CỬA XOAY TRÒN

Đèn xe cảnh sát chiếu vào ngõ hẻm liền sáng lên.
Lúc này Ngô Tranh mới nhìn rõ mấy người xấu, tất cả bốn người, vẻ mặt rất ngây thơ, chắc cũng dưới mười sáu mười bảy tuổi.
Lúc này Ngô Tranh mới nhớ lại, trước đây nàng có đọc trên internet, thấy cảnh trẻ vị thành niên tùy ý làm bậy, nhưng không ai quản, không khỏi chia buồn. Ai lại ngờ, chuyện này lại rơi lên người nàng.
Choáng đầu nên Ngô Tranh không nghe rõ cảnh sát nói gì, chỉ biết mấy tên nhóc đó bộ dạng thành thật, còn bị bắt tới xin lỗi Ngô Tranh và người bị hại. Sau đó không giải thích được, mấy tên nhóc tan tác như chim muông. Trên đầu Ngô Tranh vẫn còn chảy máu, cùng cô gái đang nằm trên đất ôm bụng thở mạnh, được đưa lên xe cảnh sát.
Cuối cùng trong đồn cảnh sát, Ngô Tranh dùng khăn giấy ôm cái đầu đầy máu, tiếp thu cái lý thuyết của cảnh sát là không thể gây tổn thương cho người vị thành niên, chỉ được răn đe. Cô bé kia đã bình tĩnh hơn, Ngô Tranh cởi áo khoác, khoát lên cho cô. Lúc này, cô bé rưng rưng tràn đầy cảm kích nhìn Ngô Tranh, siết chặt áo khoác run run, ánh mắt như một con thú nhỏ bị thương.
Ngô Tranh không đành lòng, đi qua ôm lấy cô bé: "Đừng sợ, không sao rồi."
Nói mấy câu, mới biết cô bé này tên Hà Tĩnh, chỉ mới mười chín tuổi, vừa mới đến đây du học, buổi tối đi dạo phố xong chuẩn bị về nhà, bị mấy đứa trẻ kia nói vài câu, liền bị lừa vào con hẻm kia.
Cảnh sát yêu cầu phải có người nhà đến bảo lãnh, ba mẹ Hà Tĩnh ở bên này nhờ bạn bè, Ngô Tranh đang run đọc số của Kỷ Niệm.
Trong lòng hoàn toàn cô đơn. Nhất định sẽ chết. Nhất định sẽ bị Kỷ Niệm giết chết.
Liền hối hận vì hành vi ngu xuẩn của mình hôm nay, đây là một đêm vô cùng tuyệt vời.
Nhìn qua bên cạnh cô bé vẫn còn đang khóc, liền thở dài một hơi.
Quên đi, coi như buổi tối đổi được một người bình an.
Sau khi nghe điện thoại xong, chưa đến nữa tiếng Kỷ Niệm như từ trên trời rơi xuống chạy vào sở cảnh sát, vẻ mặt đỏ lên, nhìn không được tự nhiên.
Kỷ Niệm nhìn thấy Ngô Tranh, đang ngồi ở trên cái ghế dài, chỉ mặc có cái áo thun, tay đang che lấy cái trán.
Không hiểu sao cô càng tức giận thêm. Bây giờ là tháng mười một, thế mà còn mặc như vậy! Tại sao lại che cái trán chứ? Bị thương rồi sao?
Cô liền đi tới trước mặt Ngô Tranh, mặt đen y như bao công, miệng mím môi chặc, lấy cái tay Ngô Tranh đang che cái trán ra.
Ngô Tranh biết Kỷ Niệm sắp nổi điên, nên không dám nói gì, chỉ nhìn Kỷ Niệm cười ngượng ngùng.
Bây giờ sở cảnh sát vô cùng im lặng, không hề phát ra giọng nói của người nào, mọi người đang kinh ngạc nhìn cô gái từ trên trời rơi xuống đang tức giận.
Kỷ Niệm nhìn trán Ngô Tranh vết thương còn đang chảy máu, lông mày liền dựng thẳng lên! Chỉ mới một tiếng không gặp, trên người liền bị thương như vậy. Máu chảy xuống cũng lau không sạch, từ trên trán chảy xuống tới cằm, trên đầu xung quanh toàn là máu. Càng làm cô tức giận hơn, gò má bên phải của Ngô Tranh bị in năm dấu tay, có chút sưng lên, làm cho mặt bên kia cũng sưng lên luôn.
Tóm lại, chỉ có thể nói một câu hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Cuối cùng Kỷ Niệm tức giận lên.
Cô nắm tay Ngô Tranh, bước đến gần người cảnh sát ngồi đối diện, chỉ vào vết thương trên trán Ngô Tranh, giận dữ nhìn anh cảnh sát trẻ tuổi, nghiến răng nói: "Did you see, she was hurt!!!" (Anh không thấy sao, cô ấy đang bị đau.)
"Ye... Yes..." Người cảnh sát liền lùi ra phía sau, cách xa cô gái này một chút.
Kỷ Niệm tức quá, giọng nói liền tăng cao lên, hung hăng đập lên bàn, cả cái bàn liền rung động: "So, why don't you take her to hospital!!" (Vậy tại sao không đưa cô ấy vào bệnh viện.)
Cảnh sát á khẩu không trả lời được, nhìn đồng nghiệp đứng cách đó không xa, thấy ai cũng cúi đầu làm lơ, hoàn toàn không muốn giúp. Anh nuốt nước bọt, thấp thỏm đối phó cô gái đang bốc khói: "she, she hurt the children." (Cô.... cô ấy đánh trẻ vị thành niên).
Kỷ Niệm cười lạnh, u ám nhìn cảnh sát: "I'll take her away." (Tôi sẽ đưa cô ấy đi.)
Người cảnh sát còn đang ngốc ra, Kỷ Niệm lại gầm nhẹ một tiếng: "Now!" (Ngay bây giờ.)
Người kia sợ đến chấn động, lập tức đưa ra một tờ khai, Kỷ Niệm điền vào, dồn sức đến nỗi khi ký tên giấy cũng bị rách cả đoạn.
Đập mạnh tờ khai lên bàn, hung ác trừng mắt anh cảnh sát nhận tờ khai, không nói gì kéo Ngô Tranh đi.
"Ngô Tranh!" Hạ Tĩnh ở phía sau gọi.
Kỷ Niệm quay đầu nhìn, giật lại áo khoác của Ngô Tranh, rồi đi thẳng. Hoàn toàn không cho Ngô Tranh cơ hội chào tạm biệt, đi thẳng vào bãi đậu xe, giận đùng đùng nhét Ngô Tranh vào ghế phụ, mở máy sưởi, đạp ga, tốc độ tận 140km/h
Ngô Tranh liền dựa lưng vào xe, nắm chặt lấy tay vịn, cảm giác chiếc xe không phải đang chạy trên mặt đất, giống như đang chạy trên không.
Nàng căng thẳng nhìn Kỷ Niệm, lông mày người đẹp vẫn còn nhíu chặt, vẻ mặt vẫn đông cứng.
"Kỷ Niệm, chạy chậm một chút á..." Trong lòng Ngô Tranh sợ đến run.
"Im miệng!" Kỷ Niệm liền trừng mắt qua.
Ngô Tranh bị ánh mắt kia nhìn cả người đều run lên, lập tức không dám lên tiếng.
Xe chạy thẳng đến cửa bệnh viện.
Ngô Tranh bị kéo xuống xe, Kỷ Niệm mặt đen đi như điên, giống như xe tăng đột kích doanh trận. Chưa đầy một phút, đã quăng Ngô Tranh trước mặt bác sĩ.
Khi bác sĩ xử lý vết thương, Kỷ Niệm khoanh tay đứng cách đó 1m, nhìn Ngô Tranh chằm chằm. Ngô Tranh đau nhe răng trợn mắt, thấy Kỷ Niệm nhìn mình nét mặt lập tức khoa trương, miệng cũng than "đau đau quá", sau đó nhìn thấy lông mày Kỷ Niệm run run, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhịn, ra khỏi phòng khám.
Trong lòng Ngô Tranh thất lạc, thấp thỏm như là phạm tội tày trời, lớn đến không thể nào lớn hơn nữa.
Trên trán đã dán băng gạc, uống thuốc cũng bớt sưng.
Ngô Tranh cúi đầu đi ra khỏi phòng khám, Kỷ Niệm đứng ngay cửa nhìn thấy nàng ra thì quay người đi.
Nàng chạy theo, duy trì khoảng cách một thước, trong lòng ủy khuất muốn chết.
Trên đường về, Kỷ Niệm cũng không nói lời nào, bầu không khí thấp muốn đóng băng.
Ngô Tranh lén lút nhìn, dĩ nhiên cũng không nói gì.
Đến nhà, Ngô Tranh cũng rón ra rón rén im lặng đi vào nhà, lo sợ trái bom kia sẽ nổ bất cứ lúc nào.
Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, lúc này mới phát hiện trên mặt hằn rõ năm dấu ngón tay, sợ hết hồn.
Sao lại sưng to vậy chứ. Có khác gì mặt mày hóc hác đâu chứ.
Lúc đầu không thấy đau, bây giờ thì đau muốn chết, cái đầu cũng ong ong.
Nét mặt Ngô Tranh như đưa đám, những thằng nhóc đó sao lại ác như vậy, như vậy mà không ai để ý sao?
Nàng cầm bông gòn chấm thuốc nước, bôi lên dấu năm ngón tay trên mặt. Vừa đụng tới liền hít hà
Đau quá! Hix
Nhớ tới cô bé kia hình như cũng bị đánh, không biết vết thương có nặng không.
Đang đoán mò, thì cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Kỷ Niệm xanh mặt đi vào. Thấy Ngô Tranh đang nhe răng hít hà, trên tay là miếng bông gòn không dám chàm vào mặt. Đau lòng, nét mặt cũng giãn ra một chút.
Ngô Tranh thấy Kỷ Niệm đi đến, lập tức bỏ hai cánh tay xuống rồi cúi đầu, ánh mắt thì lén lút nhìn qua.
Tại sao lại bình tĩnh như vậy, có phải đã không còn tức giận nữa.
Ngô Tranh định mở miệng thăm dò, có chút làm nũng, có chút lấy lòng, dùng cái âm thanh mềm nhũn kêu một tiếng: "Kỷ Niệm~~~"
"Đã xảy ra chuyện gì, nói đi." Kỷ Niệm không để ý nàng, ôm tay dựa vào cánh cửa.
"Ờ..." Ngô Tranh giả bộ đáng thương trả lời: "Thật ra cũng không có gì, lúc đi về không đón được xe, liền đi về phía trước, rồi nghe thấy có người hô cứu mạng, tôi liền đi vào..."
Ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỷ Niệm, khóe miệng thẳng tắp đang nhìn nàng chằm chằm, một chữ cũng không nói. Ngô Tranh lập tức nói thêm vào: "Người đó gọi cứu mạng bằng tiếng Trung Quốc.... Nên.... nên.... không thể thấy chết không cứu."
Kỷ Niệm cũng không nói chuyện, Ngô Tranh liền lo sợ nói tiếp: "Sau đó thì bị đánh..."
Nghe xong lời này, Kỷ Niệm lại tức giận, mở miệng tràn đầy mùi thuốc súng: "Cô biết rõ mấy người đó sao?"
"Không có, tại trời tối......." Ngô Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày Kỷ Niệm, đầu ngón tay vê vê góc áo.
Nhất thời im lặng, Ngô Tranh đột nhiên nghĩ tới Kỷ Niệm muốn làm gì, không phải cô ấy muốn đi trả thù chứ.
Lập tức khoát tay ngăn cản: "Đừng nói cô muốn tìm họ trả thù nha! Đã qua rồi, mấy người đó đều chưa vị thành niên, cô không nên đụng vào."
"Thế tại sao lại tự chuốc họa vào thân."
"Không phải, tại có người kêu cứu..." Nên lo lắng.
"Kêu cứu! Kêu cứu thì cô liền đi!" Kỷ Niệm tức giận nữa, cả người giống như ngọn lửa, một bước đi qua nắm lấy cổ tay Ngô Tranh, tức giận nhìn nàng: "Cả người cô tay chân thì mềm yếu như vậy, mười ký đồ cũng cầm không nổi, như vậy mà cô đi cứu người?"
"Cô biết mấy người bọn họ sao? Cô biết bọn họ có vũ khí hay không? Cô đánh được bọn họ sao? Cô là Lý Tiểu Long sao? Cô không muốn sống nữa sao? Tại sao cô lại tùy tiện làm việc nghĩa hăng hái như vậy."
Liên tục bị Kỷ Niệm chất vấn nên sợ, Ngô Tranh rất bối rối, liền lùi lại, cũng không quên giải thích: "Tôi... Tôi đã báo cảnh sát trước rồi."
Vẫn là im lặng.
"Ngô Tranh." Kỷ Niệm thở dài một tiếng, bỏ tay Ngô Tranh xuống, đi lên một bước, tập trung nhìn vào ánh mắt Ngô Tranh, giọng nói nhẹ nhàng: "Sau này đừng dọa tôi như vậy được không, có được không."
"Tôi........" Tự nhiên Kỷ Niệm nhẹ giọng tập kích tế bào toàn thân của Ngô Tranh, làm nàng choáng tại chỗ, viền mắt khô rát.
"Đưa thuốc đây cho tôi." Kỷ Niệm đưa tay ra.
Hình như người đẹp không còn trách nàng nữa rồi? Ngô Tranh ngoan ngoãn cầm miếng băng trên tay đưa qua.
Kỷ Niệm vuốt miếng băng lại, tới gần nàng, cẩn thận ở tại chỗ sưng, không ngừng thổi vào: "Có đau không?"
Ngô Tranh ngẩn người nhìn Kỷ Niệm trong gang tấc, đâu còn thấy đau, liền lắc đầu.
Kỷ Niệm than nhẹ một tiếng, "Ngô Tranh, cô chỉ là một cô nhóc tay trói gà không chặt, cũng không biết võ công, không biết đánh nhau. Vì vậy, sau này đừng ra mặt nữa? Được không."
Hơi thở Kỷ Niệm như hoa lan, khí tức mềm mại nhẹ nhàng phả vào gò má Ngô Tranh.
Bởi vì đầu bị đánh, hay là cái gì, tại sao nàng lại chóng mặt như vậy?
Mặt Ngô Tranh liền đỏ lên, yếu ớt trả lời: "Ừ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi