CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hôm sau, đã đến thời gian Tinh Thần livestream hoạt động offline, 3 giờ trưa liền bắt đầu. Nhưng sáng sớm Tùng Mân đã cố ý gọi cho Hạ Cô Hàn

Từ khách sạn của Hạ Cô Hàn đến nơi họ offline chỉ mất nửa tiếng chạy xe, Hạ Cô Hàn ăn cơm trưa xong còn có thể ngủ một giấc rồi đi còn chưa trễ.

Nhưng lần này, y vừa nằm xuống chưa kịp ngủ đã có điện thoại từ Miêu Doanh Doanh gọi tới.

“Em ngủ đi, anh nghe cho.” Hạ Cô Hàn còn không có mở to mắt, Cố Tấn Niên đã duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc của y.

“Uhm……”

Hạ Cô Hàn lẩm bẩm một tiếng, sau đó kéo lại chăn.

Cố Tấn Niên lấy điện thoại qua, bấm vào nút nghe thì đầu bên kia đã.

“Ông chủ Hạ……”

Miêu Doanh Doanh còn chưa nói hết câu, thì một giọng nam khá trầm từ đầu dây bên kia truyền tới, “Là ta.”


Miêu Doanh Doanh sửng sốt một chút, lập tức sửa lời nói: “Cố tiên sinh.”

Cô cũng không hỏi vì sao người nhận máy không phải Hạ Cô Hàn. Hai cái vợ chồng này, ngày nào cũng dính lẹo với nhau, Cố Tấn Niên bắt điện thoại thì Hạ Cô Hàn cũng đang ở ngay bên cạnh đang ngủ chứ đâu. Về cái chuyện này ai trong Tổ mà không biết, bởi vậy nói với Cố Tấn Niên cũng chả khác gì nói với Hạ Cô Hàn.

Cố Tấn Niên rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của vợ, cũng hạ nhẹ giọng: “Có chuyện gì sao?”

Miêu Doanh Doanh: “Gã động thủ.”

Không cần Miêu Doanh Doanh nói tỉ mỉ, Cố Tấn Niên cũng biết "Gã" trong miệng của cô chính là kẻ đã hạ cổ Nhậm Tĩnh Tĩnh.

Miêu Doanh Doanh hiện tại đi theo bên người Nhậm Tĩnh Tĩnh, ngoại trừ bảo vệ Nhậm Tĩnh Tĩnh, còn chờ kẻ kia lộ diện. Nếu kẻ kia tiếp tục xuống tay hạ cổ với Nhậm Tĩnh Tĩnh. Vậy thì, Miêu Doanh Doanh liền có thể thông qua tử cổ tìm ra mẫu cổ, sau đó truy ra kẻ đó.


Chỉ là Miêu Doanh Doanh không nghĩ tới, cái tên hạ cổ kia lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, mới mấy ngày thôi mà đã hướng Nhậm Tĩnh Tĩnh xuống tay lần nữa.

***

Hôm nay là thứ hai, Nhậm Tĩnh Tĩnh vừa kết thúc ngày nghỉ cuối tuần, trở lại công ty đi làm, Miêu Doanh Doanh đi theo làm “Trợ lý” nên cũng phải đến công ty theo.

Cả buổi sáng hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh, nhưng đến giờ nghỉ trưa, Nhậm Tĩnh Tĩnh nhận được cú điện thoại.

Người gọi đến lại là bác hai Nhậm Học Bác, cũng không biết gã dùng cái tự tin ở nơi nào, mà nói chuyện như ra lệnh với Nhậm Tĩnh Tĩnh, bắt cô trưa nay đến dùng cơm với Kỷ Cần. Quả thật thái độ còn hơn cha thiên hạ, muốn Nhậm Tĩnh Tĩnh phải cùng Kỷ Cần tiến tới mối quan hệ thân thiết.

Rõ ràng biết đó là bẫy rập đi đến chính là đứa ngu, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng đâu phải đồ ngu, nên liền trực tiếp cúp điện thoại.


Sau đó xoay sang Miêu Doanh Doanh cười cười, “Để cô chê cười rồi.”

“Không có gì.” Miêu Doanh Doanh thấy nhiều tình cảnh như vậy nên đã quen, có nhiều lúc lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Trong mắt nhiều người, Nhậm Tĩnh Tĩnh chỉ là một người phụ nữ, không chồng không con thì có sự nghiệp lớn có lợi ích gì? Không bằng gả cho Kỷ Cần, sau đó để công ty cho Kỷ Cần quản, ở nhà sinh con, sau đó dạy con dọn dẹp nhà cửa là được.

Nên lúc sinh nhật Kỷ Tĩnh Nhu, ả ta đã lôi kéo Nhậm Tĩnh Tĩnh, “Lời nói thấm thía” mà tâm sự.

Quả thật nói ra vô lí vler, nghe xong liền biết ả đang tia đến gia sản Nhậm Tĩnh Tĩnh. Vậy mà Kỷ Tĩnh Nhu còn nghĩ giấu đủ sâu, không ai biết được.

Nhậm Tĩnh Tĩnh nghe một lần thì đã mệt bỏ xừ, cô hiện tại cũng chả có tâm trí yêu đương, tất cả đều đã đổ cho sự nghiệp, nếu tương lai có một người thích hợp xuất hiện, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không kháng cự tái hôn.
Nhưng đó không phải thằng điên Kỷ Cần.

Chỉ là Nhậm Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới, Kỷ Tĩnh Nhu tác hợp không thành, còn kêu Nhậm Học Bác ra mặt. Mà Nhậm Học Bác cũng đối với công ty  Nhậm Tĩnh Tĩnh thèm nhỏ dãi đã lâu.

Nhậm Học Bác quả thật đem mình thành trưởng bối của Nhậm Tĩnh Tĩnh, cho rằng bản thân dạy dỗ Nhậm Tĩnh Tĩnh vài câu có thể ép cô vào guồng. Nhưng không ngờ tới bị Nhậm Tĩnh Tĩnh trực tiếp cúp máy.

Nhậm Tĩnh Tĩnh khép lại công văn, từ ghế đứng lên, “Doanh doanh, đi ăn cơm thôi.”

“ Được.”

Hai người cùng nhau đi ra văn phòng, hướng thang máy mà đi tới.

Chính là lúc cả hai đứng chờ, cửa thằng máy mở ra thì một tảng lớn đỏ ập tới, mùi hương hoa hồng nồng đậm cũng khiến cả hai choáng váng.

Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Miêu Doanh  Doanh nhanh chóng lùi về sau mấy bước, người ôm bó bông lớn cũng nhanh chóng bước từ thang máy ra.
Người ôm bông đi thẳng đến chỗ Nhậm Tĩnh Tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Nhậm tổng, em đang muốn tới văn phòng tìm ngài.”

"Tiểu Tiểu, bó hồng này là đưa tôi sao?" Nhậm Tĩnh Tĩnh nhìn cô trợ lí nhỏ của mình ôm bó bông to, mà trong lòng bỗng sinh ra dự cảm bất hảo.

Tiểu tiểu  nặng nề mà gật đầu, trong giọng nói tràn đầy bát quái, “Em khi nay xuống lầu ăn cơm, thì có một anh shipper chạy đến giao hoa này. Còn nói là một vị họ Kỷ tặng bạn gái mình, em nghe cái tên người bạn gái kia là ngài nên thuận tiện ôm hoa lên."

Tiểu Tiểu nói xong, còn không khỏi nhìn Nhậm Tĩnh Tĩnh, “Nhậm tổng, ngài thật sự có bạn trai sao?”

Nhậm Tĩnh Tĩnh nghe xong mặt đều đen, cô không thể tin được cái tên Kỷ Cần đó đúng là mặt dày vô sỉ, dám nói với người bên ngoài cô là bạn gái gã.
“Không phải,” Nhậm Tĩnh Tĩnh trực tiếp phủ nhận, mặt lạnh lùng nói: “Hoa từ đâu tới thì trả về chỗ đó.”

Nhậm Tĩnh Tĩnh ngày thường đối với cấp dưới cũng khá ôn nhu, nhưng một khi đã xụ mặt thì không giận tự uy. Tiểu Tiểu liền biết chính mình đã làm sai, vội vàng ôm lại bó bông, tay chân luống cuống mà nói: “Em hiện tại trả bông về ngay!”

Dứt lời, liền vội vội vàng vàng mà lui trở lại thang máy.

Nhậm Tĩnh Tĩnh còn bổ sung: “Thuận tiện nói cho tiếp tân biết, về sau không có chỉ thị của tôi thì không được nhận bất cứ thứ gì đem lên đây."

Tiểu Tiểu nhanh chóng gật đầu nhau giã tỏi: "Vâng Nhậm tổng, em đã biết.”

Cửa thang máy lại lần nữa đó g lại, không khí xung quanh vẫn còn nồng nặc mùi hoa hồng.

Nhậm Tĩnh Tĩnh chỉ bực mình chốc lát, khi quay đầu lại nhìn thì lại thấy khuôn mặt Miêu Doanh Doanh ngưng trọng, cổ lập tức trầm giọng hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao?”
Miêu Doanh Doanh cũng không trả lời ngay, mà từ trong túi áo khoác lấy ra một con hình nhân nhỏ.

Hình nhân này chính là dùng cho Nhậm Tĩnh Tĩnh, Miêu Doanh Doanh ngày đầu tiên vào Nhậm gia, đã nói cho Nhậm Tĩnh Tĩnh biết lai lịch của nó —— đây là con rối thế thân.

Lúc ấy, Miêu Doanh Doanh còn lấy máu trên đầu ngón tay Nhậm Tĩnh Tĩnh nhỏ vào người con rối, Nhậm Tĩnh Tĩnh tận mắt nhìn thấy giọt máu kia nhanh chóng bị con rối hấp thụ sạch sẽ. Giây tiếp theo Nhậm Tĩnh Tĩnh rõ ràng mà cảm nhận được bản thân có sự kết nối với con rối, giống như con rối đó chính là cô.

Nhậm Tĩnh Tĩnh còn nhớ rõ, lúc ấy cả người con rối trắng như tuyết, nhưng hiện tại, nó lại như nhiễm huyết, mùi hoa hồng nồng nặc xung quanh cũng không át nổi mùi máu tươi nồng nặc trên người con rối.

Mấy ngày nay Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nhìn qua không ít thứ huyền huyễn, tuy không biết hiện tại có chuyện gì, nhưng cô không nhịn được mà sinh ra  hoảng sợ, nhìn chằm chằm con rối thế thân trong tay Miêu Doanh Doanh, run giọng hỏi: “Cái này rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ánh mắt Miêu Doanh Doanh lắng đọng lại nguy hiểm, “Hoa hồng có cổ trùng dành riêng cho cô, một khi cô ngửi được mùi hoa hồng, thì đồng dạng cổ trùng liền sẽ tiến vào thân thể của cô.”

Con rối thế thân đúng như tên gọi, nó là thế thân cho Nhậm Tĩnh Tĩnh, khi Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng con rối kết nối, thì khi có chuyện nó sẽ nhận thương tổn thay cho Nhậm Tĩnh Tĩnh.

Vì vụ án lần này, Tô Bỉ còn cải tạo thêm cho con rối, một khi cổ trùng tiến vào con rối, nó sẽ không lập tức gϊếŧ chết cổ trùng, mà ngược lại sẽ bắt chước theo thân thể Nhậm Tĩnh Tĩnh mà sinh ra phản ứng, khiến cho cổ trùng nghĩ rằng đang ở trong thân thể Nhậm Tĩnh Tĩnh.

Không chỉ có như thế, Tô Bỉ còn suy xét đến đặc tính riêng biệt của mẫu tử cổ, khi tử cổ tiến vào thân con rối, thì còn rối sẽ định vị được nơi của mẫu cổ. Khi tử mẫu cổ cách nhau dưới 5m thì cơ thể con rối sẽ nóng lên, nhắc cho họ biết mẫu cổ đang ở gần.
Đây mới chân chính gọi là ôm cây đợi thỏ, một khi người hạ cổ thiếu kiên nhẫn, sẽ hướng đến Nhậm Tĩnh Tĩnh hạ cổ lần nữa, lúc này kẻ đó sẽ tự bại lộ vị trí của chính mình.

Miêu Doanh Doanh cầm chắc con rối, cảm nhận được cổ trùng bên trong con rối dao động, liền nhíu chặt mày.

—— tại sao lại có hai sinh mệnh dao động?

Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không biết Miêu Doanh Doanh đang nghĩ cái gì, khi nãy còn vô cùng sợ hãi thì hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều, "Kế tiếp nên làm gì?"

Miêu Doanh Doanh tạm thời buông nghĩ hoặc trong lòng, đem thế thân con rối thu vào trong túi, “Tôi trước gọi cho ông chủ Hạ trước đã.”

***

Miêu Doanh Doanh mang theo con rối thế thân đến khách sạn tìm Hạ Cô Hàn, vừa lúc Hạ Cô Hàn ngủ trưa dậy, y cầm con rối liền cảm nhận được bên trong có hai sinh mệnh đang dao động.
Hạ Cô Hàn kinh ngạc nhướng nhướng mày, “Song tử cổ?”

“Không phải song tử cổ.” Miêu Doanh Doanh lắc đầu.

Trên đường tới đây, cô cũng hoài nghi đây có phải song tử cổ hay không? Nhưng cảm nhận một hơi lại thấy được, hai cổ trùng bên trong lại có điểm khác nhau. Nhưng con rối thế thân này có thể chứa được cả hai cô trùng thì hai cổ trùng đó phải có mối quan hệ chặt chẽ.

Miêu Doanh Doanh: “Là phu thê cổ.”

Người hạ cổ Nhậm Tĩnh Tĩnh thông qua phương thức giao hợp, đem thê cổ cho Nhậm Tĩnh Tĩnh, vậy còn phu cổ sẽ hạ cho ai?

Nhậm Tĩnh Tĩnh hiện tại là người độc thân, vậy kẻ đó muốn hại ai nữa?

Hạ Cô Hàn như nghĩ ra điều gì đó, liền hiểu được kẻ kia vì sao lại hạ phu thê cổ cho Nhậm Tĩnh Tĩnh, khuôn mặt y cũng không giấu được sự bất ngờ.

Thì ra kẻ đó nghe Kỷ Cần nói, rồi nghĩ y cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh có quan hệ trai gái, cho nên hạ cổ Nhậm Tĩnh Tĩnh đồng thời cũng bố trí cho Hạ Cô Hàn cái tử lộ.
Thấy rõ ràng điểm này, đáy mắt Hạ Cô Hàn không khỏi hiện lên nét mỉa mai. Y chỉ gặp Kỷ Cần một lần, vậy mà gã đã nghĩ y cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh có quan hệ, còn muốn cho y vào đường chết.

Tốt! Tốt lắm!

Thì ra trong mắt Kỷ Cần, mạng người khác chả là cái thá gì.

-----Còn tiếp-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi