Bầu trời Luân Đôn xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp. Ngô Tranh nằm trên sân cỏ, ly cafe vừa mua trong cửa hàng vẫn đang còn hơi nóng, âu yếm cái máy ảnh trước ngực. Nàng híp mắt, từ kẽ tay nhìn từng làm mây trắng, nhếch miệng cười thích thú.
Ngô Tranh đến Luân Đôn đã gần nửa tháng, vẫn chưa quen thuộc với thành phố này. Lúc này, cô khá rãnh nên từ sông Thames đi đến sân trường Kinh Tế Chính Trị ở trung tâm thành phố Luân Đôn. Đứng ở cửa, nhớ lại trường đại học này có vẻ đã cho ra rất nhiều doanh nhân kinh tế chính trị, vì không quan tâm nhiều đến nó, nên Ngô Tranh tất nhiên cũng không thèm nhớ tên của họ là gì. Nhìn kỹ cái trường học này, cảm giác chữ viết tắt của nó khá buồn cười, LSE. Nếu đổi chỗ hai chữ cuối, không phải thành LES sao?
Nghĩ như vậy, Ngô Tranh liền cười lên.
Sân trường không lớn, nhưng đầy đủ phương tiện, kiến trúc cũ nhưng thiêng liêng, rất nhiều học sinh ôm sách vừa nói vừa cười đi qua lại, thanh xuân tràn trề.
Tính tình Ngô Tranh lương thiện cũng bị cuốn hút, cô cầm máy ảnh, nhìn đỉnh kiến trúc hòa với màu trời, rồi chụp những khuôn mặt đang tươi cười của đám sinh viên.
Ngô Tranh thích chụp ảnh. Với Ngô Tranh mà nói, chụp ảnh giống như thế giới phép thuật của Harry Potter, có thể ngay lập tức lưu giữ mọi thứ mãi mãi.
Két...............
Tiếng phanh xe sắc bén vang lên.
Ngô Tranh dời ống kính qua, một chiếc xe thể thao màu xám bạc đậu ở ven đường, nhìn phần sau đuôi xe rất đẹp.
Oa, đẹp đấy.
Tính trẻ con của Ngô Tranh lại bốc lên, nàng muốn đi xem đầu xe.
Ống kính lướt qua cửa xe, còn chưa tới đầu xe, thì một cái đùi trắng thon dài, nõn nà, từ trong xe bước ra, Ngô Tranh nhất thời dừng lại. Ngô Tranh đem ống kính nhắm ngay cái đùi đó, rồi thấy từ trong xe lại đưa ra thêm một cái chân nữa.
Cô gái đó thật đẹp! Ngô Tranh lần nữa khen ngợi.
Tóc đen, da vàng, là người Châu Á hả? Vì đeo kính che nửa mặt, nên không thể nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, đôi môi mím chặt, cùng với khóe miệng hơi nhếch lên, làm cô ấy có một loại khí thế không thể giải thích nổi. Một vài lọn tóc quăn đang rơi lên cái áo cánh dơi màu trắng in hoa, quần cao bồi ngắn, để lộ ra cặp đùi xinh đẹp trắng như tuyết.
Ngô Tranh cảm giác mình sắp chảy nước miếng, tỷ lệ người mẫu nha. Nàng lập tức chỉnh tiêu cự ống kính, tách tách tách, bấm nút như chớp.
Ngô Tranh dùng ống kính đuổi theo người con gái đó đến khi bạn cô ấy gọi lên xe, rời khỏi. Tinh tế nhìn lại những tấm ảnh vừa chụp, có cảm giác thỏa mãn.
Lộ trình du lịch hôm nay trọn vẹn rồi! Ngô Tranh đứng lên phủi mông một cái, uống hớp cafe đã lạnh dần, vị đắng lan trên đầu lưỡi. Oán giận, không phải đã nói bỏ nhiều đường sao.
Ra khỏi trường, Ngô Tranh đi dạo trên đường, nhìn một thư viện lớn gần đó, tòa quốc hội, rồi dọc theo phố trở về khách sạn.
Ngô Tranh thay giày, đặt máy ảnh trên đầu giường, kéo màn cửa sổ ra, chào hỏi cây ghita đang dựa vào góc tường, lấy laptop ra.
Chờ máy khởi động, sẵn tiện nàng lấy cái ghita ra dạo vài nốt nhạc. Ngô Tranh thích những giai điệu nhẹ nhàng, nên hầu như nhạc cô thuộc chỉ nằm trong thể loại này. Tiếng đàn ghita mềm mại tràn ngập trong căn phòng, ở đất khách quê người, trong một căn phòng nhỏ, đâu đó có một thứ gọi là ấm áp.
Máy tính đã khởi động xong, Ngô Tranh ôm máy tính ngã xuống giường, kết nối với máy ảnh, mở những bức ảnh ra. Xem lại một lần những bức ảnh vừa chụp hôm nay, chọn ra những hình ảnh có ánh sáng tốt, có tình tiết đẹp.
Nhìn thấy hình cô gái bị nàng chụp trộm mấy chục tấm ở trường đại học LSE, Ngô Tranh click chậm lại.
Trong hình, cô gái đang dựa vào xe, cằm hơi nhếch lên, cao quý lại kiêu ngạo.
Ngô Tranh nhìn bức ảnh đờ ra, suy đoán bối cảnh của người trong ảnh.
Nhất định là đại tiểu thư. Có thể học trong trường tốt như vậy, sau này nhất định làm giám đốc, nhà chính trị, hay nữ cường nhân gì rồi. Nhìn cái khí thế bức người này, đúng là rất tư bản.
Ngô Tranh dùng máy tính mở nhạc. Nhạc vang lên, theo thường lệ nàng mở hòm thư xem tin nhắn, sau đó lướt qua vài tin tức, xem có bài viết yêu cầu nào không.
Dạo trên mạng một hồi, tùy ý xem vài bức ảnh.
Chợt thấy một tạp chí đang yêu cầu bản thảo với đề mục là "Người đẹp và xe."
Há! Ngô Tranh cười lên, mở ra những bức ảnh của cô gái đó trong ổ cứng, tăng thêm phụ kiện. SEND, xong!
Tầm hai ngày nữa sẽ có tiền cơm.
Phải rồi, phải rồi, tiền tiền tiền!
Ngô Tranh bổng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng hơn, nhanh kiểm tra thử tài khoản ngân hàng. Nhìn con số mà thở dài.
Một tháng nhàn nhã đã trôi qua, Ngô Tranh vô lực ngã trên giường, gương mặt đau khổ. Hối hận tại sao lại mua vé máy bay giảm 20%, không phải chờ một chút nữa càng tốt sao?
Cái bụng kêu rột rột, phải rồi, nàng chưa ăn cơm. Ngô Tranh tắt máy tính, mất hứng đứng dậy đi rửa mặt, tắt đèn ngủ.
Cho dù ở đâu, Ngô Tranh cũng có thể tìm kiếm việc làm. Đây là chuyện nàng tự hào nhất.
Hôm sau, Ngô Tranh ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao. Tắm rửa sạch sẽ, đơn giản đi ra ngoài, ngồi ở trong hàng cuối cùng trong góc, gần cửa sổ của một quán cafe dưới lầu. Gọi một ly Latte, cầm tờ báo sáng, bưng cafe nhâm nhi.
Ngô Tranh dù là kẻ lưu lạc đầu đường, cũng quyết không thể từ bỏ cuộc sống bình yên vô tư lự này. Thế nhưng khi cô móc bóp ra trả tiền, ây da khổ rồi đây.
Thuận miệng hỏi một câu: "Excuse me, Will you require waiters here?" (Xin lỗi, Ở đây có cần thêm người phục vụ không?)
Thế là, nàng được dẫn đi gặp bà chủ quán cafe. Một cô gái ngồi trong góc, tóc đen, cũng là người Châu Á. Trang điểm nhẹ, trong tay cầm cuốn tạp chí Fashion Magazine, tao nhã nghiêng người dựa vào sopha, xinh đẹp một cách cổ điển.
"Người Trung Quốc?" Ngô Tranh cười lên. Đúng là rất có khí chất, nhìn thế nào cũng không nhầm với Nhật Bản, Hàn Quốc.
Cô gái đối diện nhìn thấy Ngô Tranh cũng cười. Ở nước ngoài, mà gặp được người Trung Quốc, nghe được Hán ngữ thật sự rất thân thiết.
"Zora." Cô gái đưa tay ra.
"Nil." Trả lễ, người ta nói tên tiếng Anh, Ngô Tranh cũng nói tên tiếng Anh. Đây là thói quen của nàng.
Ba năm nay, thời gian của Ngô Tranh dành cho quán cafe này hầu như cả ngày, nên không cần khai báo, lập tức vào làm.
Zora hỏi chút vấn đề, Ngô Tranh quen thuộc các loại cafe như lòng bàn tay. Thuận tiện làm một ly Latte thơm nồng, sữa bò và đường tỷ lệ hoàn mỹ. Zora tự nhiên cũng rất thích, không cần thử việc, trực tiếp tính lương luôn.
Vì vậy, không quá một giờ, từ khách hàng trở thành nhân viên phục vụ.
Thay đồ đứng trong quầy bar, Ngô Tranh mới bắt đầu đánh giá quán cafe này. Không lớn, nhưng trang trí rất có phẩm vị, không quá nhiều đồ, nhưng mỗi thứ đều cần và đúng. Xếp bàn cũng rất khéo léo, chỉ có vài chỗ để rẽ, nên mỗi khách hàng đều có không gian riêng tư.
Người phục vụ cũng rất ít, tính luôn cả mình thì chỉ có ba người, đều là nữ. Hai người kia là người địa phương, nhìn giống sinh viên, quan hệ hình như cũng rất tốt đang nhỏ giọng tán gẫu. Ánh mắt Ngô Tranh vừa nhìn tới, cười chào hỏi, hai cô bé cũng cười.
Các vị khách đang nhàn nhã lên mạng, xem báo. Lúc rời đi sẽ chào hỏi Zora, tất nhiên đều là khách quen.
A~~ có thể ở nơi có không gian yên tĩnh như vậy, cũng rất tốt.
Ngô Tranh tay chống cằm trên quầy bar, nghiêng đầu nhìn Zora tao nhã trong góc, có chút thầm ước ao.
Nhớ lại người đẹp chụp trộm ngày hôm qua, nàng khẳng định đó cũng là người Trung Quốc, những người đẹp ở Luân Đôn toàn là người Trung Quốc. Trong lòng Ngô Tranh khẳng định, lén lút cười.
Một ngày trôi qua dễ dàng, nhẹ nhàng như dòng nước. Ngoại trừ thay đổi lúc sáng, thì chẳng có gì khác biệt, Ngô Tranh rất hưởng thụ những ngày tháng đi làm lười nhác như vậy. Đi làm, khi không có khách thì an vị ở sau quầy bar đờ người nhìn ra cửa, tan việc thì liền ôm máy ảnh lay hoay. Tắt những ngọn đèn trong góc, đóng cửa, mọi thứ dừng lại.
Bà chủ Zora là một cô gái trầm tính, không hay nói, thường ngồi trong góc xem tạp chí, thế nhưng cũng có tán gẫu qua ngày. Cô làm một ly cafe nóng, ngồi trên quầy bar trò chuyện câu được câu không với Ngô Tranh. Biết được Ngô Tranh thích âm nhạc, nhiếp ảnh nghệ thuật, du lịch, đã rất lâu rồi chưa về nước. Phần lớn thời gian, đều ở ngồi đờ người ra sau quầy bar, tích góp được tiền thì sẽ đến thành phố kế tiếp.
Zora rất có dáng chị hai, mỗi khi Ngô Tranh kết thúc một câu nói, thì gật đầu mỉm cười.
Khi Ngô Tranh cho rằng ngày tháng yên tĩnh ở Luân Đôn đã kết thúc, thì đến phút cuối cùng lại gặp nhau, như số mệnh an bài.
Chính là buổi trưa, trước cửa bỗng nhiên có tiếng phanh xe sắc bén. Ngay sau đó, cửa được mở ra, hơn 10 vị khách ngồi trong quán đều nhìn ra cửa. Ngô Tranh cũng lười biếng liếc sang, nhưng chỉ một giây, cả người liền cứng đờ.
Ế ế ế, đây không phải là người đẹp ngày đó sao? Thế giới thật nhỏ!
Ngày hôm nay, người đẹp đó vẫn đeo cái kính mát to che nửa mặt, áo thun trắng ôm sát người, đường cong hình chữ S như phơi ra ngoài không khí, phía dưới vẫn là cái quần gần như váy ngắn, chỉ vừa vặn che được cái mông, dưới chân là một đôi giày cao gót màu vàng nhạt cao 7- 8cm, làm Ngô Tranh nhìn đến sốt ruột. Hoàn mỹ à, tỷ lệ hoàn mỹ . Ngô Tranh lại cảm thấy sắp chảy nước miếng rồi.
Người đẹp có vẻ không vui, khóe miệng kéo xuống tới cằm, giẫm mạnh giày cao gót, xông thẳng tới cạnh Zora. Zora ngẩng đầu lên, bỏ tạp chí xuống, mỉm cười.
Hai người quen biết nhau. Ngô Tranh lần nửa cảm thấy thế giới thật nhỏ.
Sau đó, <bạch> một tiếng, người đẹp đập một cuốn tạp chí lên bàn. Giọng không lớn không nhỏ, nhưng có vẻ giận dữ: "Zora! Chị xem đi!"
Oa! Người đẹp quả nhiên là người Trung Quốc. Ngô Tranh nghe thấy Hán ngữ trong lòng đắc ý, phán đoán của mình nửa tháng nay là chính xác.
Sau đó phát hiện nụ cười Zora biến mất, lông mày cũng nhăn lại.
Ngô Tranh tò mò đứng lên, ngẹo cổ nhìn sang. Zora cầm cuốn tạp chí lật xem, vì dựng thẳng nên Ngô Tranh có thể nhìn thấy cái bìa. Trong lòng Ngô Tranh căng thẳng, cái đó cái đó..... nhìn quen quá vậy. Đó không phải là tạp chí mình đã gửi bài "người đẹp và xe" sao?
Trái tim nhỏ của Ngô Tranh nhảy tới cuống họng, hai tay run run.
Làm sao bây giờ, làm sao đây! Cái tạp chí chết tiệt kia, sao lại để nó làm trang bìa. Còn mình lại đang làm công cho người quen của người đẹp! Ôi~~~ tiền nhuận bút chưa có, mà phiền phức đã tới.
Ngô Tranh nằm dài lên quầy bar, vùi đầu vào cánh tay hoang mang lo sợ. Chút nữa, thế nào hai người đó cũng biết là do mình chụp! Ngày đó khi chụp trộm, cự ly cách cô ấy mấy chục mét nên cô ấy không nhìn thấy mình! Phải, sẽ không có chuyện gì! Phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Ngô Tranh đấu tranh tư tưởng xong xuôi, cẩn thận ngẩng đầu lên, tim đập chậm lại, nhìn về phía bà chủ. Không nghĩ, vừa chạm phải ánh mắt bà chủ, Ngô Tranh như bị điện giật lại run run. Nhanh như chớp thu hồi ánh mắt, rồi lại nằm dài trên bàn giả vờ đờ ra.
Lỗ tai truyền đến âm thanh cộm cộm cộm của giày cao gót, càng lúc càng gần. Ngô Tranh nhắm chặt hai mắt, người vẫn còn đang run rẩy, trong lòng thầm nói. Đừng có tìm tôi, đừng có tìm tôi.......... Âm thanh của giày cao gót càng đến gần, có cảm giác như tiếng bước chân Tử Thần.
Nhưng tiếng bước chân kia vẫn dừng lại trước mặt. Ngô Tranh không cần mở mắt cũng có thể cảm giác được, mình đang bị bao trùm bởi bóng tối.
Giả bộ ngủ! Phải! Mình giả bộ ngủ! Ngô Tranh nhắm mắt.
"Nil~~~~" Một giọng nữ từ đỉnh đầu lọt vào lỗ tai, giai điệu xoay chuyển bảy tám lần, ngọt ngào lọt vào từng tế bào của Ngô Tranh.
Theo bản năng, Ngô Tranh ngẩng đầu lên, một câu nói chợt thốt ra: "Không phải tôi chụp!"
Nói xong mới nhìn rõ người đẹp đó đã tháo mắt kính ra, gương mặt xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những người đẹp mà Ngô Tranh từng gặp. Đặc biệt là ánh mắt đó, đẹp đến câu hồn phách người khác. Người đẹp đứng ngoài quầy bar, mùi nước hoa trên người cô phảng phất ngấm vào trong cơ thể Ngô Tranh, xương như muốn nhũn ra.
"Hử, tôi đâu có nói là tìm cô? Chỉ là thấy bức ảnh có ký tên, nên tùy tiện gọi thôi! Thế, ai da, vậy cô cũng là Nil à? Trùng tên với người đã chụp trộm tôi. Đúng là khéo." Người đẹp nhếch mép cười tinh nghịch, ánh mắt lộ ra chút hơi lạnh.
"Hả?" Ngô Tranh sững sờ, một lúc mới phục hồi tinh thần. Nhớ lại tự nhiên lại nói ra câu đó, mồ hôi lạnh chảy khắp người, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao. Ngô Tranh khóc không ra nước mắt.
Người đẹp kéo cái ghế ngồi đối diện Ngô Tranh, rất hứng thú nhìn gương mặt đưa tang của Ngô Tranh. Ngón tay gõ nhịp lên bàn, giữa hai người có một cuốn tạp chí.
"Nói đi, cô muốn tôi phải làm sao? Tìm luật sư, hay giải quyết cá nhân."
Ngô Tranh vừa nghe thấy giọng nói của người đẹp, thì liền ngốc ra. Thật dễ nghe, cứ như chim Hoàng Oanh đang hót ấy. Ngô Tranh nhớ tới chim Hoàng Oanh, cũng tiện nhớ lại bài nhạc thiếu nhi lúc còn nhỏ, <<Mùa xuân ở đâu>>. Tại sao lại nghĩ đến cái vấn đề mà từ nhỏ có nghĩ cũng không hiểu, vì sao lại hát về chim tiểu Hoàng Ly, mà không phải chim Gõ Kiến, chim Cuốc Ma Tước Lão Ưng, chim Sáo hay Phượng Hoàng........
Trước quầy bar bổng vang lên tiếng bộp, chấn động làm Ngô Tranh hoàn hồn, sợ hãi nhìn người đẹp đối diện. Âm thanh mới vang lên, chính là do cô ấy đập bàn. Người đẹp hình như đã tức giận rồi, khí thế toát ra làm Ngô Tranh thở không nổi, trong lòng càng hoang mang, lùi một bước.
Tìm luật sư? Vậy không phải là muốn kiện ra toàn sao? Rất nhiều phiền phức! Nhớ tới mấy phiên tòa được chiếu trên TV, lập tức quyết đoán: "Giải quyết cá nhân! Giải quyết cá nhân!"
Lời vừa nói ra, thì Ngô Tranh lại hối hận. Giải quyết cá nhân, chẳng phải là muốn mình bồi thường tiền sao, mình có bao nhiêu để bồi thường cho cô ấy chứ. Lỡ giá cao hơn đi kiện thì sao? Bỏ đi, muốn đòi tiền cũng không có, chỉ có cái mạng này thôi.
Trong lòng Ngô Tranh trách móc, chủ ý cũng đã quyết, nhưng vẫn còn hoang mang. Dùng ánh mắt tìm kím bà chủ Zora, giờ tốt hay xấu đều phải dựa vào Zora.
Zora đi tới, tặng cho Ngô Tranh một cái mỉm cười.
"Được rồi, Niệm Niệm, đừng làm ồn. Mấy bức ảnh này cũng rất đẹp." Zora làm dáng, cầm lấy tạp chí nhìn kỹ.
"Hứ!" Người đẹp không cảm kích, vẫn đang tức giận.
"Nil sống một mình cũng không dễ dàng gì, đều là người Trung Quốc, đừng làm quá." Zora thật tốt! Ánh mắt Ngô Tranh ngấn lệ nhìn Zora, nét mặt tràn đầy cảm kích.
"Thôi thì dùng tiền nhuận bút của mấy bức ảnh này mời em bữa cơm, xem như giải quyết, được không?"
Người đẹp nghe xong cũng không từ chối, ánh mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm Ngô Tranh, cười: "Cũng được, nếu Zora đã nói vậy, thì khi nào cô tan việc tôi tới tìm cô."
Nói xong, đeo kính vào, chào hỏi Zora rồi mở cửa đi mất.
Ngô Tranh hết hồn ngây người nhìn ra cửa, sao mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
------------
Lời Tác giả
Vâng, tại hạ là người mới trên Tấn Giang
Đầu tiên là cúi chào tất cả mọi người, nghiêng mình 90độ
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Minh Tranh.
P/s
Bởi vì bối cảnh ở Luân Đôn
Nên sẽ nói tiếng Anh
Sau đó, mình mới phát hiện, trình độ Anh ngữ của bản thân.....= =~
Trước hết thiết lập toàn bộ thế giới đều nói tiếng Trung đi.
Nếu như mọi người cảm thấy nói tiếng Anh sẽ tốt hơn
Minh Tranh sẽ lập tức thay đổi
Lần nữa, cảm ơn mọi người!
-------------------
Edit: Chào mọi người chúng ta lại gặp nhau, do truyện này 1 chương gần bằng 2 chương Mạc Đạo, cho nên tốc độ edit rất chậm, mọi người thông cảm và cũng đừng hối mình. ^^
Vấn đề xưng hô: Ngô Tranh: nàng, Kỷ Niệm: cô, chưa yêu thì tôi và cô, yêu rồi thì chị và em. Lịch post edit xong thì mình post, rảnh giờ nào post giờ đó. Lãi nhãi xong, mọi người ủng hộ nhiệt tình nhé.