CỬA TIỆM CỔ QUÁI

Tại một căn nhà ở ngoại ô thành phố W, Trần Bách Xuyên đang ngồi xếp bằng điều dưỡng.

Đổng Khê đi tới, bảo hắn nghĩ ngơi nhiều hơn: “Vết thương của anh bình phục rất nhanh, nhưng đừng quá nóng vội.”

“Anh biết tự lo cho bản thân mình.” Tâm trạng Trần Bách Xuyên không tốt chút nào, việc không thành công, Xà vương dẫn hắn lẩn trốn ở nơi hoang sơ này, nên hắn luôn nóng nảy.

Đổng Khê nói: “Em thấy thế này cũng không phải cách hay, chúng ta không thể cứ trốn mãi được, hay là trở về thành phố tìm sư phụ em bàn bạc, sư phụ lúc nào cũng ủng hộ anh.”

“Ủng hộ?” Trần Bách Xuyên không thấy thế: “Nếu hôm đó ông ấy chịu ra tay thì chúng ta đã không lâm vào cảnh này.”

Đổng Khê bĩu môi, chuyện này cũng là do Trần Bách Xuyên, còn trách người khác không chịu ra tay giúp đỡ. Cô ta dịu dàng nói: “Thầy hướng dẫn anh rất nhiều không phải sao? Lúc then chốt cũng là sư huynh cứu chúng ta, sư phụ và sư huynh đều rất tốt với em. Tuy là sư huynh không đồng ý với cách nghĩ của anh, song anh ấy không làm hại chúng ta mà còn giúp đỡ chúng ta. Hôm đó em nên ở lại chờ anh ấy trở về, có lẽ anh ấy thu thập được khá nhiều thông tin có ích.”

Kết quả Xà vương xuất hiện, Trần Bách Xuyên vội vàng quyết định đi theo Xà vương.

“Anh ta đứng về phía Hứa Tâm An, có thể đối tốt với chúng ta sao?” Trần Bách Xuyên lắc đầu: “Đúng là anh ta đã cứu chúng ta, nhưng cũng ngăn cản kế hoạch của chúng ta.”

“Mọi người có thể bàn bạc với nhau, còn sư phụ ở đó nữa.” Đổng Khê dừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Còn như bây giờ em luôn có cảm giác chúng ta đang bị bắt cóc.” Họ không rời đi được, cũng không được gọi điện, căn nhà này có đầy đủ lương thực tuy nhiên không có internet. Đổng Khê luôn thấy có gì đó không đúng, cô ta vẫn tin tưởng sư môn của mình, cô ta muốn trở về nhưng lại không có xe, lúc trước Trần Bách Xuyên đang bị thương nặng nên cô ta không dám để hắn lại. Bây giờ vết thương của hắn dần hồi phục, cô ta rất muốn khuyên hắn cùng mình trở về.

“Bách Xuyên, Đổng Khê.” Xà vương ở phía sau đột nhiên cất tiếng gọi, khiến Đổng Khê giật nảy mình.

Hai người quay đầu lại, Xà vương cách họ không xa đang mỉm cười: “Tộc của tôi đã tìm ra tung tích của Giao Long rồi, hai ngày nữa có thể xác định được địa điểm cụ thể, không cần đợi lâu nữa, hai người sẽ được gặp Giao Long.”

Trần Bách Xuyên vui mừng, nhìn Đổng Khê rồi bật cười, sau đó lo lắng: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn thiếu một hồn.”

“Không sao cả, tôi sẽ giúp hai người.” Xà vương nói. 

Đổng Khê bất an: “Giao Long đang ở đâu thế?”

Xà vương đáp: “Yên tâm đi, ở cách đây không xa, đến lúc đó sẽ biết thôi.”

“Có thể nhờ người trong sư môn tôi giúp đỡ.” Đổng Khê thăm dò.

Xà vương lắc đầu: “Không phải pháp sư hàng ma nào cũng có chí lớn và hiểu đạo lý như hai người, có người chỉ muốn trừ yêu diệt ma, hoặc bắt yêu để khoe khoang, không cần biết đối phương là thiện hay ác. Giao Long là tổ tông của Long tộc và Thuỷ tộc, là linh thú cát tường, có rất nhiều pháp sư hàng mà muốn bắt ngài. Giao Long cũng là tổ tông của Xà tộc chúng tôi, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục pháp lực, tôi phải dốc sức bảo vệ ngài ấy, không thể để ngài ấy gặp bất cứ nguy hiểm gì. Hai người được ngài ấy lựa chọn, tôi chỉ có thể tin tưởng hai người, tôi không cho phép người khác biết nơi ở của Giao Long.”

Trần Bách Xuyên vội vàng nói: “Chuyện này tôi hiểu.”

Xà vương cười: “Hiểu được thì tốt, hai người cứ yên tâm ở đây, dưỡng thương cho tốt, đợi khi gặp được Giao Long, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Thời cơ chín muồi, tự khắc sẽ cần nhờ người khác giúp đỡ, có điều lúc đó tìm đến ai, làm thế nào, chúng ta vẫn nên bàn bạc lại.”

Trần Bách Xuyên đồng ý ngay. Xà vương nhìn sang Đổng Khê rồi chào tạm biệt.

Trần Bách Xuyên quay sang nói với Đổng Khê: “Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, sư huynh em tìm Hứa Tâm vì muốn giúp đỡ họ, chứ không phải chúng ta. Sư phụ em cũng không xuất hiện, nếu Xà vương không dẫn chúng ta rời khỏi đó, bây giờ có lẽ chúng ta đã lọt vào tay của Tất Phương rồi.”

Đổng Khê cúi đầu không lên tiếng, cũng không phản bác được gì.

Cơ thể của Hứa Tâm An cũng hồi phục khá nhanh, chỉ sợ lạnh hơn người bình thường, còn lại đều ổn cả.

Cô vẫn nghiêm túc học pháp thuật, cuối cùng cũng vẽ ra được vài lá bùa cong cong vẹo vẹo, cơ thể cũng linh hoạt và cứng cáp hơn, nhưng dĩ nhiên chưa thể đánh nhau được.

Hứa Tâm An phát hiện mỗi pháp sư hàng ma đều có pháp bảo và vũ khí riêng của mình, như Huỳnh Thiên Hạo là roi Xích Thiếc, trên thân roi viết đầy lời chú, có thể đánh yêu ma quỷ quái. Hứa Tâm An từng mượn dùng thử, cô đánh vỡ bình hoa và làm mình bị thương, thế là Huỳnh Thiên Hạo vội vàng lấy roi lại. 

Pháp bảo của Phương Thư Lượng thì hiện đại hơn, là một cây súng, đạn được làm từ những nguyên liệu đặc chế như đá chu sa vân vân, trên đầu đạn có khắc bùa chú, ngoài ra còn có thêm dao găm hàng ma dán bùa chú.

Pháp bảo của Long Tử Vy là côn Lập Thiên, nó chỉ là côn tam khúc bình thường, gấp lại bỏ vào bao, lúc sử dụng chỉ cần vặn hai đầu, nó liền biến thành cây côn dài, khởi động câu chú, cây côn sẽ to hơn hài hơn. Ba đoạn côn còn có thể dùng làm dây trói yêu quái, đây vốn là vật truyền thừa cho chủ tiệm Tìm Cái Chết của nhà họ Long, Long Tử Vy được Cao Kiến Nghiêu chỉ điểm mới dám chính thức sử dụng.

Pháp bảo của Phù Lương là chiếc điện thoại hàng ma do anh ta cải tiến, có thể dùng âm nhạc để trừ ma, dùng chức năng đèn pin, chụp hình của điện thoại để chiếu ra bùa chú, phát câu chú, cũng có thể chụp được nguyên hình yêu quái. Trong điện thoại còn lưu rất nhiều tài liệu của thần ma yêu quái, lúc điều tra cũng dễ dàng hơn. Hứa Tâm An thích món pháp bảo này nhất, vì cô thấy những lúc đọc không hiểu có thể tra tài liệu, hình bùa chú cũng có thể chiếu ra để vẽ, không sợ quên mất. Mọi người cười bảo pháp bảo của Phù Lương chỉ để cung cấp tin tức cho mọi người trong lúc hành động, nếu dùng trong thực chiến thì chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Vũ khí của Tần Hướng Vũ là con dao Huyết Phù, sau khi lá bùa trên ngọn dao hút được máu của yêu quái, pháp lực của con dao sẽ tăng lên rất nhiều.

Còn của Quách Tấn là đoản kiếm Song Ngư, trên thân kiếm có một đường cong, móc vào nhau thành hình con cá, chia đôi ra là hai cây kiếm cong. Kiếm Song Ngư rơi xuống nước vẫn có thể dựa vào linh lực truy giết yêu quái, rất có lợi trong việc đối phó với yêu quái dưới nước. 

Hứa Tâm An có chút ghen tỵ, lúc về nhà hớn hở kể với cha những loại pháp bảo hàng ma của người ta, sau đó hỏi: “Cha ơi, nhà chúng ta thì sao?” Cô bắt đầu học pháp thuật rồi, cũng muốn có một pháp bảo hay vũ khí để ra oai.

Cha Hứa buồn bã, nhiều năm trước còn nhìn thấy bảo kiếm đó, lúc sau hình như không thấy nữa. Ông dẫn Hứa Tâm An xuống kho tìm kiếm cả ngày vẫn chỉ thấy sách cổ chứ không có vũ khí.

“Nhà ta không có pháp bảo gì sao?”

“Có đấy, chỉ là không biết ở đâu thôi.”

“Cũng cùng số mệnh như Nến Hồn.” Hứa Tâm An ôm chân ngồi trên cầu thang, đang than thở thì Tất Phương bên cạnh đưa cho cô cây chổi dài nói: “Đây, nó là pháp bảo của cô.”

Hứa Tâm An đứng dậy định cầm chổi đánh anh thì cha Hứa từ trong kho hét lên: “Trời ơi, đừng có đánh nhau, phải đoàn kết yêu thương nhau chứ.”

Nhưng cô mới cầm cây chổi chưa bao lâu thì nó đã biến mất, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một phiến lông vũ màu xanh nhạt, trên đó có vài phiến lông nhỏ màu nâu đỏ, màu sắc rất đẹp.

Cô kinh ngạc nhìn Tất Phương: “Cho tôi một phiến lông vũ khác sao?”

“Ừ.” Tất Phương cầm lấy phiến lông vũ, nó liền biến thành một sợi dây mảnh giống như dây chuyền, anh ta giúp Hứa Tâm An đeo sợi dây ấy lên cổ: “Cô có thể dùng nó làm pháp bảo, biến nó thành thứ mình muốn, như đao kiếm vân vân, cũng có thể lấy nó rồi niệm chú, nó sẽ phóng to hơn cõng cô bay lên cao.”

“Oa, tuyệt quá.” Hứa Tâm An rất vui: “Như vậy thì lúc chạy trốn cũng có công cụ trợ giúp rồi.”

Tất Phương: “…”

“Phiến lông vũ lúc trước anh tặng tôi cũng làm được như thế sao?”

“Được, chẳng qua do cô không biết pháp thuật, nói với cô cũng như không, nên xem nó là vật để nhận tín hiệu giữa chúng ta cũng được.”

“Có manh mối gì của sợi lúc trước không?”

“Không có.”

“Tất Phương, nếu tôi không cẩn thận làm mất nó, anh lại cho tôi thêm một sợi, tôi lại bất cẩn, anh lại cho… Như vậy có khi nào bứt hết lông của anh không?” Cô thấy có lỗi vô cùng.

Tất Phương: “…”

Tối hôm đó Hứa Tâm An đang hào hứng rất muốn học pháp thuật ngồi trên phiến lông vũ, liền gọi điện cho Long Tử Vy. Hai người chat video với nhau, Long Tử Vy dạy cô thuật Ngự kiếm: “Bác chưa sử dụng lông vũ bao giờ, con thử thứ này xem sao nhé, nếu có thể chế ngự lông vũ vững rồi thì con hãy lên đó, để Tất Phương ở bên trông chừng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Cha Hứa ở bên gật đầu lia lịa: “Đúng đó, để Tất Phương trông chừng cho yên tâm.”

Chuyện này giống như không có phụ huynh bên cạnh thì không được thử, nhưng Hứa Tâm An đâu thèm để ý, cô để phiến lông ngay giữa sân, niệm chú, có điều phiến lông ấy vẫn không động đạy, chỉ có gió thổi nó bay thôi.

Tất Phương ngồi trên ghế cười lăn lộn, Chuột béo ở bên cạnh cô, đang trong hình dạng chuột ngồi trên bàn, ôm miếng khoai tây gặm lấy gặm để.

Hứa Tâm An chỉ Tất Phương: “Chuột béo, cắn anh ta.”

Chuột béo vô cùng nghiêm túc lắc đầu, nó làm sao dám, lại tiếp tục ăn khoai tây, nhìn Hứa Tâm An lao sang đánh Tất Phương đang ngồi cười. Chuột béo thấy cuộc sống như vậy thật hạnh phúc. Nó rất thích nơi này, mọi người đều tốt với nó, cho nó ăn cơm, nếu cha Hứa đừng bắt nó tắm rửa thì còn tuyệt hơn. Nơi đây có cảm giác như gia đình, pháp sư hàng ma gặp nó cũng không đòi giết nó nữa, thậm chí họ còn xoa đầu hoặc để nó ngồi trên vai họ đùa nghịch, những ngày tháng tốt đẹp như thế trước giờ nó chưa từng có.

Chuột béo rất biết ơn, để trả ơn, nó liên lạc những bạn chuột ở khắp mọi nơi để tìm tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê, nhưng vẫn chưa có tin tức. 

Sau khi bị Hứa Tâm An đánh, Tất Phương bắt đầu dạy cô, tuy anh không hiểu pháp thuật của loài người, song thuật Ngự kiếm của Long Tử Vy thì anh hiểu, nên chỉ cần cố gắng thêm phần cơ bản, nhằm thẳng vào linh lực của phiến lông vũ, điều chỉnh lại câu chú. Hứa Tâm An thử lại, không ngờ phiến lông có thể bay lên.

“Oa oa, thành công rồi!” Cô rất vui mừng.

Tất Phương bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm: “Tiêu chuẩn thành công của cô thấp quá.”

Hứa Tâm An không để ý đến anh, tiếp tục khổ luyện, cả buổi tối luyện tập điều khiển phiến lông vũ bay lượn, còn có thể biến ra đao kiếm mà mình muốn, cầm nó trong tay cô có cảm giác mình vô cùng tài giỏi. Hứa Tâm An đưa điện thoại cho Chuột béo nhờ nó chụp giúp một tấm hình.

Hứa Tâm An lúc thì cầm đao, lúc thì cầm kiếm, tạo đủ tư thế, Chuột béo nghiêm túc chụp hình. Cuối cùng, ông Hứa Đức An cũng xuống nhà giúp con gái chụp hình, sau đó nói là phải đi thắp hương cho tổ tiên, báo cho họ biết nhà họ Hứa đã có người thừa kế nghiệp hàng ma rồi.

Tất Phương nằm cười lăn lộn trên bãi cỏ, cười đến chảy nước mắt: “Xin ông đó, mới biết được chút xíu mà vui mừng gì chứ?”

Hứa Tâm An ưỡn ngực tự tin nói: “Chỉ có mình anh được tự luyến thôi à, người khác thì không được sao, hơn nữa tôi còn là con gái, tự luyến là chuyện bình thường.”

Mấy ngày sau đó Hứa Tâm An tiến bộ thần tốc, giống như sau khi được khai sáng thì vượt xa ngàn dặm. Cô có thể hiểu được các loại bùa chú, những thư tịch cổ, nắm lông vũ trong tay biến hoá những thứ mình muốn rất linh hoạt, ném phiến lông giữa không trung rồi niệm chú, “soạt” một tiếng nó liền biến thành một tấm thảm lông giữa bầu trời. Dĩ nhiên lúc luyện tập cô vẫn nhờ Tất Phương ở bên tạo kết giới bảo vệ, nếu không hàng xóm nhìn thấy không báo cảnh sát hay mời đạo sĩ mới lạ.

Chuột béo là người đầu tiên thử bay trên tấm thảm lông của cô tạo ra, hôm đó trời vừa tạnh mưa, trong sân lãng đãng mùi thơm cỏ cây, tâm trạng của Hứa Tâm An cũng tốt hơn thường ngày, cô niệm chú khiến phiến lông lập tức biến thành một tấm thảm to, dễ dàng kiểm soát. Hứa Tâm An tự khen chính mình, đang chuẩn bị nhảy lên thì Tất Phương cản cô lại: “Để Chuột béo lên đi.”

“Đúng, Chuột béo nhẹ hơn.” Hứa Tâm An không nghĩ nhiều, vừa kêu một tiếng là Chuột béo hoá thành hình chuột xả thân vì nghĩa nhảy lên đó.

“Ngồi vững nằm chắc nhé, chuẩn bị bay đây.” Hứa Tâm An la lên.

Chuột béo vừa ngồi vững vàng xong xuôi lại phải nằm, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ngồi hay nằm đây, aaaa!”

Vèo, Chuột béo vừa hỏi xong liền bay lên trời, có điều thảm lông hoàn toàn mất kiểm soát, lao vù xuống đất, nghiêng gần chín mươi độ, Chuột béo còn chưa đứt tiếng đã ngã xuống đống bùn đất rồi.

Hứa Tâm An ngơ ngác nhìn, thấy ánh mắt Tất Phương như muốn nói: “Tôi biết thế nào cũng như vậy mà”, để Chuột béo thử nghiệm là sáng suốt nhất.

Chuột béo bò dậy từ trong đống bùn đất: “Đại thần Tất Phương, sao không đỡ tôi vậy?”

Tất Phương an ủi nó: “Yên tâm, ngã không chết đâu.”

Hứa Tâm An bình tĩnh thu phiến lông lại: “Hôm nay tới đây thôi.” Trời vừa tạnh mưa không thích hợp luyện thứ này.

Cha Hứa đi ngang qua, ôm Chuột béo vào nhà: “Cả người đều là bùn đất, vào trong tắm rửa thôi.”

“Tôi không tắm đâu!”

“Tỏm”, Chuột béo rơi xuống bồn nước.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua, thời tiết hôm nay ấm áp, mọi người chỉ mặc một áo thôi, riêng Hứa Tâm An vẫn mặc áo lông, đúng là không còn mặt mũi ra đường. Bây giờ cô đã học được những phép cơ bản, xem như có chút tiến bộ. Có một hôm Tất Phương cảm ứng được với phiến lông vũ mà Trần Bách Xuyên lấy đi, nhưng nó nhanh chóng bị phong ấn trở lại, không còn cảm ứng được nữa. 

Việc điều tra tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê vẫn chưa có tiến triển, giới hàng mà không điều tra được gì đã đành, ngay cả đồng nghiệp cảnh sát của Cầu Tái Ngọc cũng giúp đỡ nhưng vẫn không tìm ra. Trần Bách Xuyên và Đổng Khê giống như biến mất khỏi nhân gian, không ai tìm được bọn họ, tuy nhiên hai ngày trước bọn họ có lấy phiến lông vũ ra ngoài, chứng tỏ họ vẫn hoạt động.

Long Tử Vy và Hà Nghĩa hỏi thăm hết những người có thể tiếp xúc với họ trong giới hàng ma và những yêu ma quỷ quái, song không nghe được tin tức nào về Giao Long. Đúng như Tất Phương nói, những pháp sư hàng ma khi nghe đến việc có thể chế ngự được thần thú như Giao Long đều thấy vô cùng phấn khích, còn yêu ma quỷ quái thì ngược lại, Giao Long sao? Chế ngự sao? Các người thật tài giỏi, tôi thì không dám làm việc điên rồ đó đâu.

Đúng là suy nghĩ quá khác biệt. 

Hôm nay đám người Long Tử Vy mở cuộc họp xem bước tiếp theo nên làm gì, cứ thế này mãi không phải cách hay, có lẽ nên đợi Trần Bách Xuyên chủ động xuất hiện, đến đây lấy hồn của Hứa Tâm An rồi bắt hắn.

Hứa Tâm An không có ý kiến gì, không bắt được người cũng đành chịu, mọi người đã rất cố gắng rồi. Dù sao cô đã thoát chết hai lần rồi, còn sợ gì nữa. À, mà do bây giờ chưa xảy ra gì nên cô chưa sợ thôi. Tất Phương ngồi bên cạnh xoa đầu cô: “Lần này tuyệt đối không để lạc mất cô nữa đâu, yên tâm đi.”

Nếu đã như thế, xem ra chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ, há miệng chờ sung rụng thôi.

Lúc này điện thoại của Long Tử Vy chợt vang lên, thì ra đó là Hà Nghĩa.

“Long Tử Vy, bên tôi có tin tức của Đổng Khê.” Giọng Hà Nghĩa rất nghiêm túc.

Long Tử Vy ngồi thằng người, bảo mọi người im lặng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ, nhưng ở ngoại ô phía Nam phát hiện có hồn của vài con yêu quái. Sơn Mao yêu, Gấu tinh, Chó hai đầu … là những con yêu quái đã bị Đổng Khê thu phục.”

Long Tử vy chau mày: “Cô ta thả ra hết sao?”

“Đúng vậy, nó không ếm bùa chú, chỉ thả ra thôi, nên hồn ảnh yêu quái không công kích con người, có điều chúng cũng khiến dân chúng nới đó hoảng sợ, có người đã báo cảnh sát. Đệ tử gần đó của chúng tôi nhận được tin tức và đến xem, xác nhận đúng là “có dấu vết của yêu quái, bây giờ vẫn đang tìm kiếm.”

“Cô ta có ý gì đây?” Long Tử Vy chợt có cảm giác bất an.

Hà Nghĩa nói: “Tôi và sư phụ suy đoán, có lẽ Đổng Khê đã bị giam cầm, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Nó thả yêu quái như thế là muốn báo cho chúng ta biết nơi họ đang ở.”

Long Tử Vy im lặng, trong lòng ngổn ngang, vừa giận Đổng Khê cũng vừa lo cho cô ta.

“Bây giờ tôi và sư phụ đang sang đó, yêu vật bắt nguồn từ gương Mê Ảnh, chỉ cần tìm được yêu ảnh là có thể tìm ra Đổng Khê.” Hà Nghĩa nói: “Nếu mọi người muốn tham gia có thể đến làng Suối Thần ở ngoại ô phía Nam, yêu ảnh xuất hiện ở vùng đó, đến rồi gọi điện liên lạc với nhau.”

Long Tử Vy suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bà vừa tắt mày thì chuông cửa vang lên. Phù Lương ra mở cửa, dẫn Chuột béo đang khóc lóc thảm thiết nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vào trong.

“Tâm An, Tâm An…” Chuột béo khóc thảm thiết.

Hứa Tâm An vội an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, ngươi là yêu quái cơ mà, sao lại khóc lóc như thế? Chẳng phải yêu quái đều rất hung hăng đó sao?

Chuột béo cố nhịn nhưng vẫn không được, oà khóc lớn hơn nữa: “Tôi không phải yêu quái hung hăng càn rỡ, tôi là yêu quái vừa chính nghĩa vứa hiền lành.”

Mọi người: “…”

Hứa Tâm An bóp trán: “Anh đừng khóc nữa, từ từ kể đầu đuôi mọi chuyện được không?” Cô đưa khăn giấy cho Chuột béo: “Mau lau nước mắt rồi từ từ nói, có chuyện gì? Có phải cha lại bắt anh tắm hay không?”

Chuột béo lắc đầu: “Tôi tắm rồi.”

Là xác nhận bị ép đi tắm rồi, tuy nhiên không phải vì chuyện này mà khóc.

“Được rồi, vậy tai sao lại khóc?”

“Có người đá cửa xông vào!” Chuột béo ngồi xuống bắt đầu nghiêm chỉnh nói.

Thì ra chiều nay ông Hứa Đức An phải ra ngoài mua thức ăn, để Chuột béo ở lại trông tiệm, nói là nếu có khách đến mua đồ thì dùng máy tính tiền quét mã trên sản phẩm, lấy đủ số tiền hiện trên máy là được. Chuột béo trông tiệm cũng được một thời gian, đã thấy cha Hứa làm nhiều lần lắm rồi, nó nghĩ cũng dễ nên vui vẻ biến thành hình người ngồi đó.

Cha Hứa đi cả ngày vẫn chưa thấy trở về, lúc này Chuột béo vẫn mừng thầm, nghĩ là đi càng lâu thì bữa tối hôm nay càng phong phú. Sau đó chỉ có một con yêu quái bước vào, lông toàn thân của Chuột béo dựng đứng lên, tuy nó đạo hạnh kém, bình thường không nhận ra đó là yêu tinh hay ma quái nào, chỉ cảm nhận được yêu khí thôi, có điều đây là rắn, là thiên địch của loài chuột, nên nó nhận ra liền. Nó run cầm cập, cẩn thận khách sáo tiếp đón. Không ngờ Xà yêu này không đến mua đồ, mà đi xung quanh xem một lượt, xác định cả tiệm chỉ còn mỗi Chuột béo, liền nhìn tấm bảng bên cạnh quầy tính tiền, hỏi: “Có ý gì thế?”

Chuột béo giật nảy mình, bên cạnh quầy tính tiền có mấy tấm bảng lận, mỗi cái đều viết khác nhau, nó không nhận ra. Thế là nó thành thật trả lời: “Không biết nữa, anh cũng không biết chữ sao?”

Tên Xà yêu đó nghe thấy liền nổi giận, đánh Chuột béo một trận, Chuột béo đâu phải đối thủ của nó, Xà yêu vừa đánh vừa nói: “Ngươi cũng là yêu quái, không ngờ lại kì thị tộc yêu như thế”, đánh xong liền để lại lá thư rồi nghênh ngang rời đi.

Tần Hướng Vũ hỏi: “Trên tấm bảng đó viết gì vậy?”

Hứa Tâm An xoa trán: “Cửa tiệm này không tiếp đón yêu quái”, chắc là tấm đó rồi.

Mọi người: “…”

Chuột béo oa oa khóc: “Cô nói tiệm chúng ta không tiếp đón yêu quái, sao lại bảo yêu quái trông tiệm chứ?”

Mọi người: “…” Nói nghe cũng có lý.

Chuột béo tiếp tục khóc: “Tôi không trông tiệm nữa đâu, vừa mất công lại bị yêu quái đánh. Gan tôi nhỏ lắm, buổi tối phải thêm thức ăn cho tôi.”

Hứa Tâm An sầm mặt, gan nhỏ mà còn dám đòi thêm thức ăn: “Ban đầu câu đó dành cho Tất Phương cơ mà? Yêu quái lợi hại như Tất Phương anh còn không sợ thì còn sợ gì nữa?”

Chuột béo tiếp tục khóc: “Nhưng đại thần Tất Phương có đánh cô không?”

Hứa Tâm An: “…”

Mọi người: “…” Nghe có vẻ Chuột béo chịu thiệt thòi nhỉ.

Hứa Tâm An dỗ dành: “Được rồi được rồi đừng khóc nữa, để bảo cha tôi tối nay cho anh thêm thức ăn.”

“Được đó.” Chuột béo nghẹn ngào, từ từ nín khóc: “Cha Hứa vẫn chưa về, tôi vội đến đây cho mọi người xem lá thư này. Tôi khoá cửa rồi, cũng đi một vòng chờ xem thử mà không nhìn thấy cha Hứa nên sang đây trước.” Chuột béo cúi đầu, lúc này nó thấy mình làm sai rồi, không nên bỏ tiệm lại không trông, không nghe lời của cha Hứa.

“Thư gì vậy?” Hứa Tâm An hỏi.

Chuột béo lấy bức thư ra: “Có phải thư khiêu chiến không, trên đó viết gì thế? Có phải hẹn tôi quyết đấu không? Tôi không dám đi đâu, tôi đánh không lại.”

Hứa Tâm An cầm lá thư xem qua, sắc mặt khó coi: “Là chiến thư, nhưng tìm tôi. Bọn họ đã bắt cha tôi rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi