CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Trước khi mẹ cô mất, điều bà lo lắng nhất là bà ngoại phát hiện ra mình đã bán chiếc nhẫn gia truyền.

Trong hơn mười năm, Nam Vận luôn giữ bí mật này cho mẹ cô. Trước đây, mỗi lần trở về Đông Phủ cô đều lo lắng bà ngoại sẽ đột nhiên nhắc tới chiếc nhẫn, mãi đến năm ngoái Dã Tử đưa nhẫn cho cô, cô mới yên tâm.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là bà ngoại đã biết chuyện kia.

Bà ngoại biết về nó khi nào?

Ông ngoại cũng biết phải không?

Tại sao họ chưa từng đề cập đến nó trước đây?

Nam Vận càng nghĩ càng choáng váng, ngồi ở trên giường lo lắng nhìn bà ngoại, trong lòng nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của bà như thế nào.

Bà cụ càng lo lắng, lại hỏi: “Sao con lại có chiếc nhẫn này?”

Nam Vận vẫn không biết nên trả lời như thế nào, hay nói đúng hơn là nên bắt đầu từ đâu, nên cô chỉ có thể hỏi bà ngoại trước: “Tại sao bà biết mẹ cháu bán chiếc nhẫn?”

Bà cụ thở dài ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay cháu gái, chậm rãi nói: “Lúc mẹ cháu bán nhẫn, người mua là do ông sắp xếp. Chiếc nhẫn này trị giá nhiều nhất là 80 vạn, ông ngoại cháu đã cho mẹ cháu 150 vạn. “Nói đến đây, bà lại thở dài, “Mẹ cháu luôn cho rằng chỉ cần nó không nói gì thì ông cháu và ta sẽ không biết nó sống có tốt hay không, nhưng nó là ruột thịt của chúng ta, làm sao chúng ta có thể không nghe không hỏi cơ chứ? Tuy chúng ta ở xa Đông Phụ, nhưng chúng ta vẫn có thể nhờ ai đó hỏi thăm về chuyện ở Tây Phụ mà. “

Nam Vân hiểu ra, trong lòng bỗng nhiên chua xót. Cô cảm thấy có lỗi với bà ngoại, nhưng cô cảm thấy nên giải thích cho mẹ mình: “Mẹ cháu muốn mua lại chiếc nhẫn, nhưng người trong tiệm châu báu nói rằng chiếc nhẫn đã được bán cho người khác. Mẹ muốn tìm hiểu xem người bán là ai, nhưng người ở đó không nói cho bà ấy. “

Bà ngoại: “Đó là ông cháu không cho con bé mua lại.”

Nam Vận ngẩn người: “Tại sao ạ?”

Bà cụ hừ lạnh một tiếng: “Ông ngoại cháu muốn xem Nam Khải Thăng còn lương tâm không, có chủ động đi mua lại chiếc nhẫn hay không!”

Nam Vận khẽ thở dài, không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô đã biết được kết cục – kể cả khi mẹ cô qua đời, cha cô vẫn chưa mua lại chiếc nhẫn.

Nam Khải Thăng không chỉ phản bội mẹ cô mà còn phụ lòng mẹ cô, là một kẻ bội tình bạc nghĩa.

Bà cụ nói tiếp: “Sau này, ta và ông cháu không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn này nữa, nhìn vật nhớ người, chúng ta để tiệm châu báu kia bán đi, cũng không hỏi thăm tiệm đó bán nó cho ai. Lúc đó chỉ nghĩ rằng, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng đến về sau, ta vẫn luôn hối hận ”.Giọng nói của người già cất lên đầy xót xa và tiếc nuối: “Ta đã đeo chiếc nhẫn này hết hơn nửa đời người, khi mẹ cháu lấy chồng, ta đã tặng nhẫn cho nó. Giờ mẹ cháu mất rồi, chiếc nhẫn này là sợi dây kết nối duy nhất giữa ta và nó, đáng lẽ ra ta nên mua lại chiếc nhẫn. Ít nhất thì ta có thể nhìn vào chiếc nhẫn mỗi khi nhớ mẹ cháu. “

Hóa ra là như vậy.

Nam Vận cuối cùng đã có thể trả lời câu hỏi của bà ngoại cô: “Tiệm châu báu kia đã bán chiếc nhẫn cho một nhà sưu tập, sau đó nhà sưu tập bị phá sản và đưa chiếc nhẫn ra bán đấu giá.”

Bà cụ hỏi: “Là cháu đấu giá được nó sao? Hay là ba cháu đã lấy được nó? “

Nam Vận nghĩ thầm: “Nếu bà và ông biết rằng ba cô muốn mua chiếc nhẫn này cho tình nhân của mình, chắc họ sẽ tức chết mất.”

Cô biết bà ngoại mấy năm nay bị cao huyết áp, tim không được tốt nên không dám nói cho bọn họ biết quá trình cụ thể của cuộc đấu giá, chỉ nói kết quả: “Cháu làm gì có nhiều tiền như thế, là Dã Tử giúp cháu mua lại. “

Lão phu nhân kinh ngạc nói: “Hóa ra là thằng nhóc thối Lục Dã kia mua à?”

Nam Vận hơi bất mãn, nhỏ giọng phản bác lại: “Sao bà cứ gọi người ta là thằng nhóc thối vậy, người ta có thối chút nào đâu, rất thơm là đằng khác.”Lại bổ sung thêm, “Anh ấy đã bỏ ra 1000 vạn để mua chiếc nhẫn này đấy.”

Bà cụ càng ngạc nhiên: “Sao tiêu nhiều tiền thế?”

Nam Vận không thể nói thật, cô chỉ có thể nói: “Cạnh tranh rất khốc liệt.”

Bà cụ lại hỏi: “Là cháu nhờ cậu ta đấu giá à?”

Nam Vân lắc đầu: “Cháu không có. Lúc đó cháu còn chưa biết anh ấy là Lục Dã, anh ấy dùng thân phận Lục Dã tham gia cuộc đấu giá. “Ngừng một chút, cô lại nói: “Thực ra, Dã Tử rất tốt với cháu, chúng cháu đã ở bên nhau nhiều năm như thế rồi. Anh ấy có thật lòng với cháu không, cháu còn không nhìn ra được hay sao? Cháu cũng biết bà và ông ngoại đang lo lắng điều gì, nhưng Dã Tử và ba cháu chắc chắn không phải là cùng một loại người, anh ấy sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cháu thất vọng. “

Bạch lão phu nhân không ý kiến gì, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài: “Ông ngoại cháu và ta muốn cháu trở về Đông Phủ, chỉ vì sợ cháu sau khi kết hôn sẽ bị bắt nạt. Nếu cháu ở bên cạnh chúng ta, chúng ta còn có thể chống lưng cho cháu, nếu cháu cách chúng ta quá xa, thì chúng ta không yên tâm nổi. “

Nam Vận đương nhiên hiểu những lo lắng của bà, cam đoan với bà ngoại: “Cháu không ngốc, nếu cháu thực sự bị bắt nạt, cháu vẫn có thể nói với bà mà. Nếu sau này anh ấy thật sự dám bắt nạt cháu, cháu nhất định sẽ quay về Đông Phụ mà không nói một lời nào, không bao giờ đi theo con đường cũ của mẹ cháu. “

Bạch lão phu nhân lo lắng nhìn cháu gái, ăn ngay nói thật: “Cháu không ngốc sao? Nếu cháu mà không ngốc, thì trên thế giới này đã không có kẻ ngốc rồi. “

“………………”

Cô cảm thấy như mình đã bị đả kích.

Nam Vận vô cùng không phục: “Bây giờ đừng nói chuyện khác nữa, chúng ta quay lại chuyện chính đi! Ngay từ đầu bà và ông ngoại đã không vừa mắt ba cháu, là vì nhân phẩm ông ấy không tốt, mục đích tiếp cận mẹ cháu cũng không trong sáng, nhưng hai người có thực sự nghĩ rằng Dã Tử cũng là loại người này không? Anh ấy tiếp cận cháu có mục đích không? “

Bạch lão phu nhân không thể bác bỏ điều này.

Bà cũng đã đến Tây Phụ vài lần, cũng đã gặp Lục Dã trước khi con gái bà qua đời, khi đó cậu ta vẫn còn là con của một quản gia, tên là Lâm Du Dã.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã là một người chính trực, hơn nữa cậu ta rất bảo vệ A Vận.

Nếu nhà cậu ta cũng nghèo như Nam Khải Thăng hồi đó, thì bà và chồng đã có đủ lý do để nghi ngờ mục đích tiếp cận A Vận của cậu ta không trong sáng, nhưng không phải vậy.

Mặc dù họ là người Đông Phụ, nhưng cũng biết được thực lực của nhà họ Lục ở Tây Phụ. Công tử nhà họ Lục muốn cái gì có cái dó, thực sự không cần thiết phải kết hôn với A Vận của họ vì một mục đích xấu nào đó.

Họ nhìn thấy cậu ta không vừa mắt, không phải bởi vì cậu ta và Nam Khải Thăng là cùng một loại người, cũng không phải bởi vì cậu ta không đủ tốt, mà là vì họ không muốn A Vận gả tới Tây Phụ.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, họ đã mất đi con gái của mình, không muốn lại mất thêm cả cháu gái.

Sau khi thở dài, cuối cùng bà cụ cũng nói thật: “Tiểu Lục quả thực rất xuất sắc, chúng ta không có lý do gì để không hài lòng với cậu ấy, chỉ vì quá muốn giữ cháu ở bên cạnh mình.”

Nam Vận vừa cảm động vừa khó chịu: “Đương nhiên cháu hiểu mọi người yêu cháu và cháu cũng yêu mọi người. Cháu cũng biết mọi người lo lắng cháu sẽ bị bắt nạt ở Tây Phụ, nhưng cháu có thể cam đoan với bà rằng Dã Tử sẽ không bao giờ bắt nạt cháu, chỉ cần có anh ấy, ai cũng không bắt nạt được cháu. Hơn nữa ai có thể đảm bảo rằng, cháu sẽ không bị bắt nạt khi kết hôn ở Đông Phụ? “

Lõa phu nhân đáp: “Cháu mà bị bắt nạt ở Đông Phụ, thì chúng ta có thể chống lưng cho cháu!”

Nam Vận: “Mọi người không thể chống lưng cho cháu khi cháu ở Tây Phụ sao?”

Lão phu nhân: “Nước xa không cứu được lửa gần, ở Đông Phụ, chỉ cần cháu là người nhà họ Bạch, sẽ không có ai dám bắt nạt cháu.”

Sức mạnh của nhà họ Bạch ở Đông Phụ, có thể so sánh với sức mạnh của nhà họ Từ ở Tây Phụ, với nền tảng vững chắc và nguồn gốc sâu xa, mặc kệ là ai cũng đều phải cho nhà họ Bạch ba phần mặt mũi.

Nam Vận không thể phản bác, cô chỉ có thể hứa với bà một lần nữa: “Dã Tử sẽ không bao giờ phụ lòng cháu, chúng cháu đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh ấy, cháu chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với bất kỳ ai khác.”

Bạch lão phu nhân không khỏi tức giận: “Thằng nhóc thối đó chỉ là nhanh chân đến trước thôi! Ông ngoại cháu vốn đã tìm không ít thanh niên tài tuấn cho cháu rồi! “

Nam Vận không khỏi nở nụ cười, “Cháu nghe anh cháu nói rồi.”

“Nếu cháu có thể kết hôn ở Đông Phụ thì tốt biết bao.”Giọng điệu của Bạch lão phu nhân lộ ra một chút tiếc nuối, như thể bà đã chấp nhận chuyện cháu gái sắp lấy chồng ở Tây Phụ.

Nam Vận: “Cuộc hôn nhân do phụ huynh sắp đặt, chưa chắc đã tốt đâu bà.”Cô còn đưa ra một ví dụ, “Bà thấy phu nhân nhà họ Trình đấy, bà ấy là bị bức ép đến chết. Gia cảnh của phu nhân nhà họ Trình có tệ không? “

Bạch lão phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng đúng, tách người thì tốt hơn.”Nhắc đến nhà họ Trình, bà lại nghĩ đến điều gì đó, “Nhà họ Trình bây giờ suy sụp rồi, tất cả là do Trình Ngô Xuyên bất tài. Người vợ ban đầu của anh ta có năng lực hơn anh ta nhiều. Cô ấy là người đã vực nhà họ Trình dậy. Sau khi cô ấy qua đời, nhà họ Trình lại bắt đầu xuống dốc. Nhưng bây giờ Trình Ngô Xuyên sắp không xong rồi, nhà họ Trình đang rất hỗn loạn. “

Nam Vận: “Vì gia sản?”

Bạch lão phu nhân gật đầu: “Vợ nhỏ của anh ta không vừa đâu, con trai anh ta Trình Qúy Hằng lại càng không phải là đèn cạn dầu.”

Nam Vận: “Ông ngoại không định giúp sao ạ?”Bạch lão gia tử và Trình lão gia tử đã qua đời, từng là bạn thân của nhau.

Bạch lão phu nhân do dự một lúc rồi lặng lẽ tiết lộ một số tin tức cho cháu gái: “Ông ngoại đã bảo anh trai cháu giúp đỡ Trình Qúy Hằng. Ông ấy nói rằng sớm muộn gì Trình Qúy Hằng cũng có thể vực nhà họ Trình dậy một lần nữa, giúp cậu ta thì coi như cho cậu ta một cái ân tình, điều này cũng tốt cho anh cháu, nếu sau này nhà họ Bạch gặp chuyện, cậu ta cũng sẽ giúp lại anh cháu.”

Đúng là gừng càng già càng cay, Nam Vận phải khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của ông ngoại.

Bạch lão phu nhân bỗng thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Đứa nhỏ Trình Qúy Hằng này, cái gì cũng tốt, nhưng mà lạnh quá, không ai có thể sưởi ấm trái tim của nó. Nếu không phải bởi vì nó không phải người tốt, ông ngoại cháu còn định để cháu gả cho cậu ta. “

Điều đó có nghĩa là anh ta không phải là một người tốt?

Nam Vận lập tức dở khóc dở cười: “Anh ta nhìn đâu có giống người xấu.”

Cô đã từng nhìn thấy Trình Qúy Hằng, khi đó cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu – như thấy được thần tiên.

Thân hình thon dài, khuôn mặt tựa ngọc, mắt sáng như sao, mỉm cười như tiên giáng trần, nhưng không có cảm giác xa lạ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thân thiết, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Năm đó cô mới mười ba, mười bốn tuổi, cô gặp được Trình Qúy Hằng ở nhà họ Bạch.

Lúc đó đang là mùa hè, cô đang đứng trên cây cầu nhỏ để cho cá ăn, Trình Qúy Hằng đột nhiên bước vào sân. Cô đã sững sờ ngay khi nhìn thấy anh ta, nói cụ thể hơn là cô đã rất ngạc nhiên trước nhan sắc của anh ta, đó là lần đầu tiên cô hiểu sâu sắc ý nghĩa của từ “Một thoáng kinh hồng*”.

* Một thoáng kinh hồng: chỉ nhìn lướt qua, nhưng để lại ấn tượng sâu đậm.

Con người đều là động vật trực quan, và Nam Vận cũng không ngoại lệ, Trình Qúy Hằng trông thực sự đặc biệt vô hại, không giống một người xấu chút nào.

Bạch lão phu nhân đáp: “Cậu ta à, nhìn cũng khá giống người tốt, nhưng rút da thịt bên ngoài ra, xương cốt bên trong đều là đen cả đấy. Nếu Trình Ngô Xuyên sớm chết chút, thì coi như mạng anh ta tốt, nếu không nhất định sẽ bị đứa con trai này của anh ta giày vò cho sống không bằng chết. “

Nam Vận nói tiếp: “Đó là những gì ông ta đáng phải nhận. Nếu cháu là Trình Qúy Hằng, cháu cũng muốn để ông ta sống không bằng chết.”

Bạch lão phu nhân “hừ” một tiếng: “Nếu hai mẹ con cháu ác bằng một nửa Trình Qúy Hằng người ta, thì ba cháu đã lên thiên đường từ lâu rồi.”

Nam Vận: “…”

” Chính là vì cháu quá ngốc nên ông ngoại và ta mới muốn giữ cháu ở bên cạnh.”Bạch lão phu nhân lại thở dài nói: “Nhưng giờ xem ra không giữ được nữa rồi.”

Nam Vận nghe được hàm ý trong lời nói của bà ngoại, hai mắt lập tức sáng lên, vô cùng cao hứng: “Bà đồng ý ạ?”

Bạch lão phu nhân bất lực mỉm cười, giơ tay khẽ vuốt má cháu gái: “Người đàn ông của cháu khiến ta không thể nhìn ra vấn đề gì, đã thế còn mua lại chiếc nhẫn của con gái ta. Ta không có lý do gì để không đồng ý.”

Nam Vận vui đến mức hết cả buồn ngủ, ôm lấy bà: “Cháu yêu bà!”

Bà cụ cũng ôm lưng cháu gái: “Bà cũng yêu cháu”.

Nam Vận nghĩ tới điều gì đó, sau khi buông bà ngoại ra, nhìn bà hỏi: “Ông ngoại sẽ đồng ý chứ ạ?”

Bạch lão phu nhân cười đáp lại: “Ta không thể đại diện cho ông ấy, để cho Tiểu Lục tiếp tục chinh phục ông ấy đi.”

Nam Vận thở dài, “Cháu cảm thấy ông nội đặc biệt khó chinh phục.”

Bạch lão phu nhân: “Vậy thì phải xem Tiểu Lục có khả năng hay không.”

Nam Vận bắt đầu làm nũng: “Bà không thể thuyết phục ông ngoại sao ạ?”

Bạch lão phu nhân: “Ta không khuyên, các cháu tự mình nghĩ cách đi.”

Nam Vận: “…. được rồi.”

Sau đó, Bạch lão phu nhân không nói nữa, nhờ cháu gái chỉnh lại phông chữ điện thoại rồi mang theo chiếc nhẫn bỏ đi.

Nam Vận cũng không ngủ được nên chạy đi tìm Dã Tử.

Lục Dã đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa. Nam Vận vừa bước vào bếp liền nhìn thấy trước người anh là một tấm gỗ cán bột lớn, bên cạnh tấm gỗ là vài cái lồng hấp bằng tre, những chiếc bánh bao hình thỏ con được đặt ngay ngắn trong lồng hấp.

Nếu sau này anh chàng này có con gái, nhất định sẽ chiều nó lên tận trời.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Dã ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Không phải em đi ngủ sao?”

“Không ngủ được nữa.”Nam Vận bước tới gần anh, tỏ vẻ lễ phép hỏi: “Lục tiên sinh, hiện tại tầng một không có ai, anh có thể ôm em được không?”

Lục Dã cười nhẹ: “Nam tiểu thư tùy ý.”

Nam Vận cũng cười theo, sau đó ôm chầm lấy anh từ phía sau, thở dài: “Anh thật sự làm thỏ con cho Thất Thất, sau này em không muốn sinh con gái cho anh đâu, có con gái rồi anh chắc chắn chỉ đối tốt với con gái, không đối tốt với em nữa. “

Lục Dã bất đắc dĩ: “Sao có thể chứ?”

Nam Vận: “Anh nhất định là một tên cuồng con gái.”

Lục Diệp nghiêm túc: “Anh là tên cuồng vợ.”

Nam Vận bị chọc cười: “Miệng ngọt như mía lùi!”

Lục Dã mặt không đổi sắc: “Cám ơn bà xã đã khen.”

Nam Vận hừ lạnh một tiếng: “Anh chỉ biểu hiện tốt bây giờ thôi, đợi sau này có con gái rồi, anh nhất định sẽ cùng một giuộc với nó. Cũng giống như anh trai em, chị dâu em không cho Thất Thất ăn đồ ăn vặt, anh ấy sẽ cố tình lén mua chúng cho Thất Thất.”

Lục Diệp khó hiểu: “Tại sao không cho Thất Thất ăn đồ ăn vặt?”

Nam Vận mạnh mẽ đấm vào lưng hắn: “Em biết ngay đàn ông các anh đều giống nhau mà! Sau này chắc chắn anh cũng sẽ lén mua đồ ăn vặt cho con gái bảo bối của anh!”

Lục Dã thề thốt: “Anh tuyệt đối sẽ không.”

Nam Vận: “Anh dám viết đơn đảm bảo cho em không?”

Lục Dã mặt không đổi sắc bổ sung thêm, “Khi bọn anh ăn vụng đồ ăn vặt, bọn anh sẽ không bao giờ để em phát hiện ra.”

Nam Vận tức giận đến bật cười: “Đáng ghét!”Sau đó cô lại hỏi: “Nếu sinh con trai thì sao?”

Lục Diệp không chút do dự nói: “Nhà nghèo, không có tiền mua đồ ăn vặt cho nó.”

Hiện trường của tiêu chuẩn kép là đây.

Nam Vận lập tức bật cười: “Hahahahahahahahahahaha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi