CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Sau khi sinh con xong, Nam Vận không nuôi con bằng sữa mẹ, đây là chuyện hai vợ chồng đã bàn bạc xong trước khi sinh, là Lục Dã chủ động thương lượng với cô. 

Lục Dã đã tra cứu rất nhiều tài liệu, hỏi thăm qua bác sĩ chuyên môn, cũng hỏi cả rất nhiều bạn bè có con của mình để tìm hiểu tình hình, đáp án của hầu hết mọi người đều là: Cho con bú bằng sữa mẹ là tốt nhất, nhưng mà quá trình nuôi con bằng sữa mẹ rất khổ cho người mẹ, người mẹ sẽ rất vất vả, nếu như chọn sữa bột có chất lượng tốt cho bé, thì cũng không khác nuôi bằng sữa mẹ cho lắm.

Trải qua cân nhắc, Lục Dã quyết định cho con bú bình, anh không muốn cô gái nhỏ bị con hành, hơn nữa hiện giờ cô đang tạm nghỉ học, sau này còn phải đến trường học tiếp, bú sữa mẹ quá vất vả, sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.

Ngày thứ ba sau sinh, Nam Vận ra viện, sau đó đến trung tâm ở cữ để ở cữ.

Bởi vì không phải cho con bú, nên cô nhẹ nhàng hơn nhiều bà mẹ, cục cưng rất nghe lời, ăn no là ngoan ngoãn đi ngủ, không hề quấy khóc, khiến người mẹ như cô vô cùng an tâm, ông xã cũng luôn ở bên tỉ mỉ chăm sóc, cho nên cô ở cữ cực kỳ thoải mái.

Vì muốn chăm nom vợ, Lục Dã còn chuyển cả bàn làm việc đến trung tâm ở cữ — căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, anh biến một gian phòng ngủ thành văn phòng, vừa tiện làm việc, vừa tiện chăm vợ.

Trước khi vợ sinh, anh đã hỏi qua bác sĩ về chứng trầm cảm sau sinh, hiểu rõ nếu sinh lý hoặc tâm lý xảy ra vấn đề, đều rất có khả năng dẫn đến bệnh trầm cảm sau sinh của sản phụ, vì phòng ngừa cô gái nhỏ mắc phải chứng trầm cảm sau sinh, từ ngày sinh con ra, anh đã bắt đầu quan tâm chú ý đến cảm xúc của cô gái nhỏ, tuyệt đối không vì sự xuất hiện của con mà khiến cô chịu chút xíu lạnh nhạt và uất ức nào, vả lại cứ cách dăm ba hôm lại chuẩn bị cho cô một bất ngờ nho nhỏ hoặc món quà nhỏ để dỗ cô vui vẻ.

Một hôm, Nam Vận vừa ru con ngủ xong, cửa phòng ngủ bỗng bị đẩy ra, tiếp đó một người cao to mặc bộ đồ gấu brown đi vào.

Nam Vận sửng sốt — Con gấu này chạy từ đâu tới vậy?

Gấu lớn đi thẳng đến trước mặt cô, giờ bó hoa trong tay tới trước mặt cô, bắt chước giọng nói của chú gấu trong hoạt hình, bè bè nói: “Lục tiên sinh tặng hoa hồng cho Lục phu nhân.”

Nam Vận cũng không ngốc, gấu lớn vừa lên tiếng cô đã nghe ra được giọng của Dã Tử, lập tức mừng rỡ, phát ra một tràng trường cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Cục cưng vừa mới ngủ cũng bị tiếng cười vang dội của cô làm cho bừng tỉnh, bắt đầu khóc vang trời.

Nam Vận vội vàng dỗ đứa bé trong lòng, nhưng vẫn không ngừng cười: “Ha ha ha, được rồi được rồi ha ha ha cục cưng đừng khóc nữa, ha ha ha ha ha.”

Lục Dã cũng cười, chẳng qua nụ cười của anh bị cái “đầu gấu” to tướng chặn lại rồi, cô gái nhỏ không nhìn thấy.

Dỗ con xong, ý cười trên mặt Nam Vận vẫn không giảm, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và cảm động.

Dã Tử của cô, là ông chồng tốt nhất trên đời này.

Lục Dã vẫn giữ nguyên động tác đưa tặng hoa, cố ý chọc cô: “Sao Lục phu nhân không nhận hoa?”

Nam Vận: “Bởi vì em không có tay, em phải ôm con.”

Lục Dã: “Xấu bỏ xừ, vứt quách đi.”

“Anh mới xấu ấy!” Nam Vận tức giận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta ngày sau đẹp hơn ngày trước đấy!” Nói xong, cô còn cúi đầu, hôn khẽ một cái lên trán con.

Tiểu Hải Tinh lúc vừa mới sinh thì cả người đỏ hỏn, mặt còn nhăn nhúm dúm dó, giống y như một ông cụ non, nhưng mà càng nuôi càng nở nang, càng ngày càng đẹp hơn, đợi đến khi ra cữ sẽ biến thành một cục bột trắng trắng mềm mềm.

Trẻ sơ sinh hầu như đều là mỗi ngày một vẻ, đến khi được trăm ngày, ai trông thấy Tiểu Hải Tinh cũng muốn ôm bé, bởi vì quá đáng yêu, cơ thể nhỏ trắng mập bụ bẫm, đôi mắt to tròn ướt sũng, bắp tay bắp chân trắng mềm như củ sen, giống y như đứa trẻ được nặn ra từ cục bột.

Tiểu Hải Tinh còn đặc biệt thích cười, chỉ cần chọc bé, bé sẽ cười toe toét.

Mỗi khi ôm con, Nam Vận đều rất có cảm giác thành tựu, bởi vì con trai giống cô nhiều hơn, đặc biệt là đôi mắt, quả thực là giống cô như đúc.

Trong mắt Nam Vận, Tiểu Hải Tinh là tiểu bảo bối đáng yêu nhất trên đời, là thịt đầu tim của cô, cô sẽ yêu thương con suốt đời.

Thế nhưng trong mắt Lục Dã, nhóc con này chính là tình địch hàng đầu, chỉ cần có mặt nhóc, sự chú ý của vợ yêu chắc chắn sẽ bị nhóc mập kia dời đi mất.

Lúc nhóc con còn nhỏ, lực tranh sủng vẫn chưa mạnh lắm, lớn lên một chút thì càng ngày càng biết biến đổi cách thức để thu hút sự chú ý của mẹ.

Lúc 8 tháng tuổi, Tiểu Hải Tinh đã biết bò. Nam Vận và Lục Dã là một cặp cha mẹ thông thái, quan tâm con, nhưng tuyệt đối không nuông chiều con, bé muốn bò thì để cho bé thoải mái bò trên nền nhà, nhưng bọn họ cũng không quên xử lý những vật nguy hiểm nằm trong tầm tay của bé.

Vào một hôm nào đó, khi Lục Dã tan làm về nhà, Nam Vận vẫn đứng ở cửa đợi anh như thường ngày, sau đó hai vợ chồng sẽ đứng ở trước tủ giày trao cho nhau cái ôm hôn nồng nàn.

Ngày đó cũng như vậy, Lục Dã vừa vào trong nhà là Nam Vận chạy đến trước mặt anh, ôm chầm lấy anh, môi của hai người vừa chạm vào nhau, phía dưới đằng sau truyền đến tiếng nói tràn ngập kháng nghị của em bé: “A! A!”

Thanh âm của con trai làm Nam Vận khựng lại, còn Lục Dã thì không bị ảnh hưởng gì, trực tiếp ấn gáy vợ về phía mình, chạm môi với cô, rồi bắt đầu một nụ hôn sâu.

Nam Vận bất đắc dĩ, nhưng lại không từ chối nổi, thế nên là quyết định không thèm để ý đến con trai nữa, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của chồng.

Hành động này làm cho Tiểu Hải Tinh nóng nảy.

Đây là mẹ của nhóc mà!

Ba không được hôn!

Tiểu Hải Tinh liên tiếp “a a a” kháng nghị vài tiếng lận, nhưng mà ba mẹ lại không thèm quan tâm, vậy thì hết cách rồi, đành phải khóc cho bọn họ xem thôi.

Cặp mông mập mạp mặc bỉm ngồi xuống sàn, “oa” một tiếng khóc ầm lên, hơn nữa khóc đến vô cùng thương tâm, nước mắt cứ như hạt trân châu không ngừng rơi xuống.

Nam Vận sợ nhất là nghe thấy tiếng con khóc, lập tức đẩy chồng ra, nhanh chóng chạy qua chỗ con, ôm con từ dưới sàn nhà lên, liên thanh nói: “Không khóc không khóc ha, mẹ đến với con đây.”

Tiểu Hải Tinh ôm lấy cổ mẹ, vẫn khóc rất đáng thương, cơ thể nhỏ bụ bẫm nấc lên từng hồi, khiến người khác đau lòng.

Nam Vận lập tức nghiêng đầu thơm lên má con một cái: “Không khóc nữa nha, mẹ yêu con nhất nhà, yêu con nhất trần đời.”

Tiểu Hải Tinh vẫn chưa vừa lòng, dựng thẳng người lên, duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ chỉ vào ba, rồi nói một đoạn tiếng em bé rất chi là trôi chảy: “%&&%¥%&*&……&.”

Mỗi bà mẹ đều là một nhà phiên dịch tiếng trẻ đỉnh cấp, Nam Vận tất nhiên có thể hiểu được con trai đang nói gì: “Con nói ba sao? Người mẹ yêu nhất là con, con mới là tâm can bảo bối của mẹ, ba con là được nhặt về.”

“…..”

Sắc mặt của người nào đó xanh đi mấy phần, lạnh lùng lườm nhóc mập đang trong lòng vợ như nhìn kẻ địch.

Tiểu Hải Tinh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của ba, không thèm nhìn ba lấy một cái, giơ tay chỉ chỉ quây cũi trong phòng khách, lại một đoạn tiếng em bé nữa cất lên: “&*()&…..%…..&*&”

Nam Vận: “Con muốn mẹ chơi với con sao?”

Tiểu Hải Tinh gật gật đầu: “A!”

“Được, chúng ta đi chơi thôi.” Nam Vận vừa nói vừa ôm con đi về phía phòng khách, hoàn toàn quên mất mình còn có một ông chồng đang “gào khóc đòi ăn”.

Lục Dã lẻ loi đứng ở cửa, trong lòng ức chế đến cùng cực, nhưng lại chẳng làm gì được nhóc mập kia, chả lẽ lại đọ xem ai khóc to hơn?

Cuối cùng, anh thở dài thườn thượt, cô đơn lại bất đắc dĩ thay giày.

Mãi cho đến buổi tối, ru nhóc mập ngủ xong, anh mới có thời gian riêng tư với vợ mình.

Con còn quá nhỏ, bọn họ không yên tâm để con ngủ một mình, nên đặt một cái nôi cho bé ở cạnh giường.

Nam Vận vừa dỗ con ngủ xong, Lục Dã đã muốn ôm con vào trong nôi.

Nam Vận sợ tiểu tổ tông giật mình tỉnh giấc, vội vàng nói: “Anh chờ chút đã, đợi con ngủ sâu đã rồi ôm.” Lúc nói chuyện, giọng nói của cô còn cực kỳ nhỏ.

Nếu bây giờ nhóc mập mà tỉnh, tối nay ai cũng đừng mong ngủ.

Lục Dã không muốn nhóc mập này chiếm giường anh thêm giây phút nào nữa, kiên quyết nói: “Không đâu.” Dứt lời, anh thành thạo ôm con lên từ trên giường.

Mặc dù anh rất ghét nhóc mập này, nhưng vẫn là một người cha tốt, lúc tan làm hoặc ngày nghỉ, chỉ cần anh ở nhà thì đều là anh trông con, vả lại người mỗi đêm pha sữa cho con bú cũng là anh, cho nên mấy chuyện nhỏ như ôm con này, anh cũng không kém hơn Nam Vận là bao.

Thời điểm thành công di dời nhóc mập vào trong nôi, hai vợ chồng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà Lục Dã không lên giường ngay, mà là đứng bên mép giường, mặt không biểu cảm nhìn vợ mình, giống như đứa trẻ đang giận dỗi nói: “Hôm nay anh muốn ngủ ở phòng khách.”

Nam Vận sửng sốt: “Sao anh muốn ngủ ở phòng khách?”

Lục Dã: “Dù sao em cũng không yêu anh.”

“………….”

Quả nhiên, làm ba rồi cũng không thể thay đổi được thực tế anh là Lục ba tuổi.

Nam Vận vừa bực vừa buồn cười: “Sao em lại không yêu anh chứ?”

Lục Dã: “Trong lòng em bây giờ chỉ có mỗi nhóc mập này thôi.”

Nam Vận: “Bậy nào, Tiểu Hải Tinh của chúng ta không mập chút nào!”

Lục Dã không vui cau mày: “Bây giờ em còn quan tâm nó mập hay không nữa hở?”

Nam Vận dở khóc dở cười: “Sao anh còn ghen cả với con trai mình vậy?”

Lục Dã: “Vậy em nói đi, em yêu anh hay yêu nó?”

“…….”

Vấn đề ngày xưa của Lục ba tuổi là “em có yêu anh không”, giờ tăng cấp thành câu hỏi lựa chọn rồi.

Nam Vẫn cũng không ngốc, quả quyết đáp: “Yêu anh! Yêu anh! Yêu anh!”

Lục Dã: “Thế sao ban nãy em không nói với nhóc mập như thế?”

“…….”

Anh quả nhiên vẫn là Lục ba tuổi so đo từng tí một kia.

Nam Vận đành phải dùng đến đòn sát thủ, dang hai tay về phía chồng, bắt đầu làm nũng: “Ông xã, ôm ôm.”

Lục Dã không từ chối nổi, thở dài, đi về hướng cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Em đấy!”

Nam Vận không phục: “Em làm sao? Em không đi ghen với một đứa nhóc tám tháng tuổi như ai kia nha.”

Lục Dã: “Em làm mẹ rồi là quên luôn chồng.”

Nam Vận: “Em có đâu!”

Lục Dã: “Sao em không có chứ?”

Xem ra còn phải dỗ dành Lục ba tuổi nhiều hơn nữa rồi, Nam Vận ngửa đầu, mắt tròn xoe nhìn anh, chu môi: “Hôn hôn.”

Lục Dã rốt cục cũng bật cười, cong người cúi đầu, ấn môi mình lên môi cô, cuối cùng cũng có được một nụ hôn không người quấy nhiễu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi