Giống như cốt truyện ban đầu, Lưu Dương ở bí cảnh cảnh lấy được mấy thứ pháp bảo linh khí kia, mà vận mệnh Khương Vọng Sơ cũng đã bị thay đổi, lần này không còn tay không ra về nữa.
Ra khỏi bí cảnh, các đại môn phái đều đã cắm cọc ở đó mấy ngày.
Một đám người trên mặt mang danh chưởng môn một phái, trong lòng lại như bị mèo cào.
Chọn ra hai mươi đệ tử ưu tú đi vào, nếu cái gì cũng không vớt được thì quả là đã mất vợ còn mất lính, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Vạn Quán Khiên một bộ phong thái nhẹ nhàng nhìn trời nhìn cỏ, nghe đệ tử báo cáo mới tiến đến xem xét.
Y liếc mắt một cái đã đảo đến chỗ Lục Thận Hành và Ninh Khuyết, khẽ nhíu mày rồi liền quay mặt đi chỗ khác.
Dưới ánh mắt ghen tỵ của mọi người tức giận bước đi.
“Sư phụ.” Lục Thận Hành dẫn theo sáu đệ tử trong đó có Ninh Khuyết.
Vạn Quán Khiên ừ một tiếng, cái gì cũng không hỏi, gật đầu cười nhìn mọi người, “Các vị, Vạn mỗ xin đi trước một bước.”
Trở lại tông môn, Vạn Quán Khiên phân phó bọn họ tạm thời lui xuống nghỉ ngơi, dưới từng đôi mắt chăm chú đẩy Ninh Khuyết từ bên cạnh Lục Thận Hành ra.
Lực đạo không nhẹ không nặng, Ninh Khuyết không phản ứng lại, bước chân hơi lảo đảo.
Lục Thận Hành quét về phía Vạn Quán Khiên, cái liếc mắt kia tràn ngập thâm ý, mang theo vài phần không vui rõ và cảnh cáo rõ ràng.
Vạn Quán Khiên đỡ trán, gọi hắn vào trong phòng.
“Sao người và Tiểu Khuyết Nhi lại thế này?”
“Còn rất tốt.”
“Sư thúc tổ.”
“Ừ."
Vạn Quán Khiên thấy Lục Thận Hành bình tĩnh một bộ không dậy nổi gợn sóng, nhất thời y cũng nghĩ không ra phải nói cái gì, buột miệng nói một câu, “Người đây là trâu già gặp cỏ non!”
Lục Thận Hành vắt đùi phải lên chân trái, lười nhác dựa lưng ghế, ném qua một ánh mắt “Ta biết chứ.”
“…” Vạn Quán Khiên đi tới đi lui, tâm tình đang nghiêm túc của y bị biểu tình quyết rũ trong vô thức phá loạn hết cả lên.
Ánh mắt y sáng lên, nhớ tới một chuyện, “Đồng môn không thành đạo lữ, sư thúc tổ, đây chính là môn quy năm đó người tự lập ra, hiện tại vẫn luôn thi hành.
Nếu bị các đệ tử biết thì chuyện này quả thật không thể làm bừa.”
Khóe mắt Lục Thận Hành giần giật, cũng có phải họ hàng gần đâu mà còn cấm.
Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, “Không có cái gì là làm bừa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Hình như nói cũng có vài phần đạo lý, Vạn Quán Khiên phất tay áo đóng cửa, ngồi xuống một cái ghế khác, “Tiểu Khuyết Nhi nguyện ý làm đạo lữ của người sao?”
“Ngươi có thể đi hỏi một chút.” Lục Thận Hành nâng tay áo mở ra, xách Phì Phì lên, “Thứ này lớn nhanh quá, ta không chỗ nào để, ngươi lấy về nuôi đi.”
Vạn Quán Khiên hít một hơi, trong mắt có vẻ kinh ngạc khó nén.
Nha Trùng rất khó để nở thành công, vậy mà trong thời gian ngắn lại có thể sinh trưởng nhanh như thế.
Y liếc mắt một cái nhìn người đối diện, đằng hắng một tiếng, vẻ mặt khó xử nói, “Vẫn nên để người nuôi tiếp đi.”
Lục Thận Hành trợn trắng mắt, tương lai thứ này là sự tồn tại nghịch thiên, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà nịnh bợ không nổi đâu.
Thổi hai hơi lên mặt lá trà, Vạn Quán Khiên nhấp ngụm trà, “Còn có chuyện này."
Lục Thận Hành không kiên nhẫn nhìn qua.
“Đứa nhỏ Lưu Dương kia là con nhặt ở dưới chân núi trong thôn, cũng đã theo con hơn hai mươi năm nay, tâm tính nó nhạt nhẽo đạm bạc, không giống với Tiểu Khuyết Nhi…”
Lục Thận Hành không rảnh nghe y kể chuyện xưa, “Nói thẳng.”
“Sư thúc tổ à, một cây cỏ còn chưa đủ cho người gặm hay sao?” Vạn Quán Khiên nói thẳng, "Dù sao con cũng là sư phụ của bọn nó, không đành nhìn bọn nó vì một nam tử mà tranh giành tình cảm, vung tay đánh nhau, như vậy thực sự không ổn."
Sau khi nghe hiểu ý tứ của lời này, khóe miệng Lục Thận Hành giật giật vài cái.
Đáy mắt hắn trầm xuống, hoá ra nhiệm vụ chính trì trệ không tiến triển sở dĩ nguyên nhân nằm ở chính hắn.
“Sư thúc tổ?” Vạn Quán Khiên thấy Lục Thận Hành chậm chạp không lên tiếng, liền mở miệng dò hỏi.
“Ta sẽ xử lý.” Lục Thận Hành đứng dậy rời đi.
Cơ thể Vạn Quán Khiên mềm nhũn trượt xuống trên ghế, theo bản năng dang rộng hai đùi, bày ra tư thế phóng khoáng vô ngần.
Y bấm ngón tay tính toán, thật là kỳ quái, trong mệnh của Tiểu Khuyết Nhi hẳn không nên có tình căn mới đúng chứ, đây cũng là nguyên nhân y chỉ chọn mỗi nó trong đám trẻ kia.
Y thở dài, thôi, từ lúc sư thúc tổ xuất hiện một cách quỷ dị, cứ như thể mọi chuyện đã không còn đi theo Thiên Đạo nữa rồi.
Lục Thận Hành áp dụng cách thức dao sắc chặt đay rối.
Ngày dài lắm mộng, đặc biệt là mấy cái mộng không nên có, hắn trực tiếp đi vào trong phòng Lưu Dương, “Sư đệ, có đó không?”
Lưu Dương vừa mới tắm gội xong trên người còn mang theo hơi nước.
Y thong thả ung dung sửa sang lại đai lưng cho chỉnh tề, đem một tia xấu hổ kia của mình giấu đi, “Sư huynh.”
“Lại đây ngồi.” Lục Thận Hành gõ gõ mặt bàn.
Lưu Dương nghi hoặc nhìn hắn, mơ hồ phát giác ra chút manh mối, nhưng không đối mặt.
“Đệ biết vì sao trong khoảng thời gian này sư huynh nhiều lần giúp đệ hay không?” Lục Thận Hành nhướng mày, “Không có gì khác, chỉ là lúc rời đi sư phụ đã dặn dò, người có ý truyền vị trí chưởng môn cho đệ."
Không khí đột ngột thay đổi theo một câu này của Lục Thận Hành, hắn đem hết chuyện còn chưa xảy ra nói với Lưu Dương.
“Sư phụ coi trọng đệ, sư huynh cũng vậy.”
Lưu Dương không nói một lời, dáng hình kiên nghị.
Vị trí chưởng môn hẳn là nên suy xét cho sư huynh chứ không phải mình.
Y không hiểu dụng ý của sư phụ.
Nếu là trước kia, y sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại sư huynh rất ưu tú, so với y có thể làm xuất sắc hơn.
“Đệ có biết tình căn của mình là gì hay không?” Lục Thận Hành trầm giọng, lộ ra vẻ tàn khốc, không phải hỏi có tình cảm hay không, mà là trực tiếp khẳng định chuyện này.
Hơi thở Lưu Dương chệch mất nửa nhịp, y nâng mắt, con ngươi như trời sao đen nhánh trong chốc lát lóe lên tia sáng.
Tình cảm vốn bị phong bế một góc trong lòng giờ đây tại một khắc này hoàn toàn trút xuống.
Lục Thận Hành không tránh ánh mắt của Lưu Dương mà bình tĩnh tiếp nhận.
Còn may, chưa đến nỗi không thể cứu vãn.
Hắn trầm ngâm trong chớp mắt, tay chống mặt bàn cúi người áp sát đến, bờ môi nhẹ nhàng đặt trên má Lưu Dương.
Không dừng luôn ở đó mà lại lùi về sau một tấc, “Cảm giác như thế nào?”
Tay chân Lưu Dương cứng đờ, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, đầu óc trống rỗng.
“Đệ nhìn đi, ta hôn đệ, đệ cũng không cảm thấy hạnh phúc.” Lục Thận Hành một bên để ý tiến độ nhiệm vụ, một bên như huynh trưởng răn dạy lời thấm thía, “Đệ lầm tưởng giữa kính yêu sang tình ái với đại sư huynh rồi."
Sai rồi ư? Vẻ mặt Lưu Dương mù mịt.
“Sư đệ, tình ái trên cả thế gian này đều không thể thoát khỏi hai chữ nhân quả." Lục Thận Hành thấy y cũng không kháng cự, lại nói: “Nếu kiếp trước không có duyên, kiếp này cũng sẽ không có.”
Thân mình Lưu Dương run rẩy, trong đáy mắt vô thức đã tràn ngập chua xót, “Vậy vì sao đại sư huynh và tiểu sư đệ lại như thế?”
“Ta và Ninh Khuyết chính là tình duyên chưa dứt.” Được gặp gỡ là dùng mấy đời bên nhau đổi lấy, nào có dễ dàng như vậy mà nói yêu là yêu.
Lục Thận Hành bước tới cửa rồi dừng lại, nghiêng đầu, “Đại sư huynh hy vọng đệ có thể hiểu được, đi con đường mà đệ nên đi, chứ không phải để bị nữ nhi tình trường không chút hi vọng kia che mắt.”
Tình duyên chưa dứt… Lưu Dương chút một nghiền nát mất chữ kia rồi nhấm nháp.
Y ngồi trong phòng một đêm, hôm sau liền dọn tới một chỗ yên lặng ở phía bắc tông môn.
So với hành vi khác thường của Lưu Dương, Khương Vọng Sơ nghiêm túc luyệt tập càng là kỳ quan lớn hơn cả.
Đừng nói những đệ tử khác, ngay cả Vạn Quán Khiên làm sư phụ cũng phải giật mình.
Cả lũ đều thông suốt, chẳng lẽ ở trong bí cảnh ăn phải cái đan dược khó lường gì rồi?
Vạn Quán Khiên không giống chưởng môn của các môn phái khác.
Y chưa bao giờ tự dùng pháp lực để điều tra trên người đệ tử cất giấu vật gì hay lẻn vào xem ký ức của họ, lần này cũng thế.
Đối với việc đệ tử ở bí cảnh lấy được cái gì, gặp phải cơ duyên gì cũng không thèm hỏi qua, trừ phi tự bọn họ thẳng thắn nói, chuyện thế này nói ra tuyệt đối sẽ không có người tin.
Khi Khương Vọng Sơ chủ động mong muốn tăng mạnh nhiệm vụ huấn luyện, Vạn Quán Khiên vui mừng nói, “Vọng sơ, con có thể nhìn thấu quán triệt, vi sư rất vui mừng."
Khương Vọng Sơ đã giảm cân, thân hình mượt mà có chút đường cong, cũng đen đi rồi.
Cậu nhóc nghe xong thì ngượng ngùng sờ sờ đầu, so mức huấn luyện của mình với nhị sư huynh, phải nói còn nhẹ hơn nhiều.
Vạn Quán Khiên nhìn ra tâm tư của cậu nhóc, “Không sao, con thua từ trên vạch xuất phát rồi.”
Khương Vọng Sơ u oán mà liếc mắt nhìn một cái.
“Thiên tư cũng giống nhau, nỗ lực là được.” Vạn Quán Khiên lau lau bổ đao, “Không cần để ý vẻ bề ngoài.
Con có thể gầy xuống một chút đã là kỳ tích rồi, hơn nữa gầy hay không gầy cũng không khác gì nhau."
Khương Vọng Sơ lại liếc mắt nhìn một cái, đã u oán lại thêm bất mãn.
“Còn ăn khô bò không? Thứ đồ kia cứng quá, không tốt cho răng, vi sư đã sớm khuyên con rồi.” Vạn Quán Khiên lắc đầu thở dài, “Con nhìn hàm răng của mình xem, không trắng cũng chẳng đều, hầy.”
Khi Khương Vọng Sơ ra cửa đã sùi hết bọt mép, cả người bị đâm đầy đao, lỗ như cái sàng.
Bởi vì Khương Vọng Sơ chăm chỉ, toàn bộ Hành Dương Tông đều tràn ngập năng lượng tích cực mang khí thế hướng về phía trước.
Ninh Khuyết bắt đầu bế quan luyện hóa vạc Hắc Dao, quỷ tám đầu lại ló ra gây sóng gió.
“Tên đại sư huynh kia của ngươi không phải là thứ tốt lành gì cho cam.”
“Hắn tiếp cận ngươi là có mục đích.”
“Tình tình ái ái chỉ là chuyện huyễn, nói không có thì không có, tốt hơn hết ngươi bớt có mơ hão lại."
“A —”
Quỷ tám đầu cô đơn rít gào một tiếng, đang chuẩn bị đi ngủ tiếp đã ăn một trận đau như thiêu đốt, lăn lộn bên trong vạc.
Ninh Khuyết khép nửa mắt, “ Bát tiền bối, về sau đừng nói xấu đại sư huynh trước mặt ta."
“Ta sai rồi ta sai rồi, sư huynh ngươi lớn lên cao ráo soái khí ngút trời, người mang thiên phú dị bẩm, tiền bạc tích núi, tứ phía vang danh, cái gì cũng tốt, ai cũng thích đại sư huynh."
Ngay sau đó quỷ tám đầu kêu la thảm thiết liên tục, chửi ầm lên, “Tiểu tử ngươi có bệnh à, ông đây đã khen đại sư huynh ngươi đến mặt nó nở hoa rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Khóe miệng Ninh Khuyết cong lên, lộ ra độ cong mang theo một tia âm lãnh.
Cậu càng không thích nghe miệng người khác ca ngợi sư huynh hơn, sư huynh tốt chỉ cần một người biết là được.
Quỷ tám đầu và Ninh Khuyết tương liên, lại được Ninh Khuyết luyện hóa, đã biết được phần nào suy nghĩ trong cậu.
Gã lập tức vui sướng cười to, “Ha ha ha ha ha ha tiểu tử, số ngươi phải nhập ma đạo, không khác được.”
Ninh Khuyết thở ra một hơi, tu tiên cũng được, tu ma cũng thế, vô luận là thế nào, cậu cũng sẽ không buông tay sư huynh.
Sau khi luyện hóa gần xong vạc Hắc Dao Ninh Khuyết đã gấp không chờ nổi đi tìm người mình luôn tâm tâm niệm niệm.
Lúc ấy Vạn Quán Khiên đang nói giỡn với Lục Thận Hành, y đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt dừng trên người mình, âm u nguy hiểm, làm y theo bản năng mà thu hồi bàn tay đặt trên đầu Lục Thận Hành lại.
Lúc nhìn quét qua chỉ thấy một đệ tử đang đứng trên lối mòn ven hồ.
“Sư phụ.” Ninh Khuyết bay tới cười kêu.
Vạn Quán Khiên nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, ảo giác vừa rồi thật sự quỷ dị.
“Đại sư huynh.” Ninh Khuyết chớp chớp mắt với Lục Thận Hành, tự nhiên lấy túi đồ ăn cho cá trong tay hắn đi, rải vào trong trong hồ, cá chép theo đàn cùng vây quanh lại.
Trở lại trong phòng, Lục Thận Hành đã bị Ninh Khuyết áp lên trên cửa, một nụ hôn che trời lấp đất đánh úp tới.
Không hề có trật tự gì, thay vì nói là hôn, còn chẳng bằng bảo là đang ăn, đói khát.
Thái dương hắn nhảy lên, đây là lần đầu thử được cái tư thế này, trước kia đều là hắn chủ động.
Ninh Khuyết một bên hôn một bên hưng phấn nói, “Sư huynh, đệ thành công rồi.”
Lục Thận Hành ấn ót Ninh Khuyết, đầu lưỡi lại tiến vào thăm dò giao triền với cậu một hồi, quét sạch hương vị cuốn theo, “Cái gì?”
“Huynh xem.” Ninh Khuyết điều chỉnh hơi thở, vươn bàn tay.
Có một khối khí đen nổi lên trong lòng bàn tay, dần dần hóa thành một cái vạc nhỏ, giây lát lại lướt qua
Lục Thận Hành nheo mắt, nếu luyện hóa, vậy hẳn là sẽ không xuất hiện tình huống bị phản phệ, Ninh Khuyết sẽ không có khả năng nhập ma đạo.
Lục Thận Hành mamg tâm tình rất tốt ôm Ninh Khuyết về thư phòng, trước khi vào còn ném Phì Phì ra cửa sổ.
Khuya khoắt, Ninh Khuyết mệt mỏi nhíu mày lẩm bẩm, “Sư huynh, đừng sờ đệ nữa, ngứa mà.”
Mơ mơ màng màng, cậu duỗi tay ra sờ.
Ngay sau đó mở choàng mắt, thấy Phì Phì ghé vào ngực mình cục cựa, mà người bên gối vẫn không nhúc nhích, không có tiếng hít thở.
Ở một thời không khác, Lục Thận Hành nằm trong căn phòng xa lạ, ở trong một thân thể xa lạ, đêm khuya lạnh lẽo mang hơi gió phà khắp người làm nổi lên từng tầng da gà.
Hắn run rẩy, giật mình tỉnh dậy.
“Đệt mẹ, đây là có chuyện gì?”
Không có đáp lại, Lục Thận Hành thở gấp.
Nhiệm vụ phụ của quyển thứ năm vẫn còn kém 30%, mà nhiệm vụ chính một nửa cũng chưa xong.
Sao lại có thể rời đi như thế, còn là ở tình huống đột nhiên như vậy, hắn nhớ rõ ràng mình còn đang ôm Ninh Khuyết ngủ.
Sau khi Ninh Khuyết phát hiện hắn đã chết sẽ như thế nào, Lục Thận Hành không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông bước nhanh vào trên người mang theo mùi cồn nồng nặc.
Gã kéo kéo cổ áo sơmi, vừa vào phòng tắm vừa cởi đồ, “Tằng Diệp, đi vào chà lưng cho tôi."
Lục Thận Hành cảm thấy lạnh, xốc chăn đắp lên thân thể vốn chỉ mặc cái quần cộc.
“Lại đây nhanh, anh điếc hay câm rồi?” Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, “Tìm đại một con gà còn mẹ nó khỏe hơn cả anh.”
Lục Thận Hành không rảnh để ý, hắn nghe thanh âm trong đầu, “Ting, hệ thống gặp lỗi, mã lỗi số hiệu 503, trước mắt đang trong quá trình bảo trì."
“… Cho nên?” Lục Thận Hành nhìn người đàn ông kia một chân sút cửa phòng tắm, dùng ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm hắn, cứ như là ngay sau đó sẽ chạy đến ăn tươi nuốt sống hắn.
“Ting, rất xin lỗi, Lục tiên sinh đã bị đưa lầm vào một thế giới trong hệ liệt tra công tiện thụ.
Nhiệm vụ của hệ liệt này ất đơn giản, chỉ cần làm tra công hối hận, đau, khóc, nhiệm vụ hoàn thành."
So với hệ liệt hắn chọn thì đơn giản hơn nhiều, Lục Thận Hành bực bội giật mạnh tóc, “Trước khi bảo trì hoàn tất tao không thể rời đi?"
“Ting, đúng vậy.”
“Sai lầm là bọn mày tự gây ra, ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của tao."
“Ting, vì để xin lỗi, Lục tiên sinh có thể tùy ý xóa hai thế giới trong số mười thế giới đã chọn trước đó."
Tuy rằng mục đích đã đạt được, nhưng tâm tình của Lục Thận Hành vẫn không khá hơn chút nào.
Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, chờ hắn trở về, thế giới kia nhất định đã cảnh còn người mất, chẳng may Ninh Khuyết điên rồi thì sao, Hành Dương Tông không biết còn ở đó không…
“Mẹ nhà anh, chết mất rồi à?” Người đàn ông bị Lục Thận Hành làm lơ đã hoàn toàn bị chọc giận, muốn đi túm đầu Lục Thận Hành.