CỬA TIỆM CỔ QUÁI

Cầu Tái Ngọc chạy đến rất nhanh, cô nàng mang theo cây kiếm gỗ mà cha Hứa tặng mình nhân dịp sinh nhật năm mười tuổi, bộ bùa chú hộ thân được ông tặng năm mười lăm tuổi và chuông đuổi hồn mà cô đã được nhận vào sinh nhật thứ mười tám. Ngoài ra cô nàng còn đeo dây chuyền thánh giá, cầm theo hai gói muối, mang theo một khẩu súng.

Toàn thân trang bị vũ khí đầy đủ, đến trước cửa nhà Hứa Tâm An.

“Ủa, cậu không khóa cửa à?” Để tiện chạy trốn sao?

“Ừ, tớ sợ cậu nghĩ nhiều quá, không dám gõ cửa mà trèo cửa sổ rồi phá cửa kính nhà tớ.” Hứa Tâm An đáp.

Cầu Tái Ngọc gật đầu, đúng là cô nàng đã định như thế, nhưng lúc ở dưới lầu thấy mở cửa rồi nên mới leo cầu thang lên đây.

“Yêu quái ở đâu?” Cầu Ngọc Táo ghé tai hỏi thầm, gõ nhẹ lên những món trang bị mình đem đến.

Hứa Tâm An cố kiềm chế để không khinh bỉ cô bạn mình: “Cái đó là súng nước để cosplay à?”

“Bên trong chứa đầu nước bùa đó.”

“Nếu cần thu phục yêu ma thì cũng không thể nhờ vào cậu được hiểu chưa?”

“Cần tắc vô áy náy. Hơn nữa tớ cũng được chân truyền của cha Hứa mà.”

Cầu Tái Ngọc theo sau Hứa Tâm An vào nhà, mới nói được nửa câu đã nhìn thấy Tất Phương.

Đây, chính là, tên, yêu, quái, đó, sao?

Mái tóc nâu đỏ không dài không ngắn vừa chạm tới vành tai, thoạt nhìn rất mềm và mượt, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt hết sức thâm thúy, sống mũi cao thẳng và khóe miệng khẽ mỉm. Anh ta lười nhác ngả mình trên ghế sô-pha, ngón tay thon dài đang cầm chiếc cốc, đôi chân dài bắt chéo quá mức thu hút.

Cầu Tái Ngọc ngơ ngác mấy giây, vừa ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Tất Phương, vừa lùi về sau kéo Hứa Tâm An tới bên cửa. Khi xác định Tất Phương không nhìn thấy nữa, cô nàng bèn nắm vai Hứa Tâm An lắc điên cuồng, cố gắng hạ thấp giọng rồi quát: “Cậu có nhầm không đấy, con người đẳng cấp thế này sao có thể gọi là yêu quái? Phải gọi là thần!”

“Anh ta đúng là ‘thần’, ‘thần kinh’ thì có.” Ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh của cô rồi.

“Không, ý tớ nói là ‘nam thần’ kìa!”

Lúc này thì Hứa Tâm An không nhịn được nữa, khinh bỉ nhìn Cầu Tái Ngọc.

“Nam thần đến nhà cậu làm gì thế?” Cầu Tái Ngọc phớt lờ sự khinh bỉ đó, nghiêm túc hỏi.

“Tới tìm cái chết.”

Hứa Tâm An vừa nói dứt câu liền bị Cầu Tái Ngọc đập mạnh một phát.

“Đến tìm cái chết thật mà.” Hứa Tâm An mới chỉ kể qua loa cho Cầu Tái Ngọc, giờ mới kể tóm gọn câu chuyện. Cầu Tái Ngọc nghe xong há to miệng, không ngờ có thể có chuyện như vậy, đẹp trai đến thế mà lại chán sống, đúng là quá đáng tiếc.

“Vậy cậu tính thế nào?” Cầu Tái Ngọc hỏi.

“Tớ gọi đồ ăn ngoài rồi, chút nữa ăn xong đưa anh ta vào kho tìm xem có Nến Hồn gì đó không.”

“Ừm, vậy tiễn anh ta lên đường sao?” Cầu Tái Ngọc tỏ vẻ không tán thành: “Làm người không thể vô tình như thế được, ít nhất cậu nên thử giúp anh ta cảm nhận được tình bạn ấm áp của loài người, dẹp bỏ ý định tìm cái chết đi.”

“Ha ha.” Hứa Tâm An cười hờ hững, tình cảm ấm áp chốn nhân gian nếu được đến với vị thần này sẽ trở thành nỗi kích động muốn đạp chết anh ta mất. “Tớ đã gửi [i]email[/i] cho cha rồi, cha nhận được sẽ về đây ngay. Vấn đề bây giờ là tớ có tìm được Nến Hồn cũng không biết niệm chú, cậu yên tâm đi, nam thần của cậu tạm thời chưa chết được đâu.”

“Ừ, ừ, vậy thì tốt quá.” Cầu Tái Ngọc lò đầu nhìn vào trong nhà, Tất Phương vẫn còn biếng nhác ngồi trên ghế sô-pha, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn họ. Trời ơi, đúng là đẹp trai quá đi, cô nàng vốn rất ghét con trai nhuộm tóc, nhưng sao mái tóc màu nâu đỏ của anh ta trông lại tự nhiên và đẹp đẽ đến thế nhỉ.

“Đừng nhìn nữa, tôi đã nghe thấy hết mấy lời hai người nói rồi.” Dường như Tất Phương cảm nhận được ánh mắt của Cầu Tái Ngọc, anh ta xoay đầu lại nhướng mày nhìn cô nàng, như có ý nói: Hai cô nói xấu sau lưng người khác như vậy là một hành vi rất bất lịch sự.

Aaaaa, trời đất ơi, ngại quá đi! Cầu Tái Ngọc lập tức rụt đầu lại.

Nhưng tên yêu quái này thật đẹp quá mức cho phép! Không đúng, không phải yêu quái, là thần. Cầu Tái Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Tâm An, sửa sang lại áo quần rồi bước vào nhà.

Nếu thần nghe được mọi thứ, vậy không cần phải lén lút nói nữa. mất mặt quá đi thôi.

Hứa Tâm An thấy khó hiểu với cái trừng mắt của cô bạn, bước theo Cầu Tái Ngọc đi vào trong nhà, miệng vẫn lầm bầm: “Chắc tại bên cạnh mình có lắm người thần kinh quá nên gặp phải yêu quái mình mới thản nhiên như vậy.”

Cầu Tái Ngọc lén ngoái đầu lườm cô, sau đó xoay đầu lại, gương mặt rạng rỡ ngồi xuống trước mặt Tất Phương.

Ừm, nên xưng hô thế nào nhỉ?

“Đại thần!” Cầu Tái Ngọc gọi rất thân mật, tự giới thiệu với Tất Phương: “Em là bạn thân của Hứa Tâm An, tên là Cầu Tái Ngọc.”

Tư thế của Tất Phương không hề thay đổi, cao ngạo gật đầu: “Lúc vừa vào nhà cô có nói mình nhận được hết chân truyền của chủ tiệm?”

“Hả?” Cầu Tái Ngọc cảm thấy áp lực, hai bàn tay đặt trên đầu gối, ngồi thật nghiêm chỉnh, cô nàng liếc mắt nhìn Hứa Tâm An rồi đáp: “Từ nhỏ em thường xuyên tới đây chơi với Hứa Tâm An, cha Hứa kể em nghe rất nhiều chuyện trong gia tộc, cũng từng chỉ dạy em vài mẹo vặt.” Đừng nói là đại thần muốn hỏi cô có biết niệm gì gì đó của cây nến kia không nha? Nói không biết thì thật xấu hổ, nhưng cô thật sự không biết mà.

“Vậy cô có biết hầm móng giò không?”

“Hả?!” Cằm của Cầu Tái Ngọc suýt rớt xuống. Nến Hồn phải có thêm móng giò hầm mới niệm chú được sao?

Tất Phương khẽ chau mày, nhẫn nại giải thích: “Chính là món móng giò hầm mà Hứa Tâm An nấu đó, tôi bảo cô ấy làm thêm nhưng cô ấy không chịu.”

“Hầm gì mà hầm? Anh là heo hả? Ăn chi mà nhiều thế! Tự ý vào nhà tôi, tôi còn chưa báo cảnh sát là đã khách sáo lắm rồi đấy.”

“Báo cảnh sát có ích gì?” Tất Phương thờ ơ hỏi.

“Nên tôi mới không báo đó.” Hứa Tâm An trưng ra vẻ mặt: anh tưởng tôi ngốc lắm à?

Đầu óc của Cầu Tái Ngọc không theo kịp vấn đề: “Vậy rốt cuộc móng giò hầm để làm gì?”

“Ăn.” Hứa Tâm An và Tất Phương đồng thanh.

Tất Phương còn hỏi thêm một câu: “Ngoài để ăn ra thì còn để làm gì được nữa.”

Cầu Tái Ngọc câm nín, đại thần à, lúc nãy anh hỏi nghiêm túc như thế, lại hỏi cùng lúc với câu “chân truyền”, nên tôi mới tưởng rằng ngoài để ăn ra thì móng giò hầm còn công dụng khác nữa.

“Cô có biết nấu không?” Tất Phương hỏi thêm lần nữa.

Việc này mà nói không biết càng mất mặt hơn, có điều cô thực sự không biết mà.

Cầu Tái Ngọc ngượng chín mặt, lần nào đến nhà họ Hứa cô nàng cũng đều ăn chùa, chưa từng để ý xem món đó nấu thế nào. Hơn nữa ở nhà cô, từ lớn đến nhỏ, từ ba mẹ tới cô và em trai, không một ai biết nấu ăn hết. Bữa nào cũng nấu qua quýt, ăn qua loa cho xong chuyện, cả nhà ai cũng dễ nuôi.

“À, em biết có một tiệm bán móng giò hầm cực kỳ ngon.”

“Ừ.” Tất Phương nghiêm túc gật đầu: “Vậy cô có thể đi tới đó mua giúp tôi không?”

Cầu Tái Ngọc lại ngơ ngác. Vị thần này, tuy là anh rất đẹp trai, chết đi sẽ rất đáng tiếc, nhưng tính cách của anh tệ thật đấy. Nếu anh là gì đó của tôi thì tôi có đi mua giúp anh mười lần cũng không sao, nhưng chúng ta chỉ vừa quen biết. À không, còn chẳng được tính là quen biết, vậy mà anh muốn tôi phải đi mua đồ ăn cho anh, tự tôn của tôi ở đâu? Tự tôn của phụ nữa rất quan trọng, đặc biệt là trước mặt đàn ông, nếu không sau này làm sao phát triển quan hệ được nữa?

Cầu Tái Ngọc hắng giọng, ngẩng mặt lên, đang định mỉm cười từ chối thì đã thấy Hứa Tâm An mắng Tất Phương: “Anh ngồi im giúp tôi đi, ăn ăn ăn, anh là heo à? Anh làm mất hết thể diện của Điểu tinh rồi đấy.”

Tất Phương mím môi, thoáng chau mày, đẹp trai không bút nào tả xiết. Cầu Tái Ngọc lập tức thấy mềm lòng, đang định nói giúp anh ta thì chuông cửa vang lên.

Mắt Tất Phương lập tức sáng rỡ: “Đồ ăn đến rồi, mau mở cửa đi.”

Anh sai ai đấy hả? Quả thật khiến tâm tình của Cầu Tái Ngọc thay đổi thất thường.

Hứa Tâm An khẽ lườm Tất Phương rồi đi mở cửa, đúng là có người đưa cơm hộp tới. Hứa Tâm An cầm cơm hộp vào nhà, gọi Cầu Tái Ngọc tới bàn, mỗi người một hộp bắt đầu ăn.

Cầu Tái Ngọc thấy không có phần của Tất Phương, nhỏ giọng hỏi: “Không đặt một phần cho anh ta sao?”

“Không.” Hứa Tâm An chẳng buồn ngước mắt, chăm chú ăn cơm, “Anh ta ăn sạch đồ ăn trong tủ lạnh rồi, còn ăn cái gì nữa.”

Tất Phương chạy đến nhìn vào hộp cơm của họ rồi bỏ đi với nét mặt ngán ngẩm.

“Thấy chưa.” Hứa Tâm An đưa mắt nhìn Cầu Tái Ngọc, tên yêu quái này không những người gặp người ghét, nếu quăng anh ta trả về thế giới yêu ma quỷ quái thì nhất định yêu gặp yêu cũng chê, không mua cơm cho anh ta là quyết định cực kỳ sáng suốt.

Cầu Tái Ngọc không phát biểu ý kiến, bởi vì cô nàng không thể miêu tả được tâm trạng của mình lúc này.

Ăn xong cơm Hứa Tâm An tuyên bố sẽ tới kho hàng tìm nến, Tất Phương rất coi trọng việc này, đương nhiên Cầu Tái Ngọc cũng đi cùng.

Lối vào kho hàng dưới lòng đất nằm trong một căn phòng chưa đủ thứ linh tinh ngoài sân, thoạt nhìn nó chỉ là một gian phòng bình thường, mở cửa bước vào vẫn đúng là như thế, chỉ khác là trong phòng này có thêm cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Hứa Tâm An bật đèn, đi xuống dưới.

Trong kho hàng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng co ro của máy điều hòa và quạt thông gió. Hứa Tâm An bật hết tất cả các đèn lên. Kho hàng này khá lớn, lại rất sâu, là một căn phòng có gác lửng. Gần sát cửa là các mặt hàng thường bán, chính giữa căn hầm chất đầy thùng giấy và giá hàng trên giá xếp các loại túi hộp gói hàng đủ loại. Phía trong cũng chất đầy hộp giấy, đồ đạc rất lộn xộn, còn gác lửng thì toàn để giá sách, kệ và bàn thờ, trưng bày tất cả vật báu được truyền lại từ đời này đến đời khác của nhà họ Hứa.

Đồ đạc rất nhiều, hết đống này đến đống khác, hết giá hàng này tới giá hàng khác, từ tầng trệt đến gác lửng đều chật kín đồ, chắc chắn không thể xem như gọn gàng ngăn nắp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi