CỬA TIỆM CỔ QUÁI

Hứa Tâm An nghĩ như thế, lúc quay đầu lại phát hiện Tất Phương đang nhoài người trên quầy nhìn cô.

“Định đi ra ngoài sao?”

“Ừ.” Hứa Tâm An cố tỏ ra bình tĩnh, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh trông tiệm giúp tôi một lát.”

“Gặp ai vậy?” Tất Phương cũng vờ như không có chuyện gì mà hỏi cô.

“Gặp một người đàn ông.” Hứa Tâm An chột dạ mà tỏ ra cáu kỉnh, “Anh hỏi nhiều thế nhỉ, trông tiệm cho tử tế vào.”

Để tránh anh ta hỏi nhiều hơn, cô cầm lấy túi xách rồi vội vàng ra khỏi nhà, không dám xoay đầu lại, đúng là chạy mất dép.

Thời gian khá dư dả, Hứa Tâm An ngồi xe điện ngầm tới chỗ hẹn, trên đường đến đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Đầu tiên là nghĩ đến việc lúc đi cô quên nhắc nhở vị thần kia không được phá hoại đồ đạc trong tiệm. Mà thôi, không có cô bên cạnh giám sát thì dặn dò chẳng tác dụng gì. Đừng tưởng vị thần đó đã mấy ngàn mấy vạn tuổi rồi, thật ra anh ta vẫn còn đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, nhỡ dặn xong anh ta càng phá thì không ổn chút nào. Tới khi về nhà phát hiện anh ta làm hỏng thứ nào thì trừ vào thực đơn của anh ta vậy.

Hứa Tâm An tưởng tượng dáng vẻ Tất Phương không được ăn món mà anh ta muốn liền la toáng lên, và dáng vẻ anh ta chống tay đỡ cằm, bĩu môi liếc xéo cô, cố tình tỏ vẻ bất mãn, không ngờ lại khiến cô bình tĩnh hơn nhiều, tâm trạng căng thẳng chờ buổi hẹn lúc đầu nhanh chóng theo gió bay đi mấy. Cô lại hồi tưởng đến cảnh mình cầm chổi múa võ đuổi đánh Tất Phương, tâm trạng lập tức khá hơn nhiều thêm nữa. Không sai, cô căng thẳng làm gì, có gì đáng sợ đâu chứ. Đến chuyện yêu quái vào tiệm nhà cô Tìm Cái Chết cô còn ứng phó được thì còn có chuyện gì cô không làm được cơ chứ.

Hứa Tâm An bình tĩnh lại, cô suy nghĩ chút nữa mình nên hỏi về vấn đề gì, hi vọng Ngô Xuyên gì đó là một người dễ trao đổi.

Chưa đầy nửa tiếng cô đã đã đến tiệm cà phê rồi, không gian ở đây không lớn lắm, Hứa Tâm An đứng yên đánh giá từng vị khách đang ngồi trong quán một lượt nhưng không thấy ai khả nghi cả, nói đúng hơn là không ai thèm chú ý đến cô. Thế là cô liền tìm một chỗ không quá thu hút ánh nhìn ngồi xuống, nghĩ thầm có lẽ Ngô Xuyên còn chưa tới.

Kết quả mới vừa ngồi vào ghế đã thấy một người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô. Thoạt nhìn anh ta khoản ngoài ba mươi tuổi, khá gầy, mắt một mí, ánh mắt sắc bén, sống mũi rất cao. Anh ta cũng đánh giá Hứa Tâm An một lúc rồi mỉm cười hỏi cô: “Hứa Tâm An phải không?”

“Đúng vậy.” Hứa Tâm An ngồi nghiêm chỉnh.

“Tôi là Ngô Xuyên.” Anh ta tự giới thiệu.

“Chào anh.” Hứa Tâm An không biết nên mở lời thế nào cho hợp liền vẫy tay gọi phục vụ, kêu hai cốc cà phê để lúc nói chuyện bớt lúng túng.

Không ngờ Ngô Xuyên lại xua tay nói với người phục vụ: “Xin lỗi, chúng tôi không gọi gì cả.”

Đợi khi người phục vụ rời đi, anh ta mới thấp giọng nói: “Đề tài đó không tiện nói ở đây.”

“Ồ.” Hứa Tâm An ngơ ngác đáp lại. Vậy hẹn ra đây làm gì chứ?

Bấy giờ Ngô Xuyên lấy ra một chiếc máy gần giống như điện thoại nhưng nhỏ hơn một chút, nói với Hứa Tâm An: “Chúng ta làm một kiểm tra nho nhỏ để xem cô có phải là chủ tiệm tiệm Tìm Cái Chết hay không. Được chứ?”

“Kiểm tra thế nào?” Hứa Tâm An bắt đầu cảnh giác.

Ngô Xuyên bấm nút khởi động máy: “Để chiếc máy do thám này chạm vào tay cô một lát là được, cô sẽ có cảm giác như bị điện giật, chỉ là một chút thôi. Yên tâm, tôi không hại cô. Đây là nơi công cộng mà.”

Thì ra là vậy, lúc này Hứa Tâm An yên tâm hơn. Nơi đây không thích hợp nói về chuyện tiệm tiệm Tìm Cái Chết nhưng lại có thể khiến cuộc gặp mặt của hai người có cảm giác an toàn. Tới khi anh ta xác nhận được thân phận của cô, mới di chuyển đến nơi thích hợp. Hứa Tâm An thấy người tên Ngô Xuyên này đúng là vừa chu đáo vừa cẩn thận.

“Được rồi.” Hứa Tâm An đồng ý. Cô đặt bàn tay lên bàn, liếc nhìn chiếc máy rồi tò mò: “Truyền điện vào tay tôi có thể kiểm tra được điều gì?”

Ngô Xuyên khẽ cười, trong khi cô hỏi thì anh ta đã nhanh tay chạm chiếc máy vào tay cô.

Hứa Tâm An tháy cánh tay hơi tê, có hơi đau, theo bản năng cô rụt tay lại, Ngô Xuyên kiểm tra xong xuôi thì đưa màn hình máy tính cho cô xem: “Năng lực linh hồn của cô cực kỳ mạnh mẽ.” Trên màn hình có vô số ô nhỏ chẳng chịt, lúc này đây tất cả các ô đều là màu xanh.

Hứa Tâm An rất kinh ngạc, trước lúc tới đây, cô không ngờ trên đời này lại có “Máy đo hồn”.

“Xanh hết tất cả các ô, chứng tỏ rất mạnh sao?” Cô hỏi.

“Đúng vậy, màu xanh đại diện cho con người.” Ngô Xuyên tự chạm chiếc máy kia vào tay mình rồi đưa kết quả cho Hứa Tâm An xem, anh ta có gần 90% ô màu xanh còn lại là màu xám, nhỏ giọng hỏi: “Tiệm Tìm Cái Chết mang trên mình sứ mệnh nên năng lực linh hồn mạnh hơn người thường rất nhiều. người bình thường sẽ khoảng 50% đến 60%, rất ít người đạt được 70%, từ 70% trở lên thường là pháp sư hàng ma đã được huấn luyện, hoặc là những người tu tiên tu đạo.” Ngô Xuyên bỏ chiếc máy vào túi áo mình, mỉm cười nói với Hứa Tâm An: “Năng lực linh hồn của cô cực mạnh, mạnh hơn cả tôi, là người mạnh nhất mà tôi từng gặp.”

Hứa Tâm An thấy vừa vui vừa sợ, cười ha ha mấy tiếng: “Cảm ơn.” Cô cũng không biết nên phản ứng thế nào mới phải. Tuy câu hỏi vụng về này tố cáo cô là đồ tay mơ, nhưng cô vẫn phải hỏi: “Vậy rốt cuộc ‘năng lực linh hồn’ là gì?”

Dù sao cô cũng chỉ là dân gà mờ thôi, đã lãng phí một thân đầu năng lực linh hồn này rồi. Không biết thì hỏi, đây là đạo lý bạn nhỏ nào cũng biết, nên cô không thấy xấu hổ chi hết.

Ngô Xuyên thoáng ngạc nhiên, có lẽ anh ta không ngờ chủ một tiệm tiệm Tìm Cái Chết lại đột nhiên hỏi như thế, Ngô Xuyên đứng dậy đẩy chiếc ghế ra: “Chúng ta đi thôi, tới chỗ khác nói chuyện.”

“Ừ ừ, được thôi.” Hứa Tâm An liền nhớ ra lúc nãy anh ta nói ở đây không thích hợp nói chuyện.

Cô đi theo Ngô Xuyên, lúc ngang qua chỗ người phục vụ, cô nở nụ cười xin lỗi với họ, vào tiệm của người ta trò chuyện mà chẳng gọi đồ gì đúng là rất mắc cỡ.

Ra khỏi tiệm cà phê, Ngô Xguyên vừa đi vừa hỏi ở Hứa Tâm An: “Tiệm nhà cô vẫn còn chứ?”

“Vẫn còn.”

“Nhưng mà cô không hành nghề nữa đúng không?”

“Hành nghề gì? Đang chỉ việc nán nến hay việc hàng ma? Hứa Tâm An tỏ vẻ khó hiểu.

Ngô Xuyên liền nói: “Cô hông biết máy đo hồn, cũng không bịết năng lực linh hồn là gì. Cho nên tôi mới đoán nhà cô không còn hành nghề hàng ma nữa.”

Hứa Tâm An nói: “Đúng là không làm nghề đó nữa, lúc trước tôi cứ tưởng nhà chúng tôi chỉ là tiệm bán nến bình thường.”

“Nên tiệm nến vẫn còn?”

“Đúng vậy.”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại biết nhà mình không phải tiệm nến bình thường?”

“Sau đó cho tôi đi du lịch, có người trong giới hàng ma chạy đến nói với tôi rằng tiệm nhà tôi là tiệm Tìm Cái Chết. Anh ta còn nói có hai tiệm Tìm Cái Chết đã gặp họa, nhắc tôi phải cẩn thận.”

Ngô Xuyên dừng bước, hỏi cô: “Vậy cô có cho người khác biết việc cô tới đây gặp tôi không?”

“Không không. Tôi đã hứa với anh rồi, không hề cho người khác biết.”

Ngô Xuyên gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước, giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chẳng qua cô nói cô không phải pháp sư hàng ma, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết. Vậy làm sao cô có thể phân biệt được đối phương là ai? Vô duyên vô cớ chạy đến nói về tiệm Tìm Cái Chết với một người ngoài giới như cô, kể chuyện những tiệm khác gặp nạn, rồi nhắc cô cẩn thẩn. Cô không thấy rất kỳ lạ sao?”

Vậy có gì kì lạ đâu, chuyện kỳ lạ hơn cô cũng đã gặp qua rồi đấy. Ví dụ như có một vị thần chạy đến tiệm cô, vị thần đó còn nói anh ta sống quá tẻ nhạt, muốn chết đi cho xong. Thế nhưng Hứa Tâm An không muốn để Ngô Xuyên biết về Tất Phương.

Lúc này bọn họ đã đến chỗ gửi xe, Ngô Xuyên dẫn Hứa Tâm An đến xecủa anh ta, tiếp tục câu hỏi của mình: “Sau đó pháp sư hàng ma kia còn làm gì nữa? Còn liên lạc với cô không? Tại sao cô lại muốn tìm Nến Hồn?”

“Người đó không làm gì cả, thỉnh thoảng vẫn liên lạc với tôi. Tôi đã điều tra rồi, hai cửa tiệm Tìm Cái Chết anh ta nói cũng bán nến, nhưng chủ tiệm đều gặp tai nạn qua đời rồi. Tôi đã tìm kiếm khắp cửa hàng nhưng không thấy Nến Hồn.”

Lúc này Ngô Xuyên đã chạy xe ra đường lớn, Hứa Tâm An chuyển sang đề tài mới: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đến phòng làm việc của tôi, chỗ đó tiện nói chuyện hơn. Tôi có thể cho cô xem tài liệu về tiệm Tìm Cái Chết, giải đáp thắc mắc của cô, xem có gì cần tôi giúp đỡ không.”

“Thật sự rất cảm ơn anh.” Hứa Tâm An rất vui, cô thấy mình thật may mắn, không ngờ lại tìm được ngườ trong nghề này.

“Cô còn chưa cho tôi biết tạo sao cô muốn tìm Nến Hồn?” Ngô Xuyên vẫn một mực muốn biết câu trả lời.

“Bởi vì những tiệm Tìm Cái Chết khác đều bị hại, nến đã mất. tôi nghĩ cái chết của họ nhất định liên quan đến Nến Hồn, ngoài ra đâu còn nguyên nhân gì khác? Nhưng tôi chẳng hiểu rõ về Nến Hồn, tuy nhà tôi đã không còn Nến Hồn, song hung thủ không biết chuyện đó. Nếu hắn tìm đến tận nơi, cả tôi và cửa tiệm đều sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên tôi muốn tìm chủ tiệm Tìm Cái Chết khác, mọi người cùng nhay nghĩ cách giải quyết. Nếu có người muốn hại chúng ta, chúng ta cũng phải tìm ra được hung thủ là ai chứ đúng không? Hơn nữa rõ ràng đối phương đang nhắm vào Nến Hồn, vậy chúng ta có thể đề phòng trước. Ngộ nhỡ đối phương định gây chuyện gì đó cực kỳ tàn độc thì sao? Dù sao cũng phải có người biết chân tướng, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi