Đạo diễn Từ là một vị đạo diễn ưu tú có năng lực sáng tác siêu mạnh cùng kinh nghiệm chỉ đạo phong phú, hiểu rõ “văn tựa như núi không thích bằng phẳng”.
Từ Tiểu Nữu cười lên vui vẻ, lộ ra hàng răng trắng nhỏ đều như trái bắp, sau đó cô bé hạ thấp giọng, lén lút nói với Lâm Lang: “Dì Trứng Cuộn, cháu muốn nói cho cô một bí mật nhỏ.”
Nghĩa cũng như tên, một tác phẩm văn học hay, nhất định phải có khúc chiết, có cẩu huyết, có biến hoá, có kịch tính, vận mệnh thăng trầm của nhân vật chính có thể khiến tâm trạng của người đọc cũng lên xuống theo biến hoá thăng trầm đó, thế mới được coi là một tác phẩm xuất sắc.
Chàng trai thanh lịch đi rồi, Từ Tiểu Nữu liền ngừng khóc. Lâm Lang đang muốn mắng cho Từ nhị thiếu một trận té tát, ai ngờ Từ nhị lại nhét thẳng Từ Tiểu Nữu cho cô: “Giúp anh ôm một lát, anh đi mua chút đồ.”
Lâm Lang rất phối hợp với Từ Tiểu Nữu: “Bọn cháu thật lợi hại.”
Từ Tiểu Nữu: “Dạ!”
Lâm Lang là nữ chính, vậy thì chàng trai thanh lịch này chính là nam phụ đau khổ vì tình — ngay lúc tình yêu cập bến thì phát hiện nữ chính có gia đình và con cái, đối với anh ta mà nói, điều này không khác gì một cú đánh thật mạnh, nhưng nếu anh ta còn có chút tôn nghiêm, sẽ biết khó mà lui.
Môn quản lý cảm xúc của đạo diễn Từ là được điểm tuyệt đối đó, đầu mày hơi nhăn, con ngươi hơi rũ xuống, trông vừa bất đắc dĩ vừa áy náy, khẽ thở dài, dùng giọng điệu ôn hoà của một người vừa là chồng vừa là ba để mở miệng: “Haizz, đều là lỗi của anh, em đừng giận nữa, nếu không sẽ doạ Hy Hy mất.” Nói xong, anh cúi đầu nhìn Từ Tiểu Nữu một cái: “Con đừng sợ, mẹ không giận con đâu, đều là ba không tốt.”
Từ Tiểu Nữu: “Có chứ, cháu cùng ba mẹ cũng là một đội, còn khi ở trong lớp thì cháu và Hồ Niệm cùng Châu Hàng Hàng cũng là một đội, ba người bọn cháu cùng bạn nhỏ khác thi đấu chơi trò chơi, đội của chúng cháu luôn được hạng nhất!”
Chuyện kế tiếp quả đúng như đạo diễn Từ dự liệu, khi anh ra sân, sau khi nói ra một câu thoại đẩy cả vở kịch lên cao trào, thần sắc của chàng trai thanh lịch biến đổi, vừa chấn động kinh ngạc vừa khiếp sợ trừng hai người họ, khó tin cùng ngạc nhiên cứ như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
Chuyện kế tiếp quả đúng như đạo diễn Từ dự liệu, khi anh ra sân, sau khi nói ra một câu thoại đẩy cả vở kịch lên cao trào, thần sắc của chàng trai thanh lịch biến đổi, vừa chấn động kinh ngạc vừa khiếp sợ trừng hai người họ, khó tin cùng ngạc nhiên cứ như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
Ngược lại, Lâm Lang giận không thể át, đồng thời lại xấu hổ đến chín mặt — Cái gì mà cho con trai bú? Cô thẹn quá hoá giận: “Từ Lâm Ngôn, anh điên à!”
Đều do tên khốn nạn Từ nhị!
Môn quản lý cảm xúc của đạo diễn Từ là được điểm tuyệt đối đó, đầu mày hơi nhăn, con ngươi hơi rũ xuống, trông vừa bất đắc dĩ vừa áy náy, khẽ thở dài, dùng giọng điệu ôn hoà của một người vừa là chồng vừa là ba để mở miệng: “Haizz, đều là lỗi của anh, em đừng giận nữa, nếu không sẽ doạ Hy Hy mất.” Nói xong, anh cúi đầu nhìn Từ Tiểu Nữu một cái: “Con đừng sợ, mẹ không giận con đâu, đều là ba không tốt.”
Cô vì cái bí mật kia của Từ Tiểu Nữu mà hoá ma.
Từ Tiểu Nưu ngơ ngác ngó chú, đắn đo cùng bất an nhíu hàng mày nhỏ — trời ạ, ban nãy chú không nói với cô bé bây giờ nên làm gì?
Suy nghĩ trong chốc lát, Từ Tiểu Nữu quyết định tự phát huy, bắt đầu ngoác miệng nhỏ lên khóc lớn — Trẻ con đều có kỹ năng nói khóc là khóc — Mặc dù là gào khan không chảy nước mắt, nhưng thanh âm oa oa của cô bé to, trông có vẻ khá thương tâm tuyệt vọng, tuyệt đối đủ để doạ chàng trai thanh lịch, ngay cả Lâm Lang cũng không dám phát cáu nữa.
Lâm Lang nhận lấy hộp kính, mở ra thì thấy một chiếc kính dành cho nữ, cô có chút không vui, đóng hộp kính lại, ném trả Từ Lâm Ngôn: “Em không đeo.”
Trong lòng Từ Lâm Ngôn mừng rỡ — Cháu gái này của anh thật là có thiên phú diễn xuất, hoàn toàn kế thừa được tế bào nghệ thuật của nhà họ Từ bọn họ! Mai sau không thành hoạ sĩ cũng sẽ thành nữ diễn viên ưu tú, thậm chí hiện tại anh đã ra quyết định, sau này sẽ tự tay viết kịch bản, đầu tư đoàn làm phim cho châu gái — vội vàng ôm Từ Tiểu Nữu đang khóc dưới đất lên, giả vờ giả vịt an ủi: “Thôi thôi không khóc nữa nha, mẹ không phải nhằm vào con, là lỗi của ba, con đừng sợ.”
Từ Lâm Ngôn: “Hết rồi.”
Cái gọi là tình cảm ấy mà, vẫn luôn thiếu quyết đoán như thế đó, quyết tâm cắt đứt hết thảy, cũng không cự được một câu nói đùa của trẻ con.
Lâm Lang: “Em, em nóng, nóng đó mà.”
Dù Lâm Lang rất muốn đập chết Từ Lâm Ngôn, nhưng cô càng sợ Từ Tiểu Nữu khóc hơn, càng sợ cô bé thực sự bị bản thân doạ khóc, xuất phát từ tâm lý áy náy, cô đành phải an ủi Từ Tiểu Nữu vẫn đang ‘gào khóc’: “Cô không cố ý đâu, cháu đừng khóc nữa.”
Ngược lại, Lâm Lang giận không thể át, đồng thời lại xấu hổ đến chín mặt — Cái gì mà cho con trai bú? Cô thẹn quá hoá giận: “Từ Lâm Ngôn, anh điên à!”
Nhìn “một nhà ba người” trước mắt, chàng trai thanh lịch càng cảm thấy bản thân giống như một người bị hại thừa thãi, chàng ta còn không thèm nhìn Lâm Lang lấy một cái, phẫn nộ bất bình quăng ra một câu: “Nếu đã có gia đình rồi, cô nên đối xử tốt với chồng con mình đi!”
Từ Tiểu Nữu thấy lạ, còn có chút nôn nóng: “Sao dì Trứng Cuộn lại đi rồi?!”
Dứt lời, xoay người rời đi, giận dữ xuống sân.
Lâm Lang mỉm cười: “Cháu còn biết cả cái gì là đội nữa cơ à?”
Lâm Lang tháo kính râm ra, đặt lên trên kệ xe: “Em không đi nữa, sau này cũng đừng đến tìm em, em không muốn nhìn thấy anh.” Lời còn chưa nói xong cô đã mở cửa xe, đi thẳng mà không thèm ngoảnh đầu.
Lâm Lang: “……….” Vô cớ bị gán cho tội danh “từ chồng bỏ con”, cô vừa ức chế, bất đắc dĩ cùng tức giận vừa không biết nên giải thích với người ta như thế nào.
Từ Tiểu Nữu nói với giọng khe khẽ: “Mẹ nói chú cháu thích cô.”
Từ Lâm Ngôn: “Sao mặt em đỏ thế?”
Đều do tên khốn nạn Từ nhị!
Anh cố ý không nói đi đâu, Lâm Lang cũng không hỏi, dù sao cô đã biết rồi.
Từ Lâm Ngôn bất đắc dĩ, lại đem hộp kính đến trước mặt cô: “Đồ mới, vừa mua, chưa ai đeo cả.” Anh lại quay đầu nhìn Từ Tiểu Nữu đang ngồi trên ghế nhi đồng ở phía sau, “Cháu nói cho dì Trứng Cuộn biết đi, chiếc kính này có phải chúng ra vừa mới mua không.”
Chàng trai thanh lịch đi rồi, Từ Tiểu Nữu liền ngừng khóc. Lâm Lang đang muốn mắng cho Từ nhị thiếu một trận té tát, ai ngờ Từ nhị lại nhét thẳng Từ Tiểu Nữu cho cô: “Giúp anh ôm một lát, anh đi mua chút đồ.”
Tức mấy cũng không thể trút lên đứa trẻ, Lâm Lang nghiến răng áp lửa giận xuống,tiếp lấy Từ Tiểu Nữu, nhưng vẫn bực bội, cho Từ Lâm Ngôn một cái lườm “bà đây rất cao quý, anh không xứng”.
Từ Tiểu Nữu vô cùng phối hợp chú mình, lập tức giơ hai tay nhỏ về phía Lâm Lang, rồi giả vờ đáng yêu: “Ôm ôm!”
Đợi anh và Lâm Lang lên xe, Từ Lâm Ngôn cũng đeo kính râm của mình lên, đồng thời từ hộp đựng đồ giữa ghế lái và phó lái lấy ra một hộp kính, đưa cho Lâm Lang: “Em cũng đeo kính râm vào đi, chúng ta là một team, không được mất cái hồn.”
Tức mấy cũng không thể trút lên đứa trẻ, Lâm Lang nghiến răng áp lửa giận xuống,tiếp lấy Từ Tiểu Nữu, nhưng vẫn bực bội, cho Từ Lâm Ngôn một cái lườm “bà đây rất cao quý, anh không xứng”.
Lâm Lang: “Tại sao vậy?”
Từ Lâm Ngôn không sợ cười cười, Quay người đi về phía siêu thị nhỏ đối diện khu ký túc xá— Chuyện đã đáp ứng với cháu gái thì phải làm được, giờ anh đi mua sữa chua uống cho cháu gái nhỏ.
Từ Tiểu Nưu ngơ ngác ngó chú, đắn đo cùng bất an nhíu hàng mày nhỏ — trời ạ, ban nãy chú không nói với cô bé bây giờ nên làm gì?
Lâm Lang vốn định Từ nhị quay lại thì lập tức rời đi, lý trí không ngừng cảnh cáo cô: Không được có bất kỳ liên quan gì đến Từ nhị nữa, anh ấy sẽ không thích cô, càng sẽ không cưới cô.
Anh ấy sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào thuần phục bởi tình yêu và hôn nhân.
Lâm Lang trêu cô bé: “Vậy ngoài cô và chú ra, cháu còn đội nào khác không?”
Cô phải lập tức chặn đứng mọi mối liên hệ với anh, cũng không được ôm mấy cái ảo tưởng vô duyên vô cớ kia nữa, chuyện cô nên làm bây giờ là không nghe không hỏi gì về anh, lạnh nhạt thờ ơ với anh, triệt để cắt đứt quan hệ với anh.
Lâm Lang vẫn luôn khuyên nhủ bản thân trong lòng, tuy nhiên Từ Tiểu Nữu chợt nói với cô một câu: “Dì Trứng Cuộn, tí nữa chú sẽ đưa chúng ta đi nặn tượng đất đấy!”
Từ Tiểu Nữu phải ngồi trong ghế nhi đồng, đợi Lâm Lang cài dây an toàn cho cô bé xong, Từ Lâm Ngôn lấy kính râm treo trước túi trên quần yếm bò của cô bé xuống, sau đó đeo lên cho Từ Tiểu Nữu: “Đeo kính râm vô, là mỹ nữ thì lúc nào cũng phải giữ vững tạo hình thời thượng!”
Từ Lâm Ngôn: “Chú muốn bắt nạt cô ấy, nhưng chú không dám.”
Giọng của cô bé trong trẻo, giòn giã, còn mang theo sự kích động cùng vui vẻ khó nén, suy nghĩ của cô lập tức bị đánh gãy.
Cuối cùng, anh chỉ có thể đáp: “Muốn em đi cùng anh và Từ Tiểu Nữu học về nghệ thuật gốm.”
Để đập vỡ mối tình của em.
Cô có thể từ chối Từ Lâm Ngôn, song không thể từ chối Từ Tiểu Nữu nho nhỏ mềm mềm được.
Dứt lời, xoay người rời đi, giận dữ xuống sân.
Do dự giây lát, cô thăm dò hỏi: “Nếu cô không đi được, cháu có buồn không?”
Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Tất nhiên là có ạ!” Cô bé nói rất nghiêm túc: “Cháu sẽ cực kỳ cực kỳ buồn!”
Lâm Lang nghiêng đầu nhìn anh, chờ mong anh có thể nói ra câu tiếp theo.
Lâm Lang: “Tại sao vậy?”
Từ Tiểu Nữu: “Bởi vì lần nào chú dẫn cháu đi chơi đều mang theo cô, chúng ta là một đội, không thể tách rời.”
Từ Lâm Ngôn vừa cài dây an toàn vừa mặt không đổi sắc đáp: “Chuyện trên đời luôn có ngoại lệ.”
Từ Lâm Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều: “Ồ.” Anh lại nói: “Đi thôi, đi sớm về sớm, anh trai anh quy định phải đưa gái cưng của ổng về trước 8h.”
Lâm Lang mỉm cười: “Cháu còn biết cả cái gì là đội nữa cơ à?”
Anh sợ hãi tình yêu, càng sợ hãi hôn nhân.
Từ Tiểu Ngữ: “Cô giáo nói ạ.” Bây giờ cô bé vừa mới 3 tuổi, đến tháng 9 này mới đến mẫu giáo, giờ vẫn đang ở lớp trông trẻ, “Cô giáo còn nói thành viên trong đội phải đoàn kết, nếu không sẽ không phải là đội.”
Từ Tiểu Nữu: “Chú bắt nạt dì Trứng Cuộn sao?”
Lâm Lang trêu cô bé: “Vậy ngoài cô và chú ra, cháu còn đội nào khác không?”
Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Phải! Còn là cháu chọn đó!” Cô nhóc còn rất tự hào.
Từ Tiểu Nữu: “Có chứ, cháu cùng ba mẹ cũng là một đội, còn khi ở trong lớp thì cháu và Hồ Niệm cùng Châu Hàng Hàng cũng là một đội, ba người bọn cháu cùng bạn nhỏ khác thi đấu chơi trò chơi, đội của chúng cháu luôn được hạng nhất!”
Khi đến trước mặt Lâm Lang, anh phát hiện mặt cô rất đỏ: “Em sao thế?”
Lâm Lang rất phối hợp với Từ Tiểu Nữu: “Bọn cháu thật lợi hại.”
Do dự giây lát, cô thăm dò hỏi: “Nếu cô không đi được, cháu có buồn không?”
Từ Tiểu Nữu cười lên vui vẻ, lộ ra hàng răng trắng nhỏ đều như trái bắp, sau đó cô bé hạ thấp giọng, lén lút nói với Lâm Lang: “Dì Trứng Cuộn, cháu muốn nói cho cô một bí mật nhỏ.”
Từ Lâm Ngôn quay đầu lại nhìn Lâm Lang: “Anh không em lừa em chứ?”
Lâm Lang cũng hạ thấp giọng: “Bí mật gì?”
Lâm Lang voi cùng thất vọng, giây phút đó cô tỉnh ra, cô không nên ôm hi vọng gì với Từ nhị: “Từ Lâm Ngôn, không phải em đã nói với anh rồi sao, sau này đừng liên lạc nữa mà? Hôm nay anh lại đến tìm em làm gì?”
Từ Tiểu Nữu nói với giọng khe khẽ: “Mẹ nói chú cháu thích cô.”
Dịch: Chip
Nhưng Từ Lâm Ngôn lại nói là: “Từ Tiểu Nữu nhà chúng ra chẳng phải là ngoại lệ đó sao.”
Tim Lâm Lang đập mạnh một cái, hô hấp cũng ngừng lại, hai má bắt đầu nóng bừng, hơn nữa càng ngày càng bỏng, cứ như đang bùng cháy.
Lúc này Từ Lâm Ngôn từ trong siêu thị đi ra, trong tay còn cầm một bịch sữa chua uống — do vừa rồi cháu gái biểu hiện không tệ, nên anh đã nâng phần thưởng từ bốn lọ lên một bịch.
Nhìn “một nhà ba người” trước mắt, chàng trai thanh lịch càng cảm thấy bản thân giống như một người bị hại thừa thãi, chàng ta còn không thèm nhìn Lâm Lang lấy một cái, phẫn nộ bất bình quăng ra một câu: “Nếu đã có gia đình rồi, cô nên đối xử tốt với chồng con mình đi!”
Lâm Lang vẫn luôn khuyên nhủ bản thân trong lòng, tuy nhiên Từ Tiểu Nữu chợt nói với cô một câu: “Dì Trứng Cuộn, tí nữa chú sẽ đưa chúng ta đi nặn tượng đất đấy!”
Khi đến trước mặt Lâm Lang, anh phát hiện mặt cô rất đỏ: “Em sao thế?”
Cho dù là trước kia hay bây giờ, anh đều là một tên khốn không hơn không kém.
Ánh mắt Lâm Lang có chút tránh né, cố tỏ ra trấn định: “Sao thế cái gì?”
Ánh mắt Lâm Lang có chút tránh né, cố tỏ ra trấn định: “Sao thế cái gì?”
Từ Lâm Ngôn: “Sao mặt em đỏ thế?”
Lâm Lang vốn định Từ nhị quay lại thì lập tức rời đi, lý trí không ngừng cảnh cáo cô: Không được có bất kỳ liên quan gì đến Từ nhị nữa, anh ấy sẽ không thích cô, càng sẽ không cưới cô.
Lâm Lang: “Em, em nóng, nóng đó mà.”
Từ Lâm Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều: “Ồ.” Anh lại nói: “Đi thôi, đi sớm về sớm, anh trai anh quy định phải đưa gái cưng của ổng về trước 8h.”
Lâm Lang: “……….” Vô cớ bị gán cho tội danh “từ chồng bỏ con”, cô vừa ức chế, bất đắc dĩ cùng tức giận vừa không biết nên giải thích với người ta như thế nào.
Anh không muốn cô ở bên người khác, lại không có dũng khí ở bên cô.
Anh cố ý không nói đi đâu, Lâm Lang cũng không hỏi, dù sao cô đã biết rồi.
Lý trí vừa nãy còn đang khuyên nhủ cô, cách Từ Lâm Ngôn xa ra, giờ đã mất tăm rồi, tình cảm chiếm thế thượng phong, cô không có bất cứ nghi ngờ gì, ôm Từ Tiểu Nữu đi đến xe của Từ Lâm Ngôn.
Cái gọi là tình cảm ấy mà, vẫn luôn thiếu quyết đoán như thế đó, quyết tâm cắt đứt hết thảy, cũng không cự được một câu nói đùa của trẻ con.
Cô vì cái bí mật kia của Từ Tiểu Nữu mà hoá ma.
Lúc này Từ Lâm Ngôn từ trong siêu thị đi ra, trong tay còn cầm một bịch sữa chua uống — do vừa rồi cháu gái biểu hiện không tệ, nên anh đã nâng phần thưởng từ bốn lọ lên một bịch.
Từ Tiểu Nữu phải ngồi trong ghế nhi đồng, đợi Lâm Lang cài dây an toàn cho cô bé xong, Từ Lâm Ngôn lấy kính râm treo trước túi trên quần yếm bò của cô bé xuống, sau đó đeo lên cho Từ Tiểu Nữu: “Đeo kính râm vô, là mỹ nữ thì lúc nào cũng phải giữ vững tạo hình thời thượng!”
Anh ấy sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào thuần phục bởi tình yêu và hôn nhân.
Nghĩa cũng như tên, một tác phẩm văn học hay, nhất định phải có khúc chiết, có cẩu huyết, có biến hoá, có kịch tính, vận mệnh thăng trầm của nhân vật chính có thể khiến tâm trạng của người đọc cũng lên xuống theo biến hoá thăng trầm đó, thế mới được coi là một tác phẩm xuất sắc.
Từ Tiểu Nữu: “Dạ!”
Từ Tiểu Ngữ: “Cô giáo nói ạ.” Bây giờ cô bé vừa mới 3 tuổi, đến tháng 9 này mới đến mẫu giáo, giờ vẫn đang ở lớp trông trẻ, “Cô giáo còn nói thành viên trong đội phải đoàn kết, nếu không sẽ không phải là đội.”
Đợi anh và Lâm Lang lên xe, Từ Lâm Ngôn cũng đeo kính râm của mình lên, đồng thời từ hộp đựng đồ giữa ghế lái và phó lái lấy ra một hộp kính, đưa cho Lâm Lang: “Em cũng đeo kính râm vào đi, chúng ta là một team, không được mất cái hồn.”
Lâm Lang nhận lấy hộp kính, mở ra thì thấy một chiếc kính dành cho nữ, cô có chút không vui, đóng hộp kính lại, ném trả Từ Lâm Ngôn: “Em không đeo.”
Từ Lâm Ngôn bất đắc dĩ, lại đem hộp kính đến trước mặt cô: “Đồ mới, vừa mua, chưa ai đeo cả.” Anh lại quay đầu nhìn Từ Tiểu Nữu đang ngồi trên ghế nhi đồng ở phía sau, “Cháu nói cho dì Trứng Cuộn biết đi, chiếc kính này có phải chúng ra vừa mới mua không.”
Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Phải! Còn là cháu chọn đó!” Cô nhóc còn rất tự hào.
Trong lòng Từ Lâm Ngôn mừng rỡ — Cháu gái này của anh thật là có thiên phú diễn xuất, hoàn toàn kế thừa được tế bào nghệ thuật của nhà họ Từ bọn họ! Mai sau không thành hoạ sĩ cũng sẽ thành nữ diễn viên ưu tú, thậm chí hiện tại anh đã ra quyết định, sau này sẽ tự tay viết kịch bản, đầu tư đoàn làm phim cho châu gái — vội vàng ôm Từ Tiểu Nữu đang khóc dưới đất lên, giả vờ giả vịt an ủi: “Thôi thôi không khóc nữa nha, mẹ không phải nhằm vào con, là lỗi của ba, con đừng sợ.”
Từ Lâm Ngôn quay đầu lại nhìn Lâm Lang: “Anh không em lừa em chứ?”
Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Tất nhiên là có ạ!” Cô bé nói rất nghiêm túc: “Cháu sẽ cực kỳ cực kỳ buồn!”
Lúc này Lâm Lang mới nhận hộp kính, lấy kính râm ra đeo lên, nhưng vẫn không nhịn được khịa một câu: “Không phải xe của ngài trước giờ chưa từng chở phụ nữ không trang điểm sao?”
Từ Tiểu Nữu vô cùng phối hợp chú mình, lập tức giơ hai tay nhỏ về phía Lâm Lang, rồi giả vờ đáng yêu: “Ôm ôm!”
Từ Lâm Ngôn vừa cài dây an toàn vừa mặt không đổi sắc đáp: “Chuyện trên đời luôn có ngoại lệ.”
Lâm Lang nghiêng đầu nhìn anh, chờ mong anh có thể nói ra câu tiếp theo.
Nhưng Từ Lâm Ngôn lại nói là: “Từ Tiểu Nữu nhà chúng ra chẳng phải là ngoại lệ đó sao.”
Lâm Lang voi cùng thất vọng, giây phút đó cô tỉnh ra, cô không nên ôm hi vọng gì với Từ nhị: “Từ Lâm Ngôn, không phải em đã nói với anh rồi sao, sau này đừng liên lạc nữa mà? Hôm nay anh lại đến tìm em làm gì?”
Tim Lâm Lang đập mạnh một cái, hô hấp cũng ngừng lại, hai má bắt đầu nóng bừng, hơn nữa càng ngày càng bỏng, cứ như đang bùng cháy.
Để đập vỡ mối tình của em.
Cô phải lập tức chặn đứng mọi mối liên hệ với anh, cũng không được ôm mấy cái ảo tưởng vô duyên vô cớ kia nữa, chuyện cô nên làm bây giờ là không nghe không hỏi gì về anh, lạnh nhạt thờ ơ với anh, triệt để cắt đứt quan hệ với anh.
Hiện giờ mục đích của anh đã đạt được rồi, nhưng không biết bước tiếp theo nên làm gì, hoặc là nói, anh chả có dự định cho bước tiếp theo gì cả.
Anh không muốn cô ở bên người khác, lại không có dũng khí ở bên cô.
Anh sợ hãi tình yêu, càng sợ hãi hôn nhân.
Cho dù là trước kia hay bây giờ, anh đều là một tên khốn không hơn không kém.
Lý trí vừa nãy còn đang khuyên nhủ cô, cách Từ Lâm Ngôn xa ra, giờ đã mất tăm rồi, tình cảm chiếm thế thượng phong, cô không có bất cứ nghi ngờ gì, ôm Từ Tiểu Nữu đi đến xe của Từ Lâm Ngôn.
Cuối cùng, anh chỉ có thể đáp: “Muốn em đi cùng anh và Từ Tiểu Nữu học về nghệ thuật gốm.”
Lâm Lang: “Hết rồi?”
Từ Lâm Ngôn: “Hết rồi.”
Lâm Lang tháo kính râm ra, đặt lên trên kệ xe: “Em không đi nữa, sau này cũng đừng đến tìm em, em không muốn nhìn thấy anh.” Lời còn chưa nói xong cô đã mở cửa xe, đi thẳng mà không thèm ngoảnh đầu.
Từ Tiểu Nữu thấy lạ, còn có chút nôn nóng: “Sao dì Trứng Cuộn lại đi rồi?!”
Từ Lâm Ngôn trầm mặc hồi lâu, thở dài, cười khổ đáp: “Vì chú là một thằng xấu xa.”
Từ Lâm Ngôn không sợ cười cười, Quay người đi về phía siêu thị nhỏ đối diện khu ký túc xá— Chuyện đã đáp ứng với cháu gái thì phải làm được, giờ anh đi mua sữa chua uống cho cháu gái nhỏ.
Từ Tiểu Nữu: “Chú bắt nạt dì Trứng Cuộn sao?”
Từ Lâm Ngôn: “Chú muốn bắt nạt cô ấy, nhưng chú không dám.”
_