Nhà trọ có chỗ đậu xe, Lâm Du Dã lái xe vào bãi đậu xe dưới lòng đất. Cách đó mười mấy mét, Nam Vận thấy chỗ đậu xe của mình bị người khác chiếm mất, lập tức không vui: “Ai mà đáng ghét vậy chứ?”
Đó là một chiếc Lamborghini mạ bạc toàn thân.
Lâm Du Dã bất đắc dĩ thở dài.
Đôi khi nhiều xe quá cũng không phải chuyện tốt. Cho bạn mượn lái, lúc trả về, luôn có người không nhớ phải đỗ xe ở đâu.
Bãi đậu xe của tòa nhà này xe không nhiều lắm, chỉ có mười mấy chiếc, chia ra mà đỗ rải rác khắp nơi, đều là siêu xe cả, trong đó còn có cả một chiếc Bugatti Veyron phiên bản giới hạn.
Chiếc xe mà anh đang lái là Beijing Hyundai, là chiếc xe bình dân nhất ở bãi đậu xe.
Nam Vận tức giận lấy điện thoại di động ra: “Em phải gọi điện thoại cho bên bất động sản.”
Lâm Du Dã vội vàng nói: “Quên đi, không cần gọi, đậu vào chỗ bên cạnh đi, dù sao chỗ bên cạnh vẫn luôn bị bỏ trống.”
Nam Vận: “Sao như vậy được? Chỗ đậu xe bên cạnh không phải của nhà chúng ta, sao có thể tùy tiện đậu?”
Đừng nói chỗ bên cạnh, cả bãi đậu xe này anh thích đậu ở đâu cũng được.
“Để em gọi bên bất động sản.” Lâm Du Dã mặt không đổi sắc, bình tĩnh: “Em cứ lên lầu trước đi, anh ở đây chờ người bên bất động sản.”
Nam Vận suy nghĩ một chút: “Cũng được, em lên lầu quét dọn vệ sinh trước.”. Một tháng không có người ở, chắc chắn trong nhà lại dày thêm một lớp bụi.
Chờ sau khi Nam Vận xách vali đi vào thang máy lên lầu, Lâm Du Dã mới lấy điện thoại ra gọi cho đội an ninh chịu trách nhiệm trông coi bãi đỗ. Một lát sau, đội trưởng đội an ninh đem chìa khóa xe Lamborghini đến cho anh.
Anh lái Lamborghini vào chỗ đỗ xe lúc trước, sau đó lái chiếc Beijing Hyundai ở chỗ đỗ ban đầu, rồi mới lên lầu.
Nam Vận về đến nhà, trước tiên là đặt vali vào phòng ngủ, sau đó mở cửa sổ cho thông gió.
Căn nhà này là Dã Tử thuê, không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ hơn 80 mét vuông. Tuy rằng hơi nhỏ nhưng cách trang trí không tệ, đơn giản lại tao nhã, là phong cách nông thôn mát mẻ trong lành mà Nam Vận thích.
Căn hộ này thua xa biệt thự nhà họ Nam, nhưng đối với Nam Vận mà nói, đây mới là tổ ấm thật sự, là tổ ấm nhỏ của cô và Dã Tử.
Thay bộ đồ ngủ ngày thường vẫn hay mặc, cô vào bếp lấy chổi, bắt đầu quét nhà. Phòng khách còn chưa quét xong, Dã Tử đã về tới.
“Sao không bật điều hòa lên?” Trong nhà vừa ngột ngạt lại nóng nực, Lâm Du Dã vừa vào nhà đã nhìn thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi, lập tức đi về phía máy điều hòa tủ đứng ở góc phòng khách.
“Này này, anh đừng đi lung tung!” Nam Vận cầm cái chổi ngăn ở trước mặt anh, cấm anh tiến thêm một bước vào phòng khách. “Anh còn chưa thay giày!”
Lâm Du Dã bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, anh quay lại thay giày.”
Nam Vận vẫn cực kỳ tức giận: “Thật đáng ghét, em vừa mới quét xong!”
Lâm Du Dã vừa thay dép vừa cười trả lời, “Anh tự chịu phạt, chủ động “thầu” tất cả việc nhà. Không biết bà xã thấy có được không?”
Nam Vận cong môi hài lòng, nhưng vẫn ngạo kiều* trả lời: “Ai là vợ anh?”
*Ngạo kiều: Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”
Lâm Du Dã: “Ai đang cầm chổi người đó là vợ anh.”
“Tự làm vợ mình đi.” Nam Vận ném cây chổi trong tay cho anh, xoay người đi vào phòng tắm, giặt khăn, sau đó trở lại phòng khách, bắt đầu lau bàn.
Dã Tử đóng cửa sổ lại, bật máy lạnh.
Hai người dành khoảng nửa tiếng lau nhà và bàn ghế cho sạch sẽ.
Cuối cùng, Lâm Du Dã dựa theo yêu cầu của bà xã vào phòng tắm để lau gương và gạch men sứ. Vừa mới lau xong gương, anh chợt nghe thấy tiếng vợ gọi:
“Dã Tử, anh lại đây một chút!”
Lâm Du Dã rửa sạch tay, theo tiếng gọi mà đi vào phòng ngủ.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời cực kỳ chói mắt, Nam Vận kéo rèm lại, trong phòng ngủ cũng không bật đèn, sáng tối mơ hồ.
Nam Vận đứng bên giường, hai má ửng hồng, mặt đầy mồ hôi, cổ áo váy ngủ màu hồng của cô lệch một ít sang trái, lộ ra nửa bờ vai ngọc ngà.
Khăn trải giường tán loạn, hai cái gối cái đứng cái nằm bị vứt ở giữa giường lớn, trên tủ đầu giường có mấy cái “áo mưa”.
Lâm Du Dã nháy mắt ngừng hô hấp, cổ họng bắt đầu khô khốc, khàn khàn hỏi: “Làm ngay bây giờ?”
Nam Vận không khỏi tức giận: “Nghĩ đi đâu vậy? Em kêu anh đến giúp em đổi drap giường.”
“Đừng đổi.” Anh tiến về phía cô, nắm lấy vòng eo nhỏ, cẩn thận hôn lên má cô, nói với giọng nóng bỏng: “Xong việc anh sẽ thay.”
Nam Vận cương quyết: “Không được, trên drap giường toàn là bụi thôi.” Cô lại áp sát chóp mũi vào ngực anh, ngửi mùi trên áo anh, ghét bỏ nói: “Anh cũng hôi nữa, không đi tắm đừng mong chạm vào em.”
Ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng, vừa về lại phải vật lộn một hồi lâu như vậy, còn đang là mùa hè nữa, không có mùi mới lạ?
Lâm Du Dã bất đắc dĩ thở dài, đành phải phối hợp thay drap giường với vợ trước, sau đó đi tắm.
Trong phòng tắm phát ra từng đợt tiếng dội nước, Nam Vận lặng lẽ mở vali của mình ra.
Sau khi ngồi xổm trên mặt đất do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng dùng hết can đảm lấy chiếc váy ngủ ren màu đen từ trong túi đựng đồ lót ra.
Lúc trước khi mua cái váy ngủ này, cô quả thật muốn chờ Dã Tử đi công tác về, sau đó tạo bất ngờ cho anh, nhưng khi mọi chuyện sắp diễn ra, cô lại có chút ngượng ngùng.
Có điều, mua cũng đã mua rồi.
Sống không tình thú, cuộc đời vô vị*.
*Cuộc sống không tình thú, nhân sinh không tân ý: Cuộc sống không có gì thú vị, đời người sao có gì mới được. (tạm dịch)
Cuối cùng, Nam Vận vẫn quyết định thay váy ngủ. Nhưng cô vừa mới thay xong váy ngủ, Dã Tử cũng vừa tắm xong đi ra ngoài.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, làn da trắng lạnh, cơ bụng và đường nhân ngư* hiện ra rõ ràng.
*Nhân ngư tuyến (tiếng Trung là 人鱼线): là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.
Nam Vận còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, tóc chưa thả xuống cũng chưa chải, mới chỉ buộc đuôi ngựa qua loa sau gáy.
Kiểu tóc lộn xộn này hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ ngủ gợi cảm trên người cô.
Cô thấy mình như vậy chẳng có chút quyến rũ nào cả, ngược lại giống như biến khéo thành vụng*, như đóng vai hề.
*Biến khéo thành vụng: Tương đương với Chữa lợn lành thành lợn què, chỉ việc một vật đang bình thường, mang ra sửa chữa hoặc bảo dưỡng, tìm hiểu, kết quả là sau đấy chúng trở thành hư hỏng.
Lâm Du Dã đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
Cô nhóc của anh đúng thật là vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Nam Vận lại tưởng là anh đang cười nhạo dáng vẻ của cô hiện tại cực kỳ buồn cười, lại càng thêm xấu hổ, lưng dán sát vào tủ quần áo, hai tay không biết đặt ở đâu đành giấu phía sau lưng. vừa căng thẳng vừa xấu hổ, hai má đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, cô rũ mi, không dám nhìn biểu cảm của anh.
Lâm Du Dã nhận ra cô đang căng thẳng, anh đi tới trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, đôi môi sẫm màu khẽ mở: “Thật xinh đẹp.”
Nam Vận vẫn xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm ngón chân, thấp giọng hỏi: “Thật không?”
“Thật.” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, rồi cười nói: “Bà xã của anh, mặc cái gì cũng đẹp.”
Nam Vận cuối cùng cũng mỉm cười, trong nụ cười còn mang thêm chút ngượng ngùng, cứ như là một cô bé đang xấu hổ.
Trong mắt cô như đang cất giấu sao trời, sáng lên lấp lánh. Trong con ngươi chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình anh.
Lâm Du Dã cúi người, hôn lên môi cô.
Để cô dựa vào tủ hôn một lát, sau đó anh đặt cô lên giường.
Bộ drap giường với vỏ chăn mới thay vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.
Nệm rất êm, nhưng cô còn mềm mại hơn.
cuối cùng anh cũng sa vào mùi hương mà mình ngày đêm mong nhớ.
“Anh nhẹ chút.” Cô nỉ non dặn dò.
“Được.”
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn thương tiếc cô gái nhỏ của mình, ngoại trừ lần đầu tiên thiếu kinh nghiệm, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng làm đau cô.
Cô nhóc đã đi theo anh từ lúc mười tuổi.
Năm ấy anh mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ của mình là ở trong phòng khách của biệt thự nhà họ Nam, cậu dẫn anh đến nhà họ Nam để nhận lời làm quản gia.
Năm đó, ba anh đầu tư thất bại, việc kinh doanh của gia đình đứng trước bờ vực phá sản. Đối thủ cũ ngày xưa thừa cơ bỏ đá xuống giếng*, tấn công trả thù ba an.
*Bỏ đá xuống giếng: khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.
Mục tiêu trả thù là cả nhà họ Lục.
Mẹ anh chết trong một vụ tai nạn giao thông, tuy rằng hung thủ bị bắt ngay tại chỗ, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, đây không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà là một vụ án mạng “mua hung thủ giết người”. Để bảo vệ anh, ba anh đã bảo cậu đưa anh rời khỏi nhà họ Lục, mai danh ẩn tích, trốn khỏi sự trả thù của đối thủ.
Cậu họ Lâm, vì vậy anh cũng đổi thành họ Lâm, và bắt đầu sống dưới cái tên “Lâm Du Dã”.
Ngày rời khỏi nhà họ Lục, trời đổ cơn mưa rào, kế hoạch lúc đầu của cậu vốn là đưa anh rời khỏi ngoại ô thành phố Tây. Trước khi đi, có ghé siêu thị mua một số thứ.
Trước cửa siêu thị có một cái hố to, trong hố tích đầy bùn, mưa dầm làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, có một người phụ nữ không chú ý nên làm mắc kẹt bánh sau xe ô tô dưới hố.
Mặt đất đầy nước, bánh sau của chiếc ô tô bị trượt, khiến người phụ nữ có cố gắng thế nào cũng không thể đưa xe ra khỏi hố.
Sau khi cậu nhìn thấy cảnh này, kêu anh cùng đến giúp người phụ nữ đẩy xe, cuối cùng thành công giúp cô ấy thoát khỏi cảnh khốn đốn. Còn hai người họ thì bị nước mưa xối cho ướt sũng.
Người phụ nữ bước xuống xe cảm ơn: “Thật sự cảm ơn hai cha con! Con gái của tôi bị sốt, tôi đang vội đưa con đi bệnh viện. Nếu không có hai người thì tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ!”
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, dung mạo đoan trang, ăn mặc lộng lẫy, khí chất tao nhã.
Cậu không quan tâm xua xua tay: “Không sao, không sao, chỉ là tiện tay thôi mà, mau đưa đứa nhỏ đi bệnh viện đi.”
Người phụ nữ đưa tay phải lên trán che mưa: “Hai người muốn đi đâu? Mưa lớn như vậy, nếu được tôi đưa hai người đi?”
Cô ấy là một người tốt bụng.
Cậu trả lời: “Tôi muốn đưa con đi nơi khác làm công, ga xe lửa đã ở ngay bên cạnh rồi, hai chúng tôi đi vài bước là tới, cô không cần phải cất công đưa đi đâu, mau chóng đưa đứa nhỏ đến bệnh viện đi!”
Người phụ nữ cảm ơn lần nữa: “Thật sự cảm ơn hai người.” Sau khi lên xe, cô vốn đã khởi động xe, nhưng lại đột ngột tắt máy, nhanh chóng hạ cửa kính xe, đưa danh thiếp cho cậu, “Gia đình chúng tôi gần đây đang tìm quản gia, nếu anh có hứng thú, có thể liên hệ với tôi. Con trai của anh cũng còn nhỏ tuổi, nếu mang theo nó đi nơi khác làm công, đứa nhỏ sẽ phải chịu cực khổ.”
Nói xong, người phụ nữ mới nâng cửa kính xe lên, lái xe rời đi.
Cậu đứng ở dưới mưa, nhìn chằm chằm tấm danh thiếp ướt đẫm trong tay một lát, lẩm bẩm nói: “Nhà họ Nam? Nhà của chủ tịch tập đoàn siêu thị Khải Thăng? Đến Nam gia cũng không phải không được. Tuy ở lại thành phố Tây rất nguy hiểm, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
Ngày hôm sau, cậu dắt theo anh đến Nam gia.
Trong phòng khách nhà họ Nam, anh không chỉ được gặp lại người phụ nữ xinh đẹp “có qua có lại” với họ trong trận mưa lớn ngày hôm qua, mà còn nhìn thấy một cô gái nhỏ đáng yêu.
Cô bé con nấp sau lưng người phụ nữ, thò đầu ra, tò mò mà quan sát hai người bọn họ bằng một đôi mắt to tròn đen lúng liếng.
Người phụ nữ kéo tay cô bé, dắt cô từ phía sau lên trước người, mỉm cười ôn hòa nói với bọn họ: “Đây là con gái của tôi, Nam Vận.” Sau đó nhìn xuống cô gái nhỏ, nói, “A Vận, đây là chú và anh trai đã giúp chúng ta ngày hôm qua, con tự giới thiệu bản thân với họ được không?”
Cô gái nhỏ thoải mái gật đầu: “Vâng!” Sau đó đứng thẳng người, bắt đầu tự giới thiệu bản thân bằng một chất giọng non nớt, “Cháu tên là Nam Vận, năm nay 5 tuổi, học lớp chồi, cháu biết khiêu vũ, vẽ tranh và chơi piano.”
Anh không nói lời nào, mặt không biểu cảm nhìn cô gái nhỏ. Còn cậu anh cổ vũ: “Ôi chao, con giỏi quá vậy?”
Được khen, Nam Vận cực kỳ vui vẻ, mỉm cười toe toét, còn vô cùng kiêu ngạo mà nhìn mẹ một cái.
Người phụ nữ duỗi tay ra, chọc nhẹ ngón tay trắng nõn lên đầu nhỏ, cười nói: “Nhóc con, chỉ giỏi khoe khoang.”
Thật ra trong lòng anh lúc đó cũng nghĩ vậy – chỉ giỏi khoe khoang. Dù sao cũng không ngờ tới cậu đột nhiên đẩy anh lên phía trước một chút: “Nào, Dã Tử, con cũng tự giới thiệu bản thân đi.”
Mặc dù anh cực kỳ không tình nguyện, nhưng đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu*, đành phải nói: “Cháu tên là Lâm Du Dã, năm nay mười tuổi.”
*Đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu (Thành ngữ Trung Quốc): Ý là bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.
Phần tự giới thiệu bản thân này lời ít mà ý nhiều, cô gái nhỏ liền truy hỏi: “Anh học ở lớp lá à?”
Anh hít sâu một hơi: “Anh đang học tiểu học.”
Những đứa nhỏ ở độ tuổi mẫu giáo bẩm sinh đã có cảm giác sùng bái với đứa trẻ đã đi học.
Nam Vận lập tức kinh ngạc kêu lên: “Oa.”
Bà Nam xoa nhẹ đầu con gái, dịu dàng nói với cô: “Sau này chú và anh sẽ sống trong nhà với chúng ta, con phải lễ phép, tôn trọng chú và anh, đã hiểu chưa?”
Nam Vận gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Đã hiểu ạ!”
Kể từ ngày đó, anh và cậu ở lại Lâm gia.
Mới đầu, cô gái nhỏ vẫn luôn gọi anh là Lâm ca. Sau khi cô đi học, lá gan lại lớn hơn, bắt đầu gọi anh là “Dã Tử”. Khi nào gây ra họa cần anh dọn dẹp, mới cung kính gọi một tiếng “Lâm ca”.
Từ mười tuổi đến mười ba tuổi, anh vẫn sống ở nhà họ Nam. Bà Nam quả thật là một người phụ nữ rất tốt bụng, đối xử với anh như con ruột, giúp bù đắp phần lớn tình mẫu tử đã mất của anh, hàng năm còn tổ chức sinh nhật cho anh, còn vì anh mà cẩn thận chuẩn bị quà.
Nhưng những ngày như thế này cũng chỉ kéo dài được ba năm.
Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, sau khi tan học, anh vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen.
Cửa xe bật mở, một người bước xuống xe, là ba anh, ba ruột.
Ba của anh đã Đông Sơn tái khởi*, giải quyết đối thủ, sau đó đến đón anh về nhà.
*Đông Sơn tái khởi (Điển tích): Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ông ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của trung Nguyên, lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, câu “Đông Sơn tái khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hay được hiểu như là tạo dựng lại được sự nghiệp.
Nhưng anh không thể theo ba trở về, bởi vì ngày hôm qua mới nhận được thông báo: bà Nam bệnh nặng khó qua khỏi. Tất cả mọi người trong nhà họ Nam đều biết, bà Nam không còn nhiều thời gian nữa, bao gồm cả cô ngốc Nam Vận.
Anh không thể đi vào lúc này, không thể vong ân phụ nghĩa.
Sau khi ba anh biết lý do, cũng hiểu cách làm của anh, không những không ép anh về nhà, ngược lại còn đưa anh về nhà họ Nam.
Hai ngày sau, bà Nam qua đời.
Ba tháng sau, ba anh lại đến đón anh về, lần này anh vẫn giống như lần trước, không trở về cùng ba.
Ở nhà họ Nam ba năm, anh hiểu rõ cách làm người của Nam Khải Thăng, ông ta không phải một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt.
Nếu anh và cậu rời đi, sẽ không còn ai quan tâm cô ngốc Nam Vận.
Vào đêm trước ngày bà Nam qua đời, bà đã cố ý gọi anh đến bệnh viện, nắm tay anh, nửa dặn dò nửa cầu xin, mong anh về sau có thể giúp chăm sóc con gái của bà.
Anh không thể từ chối nguyện vọng cuối cùng của bà Nam.
Anh lớn hơn cô năm tuổi. Lúc đầu, anh vẫn coi cô như em gái mà chăm sóc, cho đến sinh nhật thứ mười bốn của cô.
Ngày đó, Nam Khải Thăng đưa Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cùng đi tham gia tiệc tối, chỉ để Nam Vận ở nhà, nhưng Nam Vận cũng không buồn, cô đã quen với việc không có ba mình trong ngày sinh nhật.
Anh mua cho cô một chiếc bánh ngọt, thắp sáng mười bốn ngọn nến, còn tắt hết đèn trong phòng theo yêu cầu của cô.
Trong phòng tối om như mực, chỉ còn lại duy nhất ánh nến.
Cô chắp hai tay lại, nhắm mắt ước nguyện, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của cô sáng lấp lánh. Anh cho rằng cô muốn thổi nến, kết quả cô đột nhiên lại quay đầu, hôn một cái lên má anh.
____________