuổi anh mới làm ba.

Càng nghĩ càng đau lòng, Nam Vận hứa dứt khoát: “Kết hôn xong em nhất định sẽ sinh con cho anh!”

Nhìn cô thề thốt son sắt, Lâm Du Dã mỉm cười.

Cô gái nhỏ của anh thật là vừa ngốc vừa đáng yêu.

Thật ra anh có thể đoán được cô nghĩ gì, có hơi cảm thấy tội lỗi, lại vừa hưởng thụ cảm giác được cô yêu chiều.

Nam Vận tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

Lâm Du Dã nhanh chóng thu lại dáng vẻ tươi cười, như đứa trẻ ngoan ngoãn nghiêm túc đáp: “Được, tiết kiệm tiền, mua nhà, kết hôn.” Hôn nhẹ lên trán cô, anh dịu dàng nói: “Kết hôn rồi có con.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi