Sáng sớm hôm sau, Kỷ Niệm thức trước, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào nhà. Trước khi ngủ Ngô Tranh nằm trên gối, không biết từ khi nào quấn chặt mền, tóc đen xõa trên giường, chỉ chừa đôi mắt và cái mũi, vầng trán cao cao.
Kỷ Niệm cảm thấy rất ấm áp. Cũng không muốn thức dậy, nhìn người ở bên cạnh, lần đầu chăm chú ngắm nhìn cô nhóc ở chung với nhau được ba tháng.
Lông mày mảnh cong cong, khiến người ta nhớ tới vầng trăng khuyết. Sau đó là đôi mắt, lúc nào cũng phát sáng như ngôi sao nhỏ. Lông mi dài, khi đeo kính chắc sẽ vướng lắm. Ừ~ còn cái mũi nhỏ tròn tròn, thì ra không phải cứ cao là đẹp. Miệng bị che nên không thấy được, nhưng nhắm mắt Kỷ Niệm cũng nhớ, đều là cười toe toét, lộ ra 6 cái răng cửa trắng tinh, trên gương mặt còn có hai lúm đồng tiền.
Tại sao cô lại không phát hiện ra, cô nhóc nhà cô cũng rất xinh đẹp mà.
Kỷ Niệm cười bản thân, từ lúc nào lại có thói quen lén lút gọi Ngô Tranh là cô nhóc nhà cô vậy.
Đây có được gọi là ý muốn sở hữu mạnh mẽ không?
Nhìn một lát, thì Ngô Tranh liền mơ hồ mở mắt ra, ánh mắt vừa nhìn thấy Kỷ Niệm, ánh mắt đang mơ hồ liền bắt đầu tập trung lại, ánh mắt của hai người liền chạm vào nhau.
Được mười giây, thì dời ánh mắt đi.
Nhưng ai cũng đỏ mặt hết.
Lần trước ngủ chung giường với Kỷ Niệm là do cô ấy say rượu, còn lần này hai người đều rất tỉnh táo.
Ngô Tranh hoảng loạn xoay người, nhìn thấy trời sáng: "Đã trễ thế rồi à? Tôi ngủ quên mất." Ngay lập tức phóng xuống giường: "Tôi đi nấu cơm."
Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh bỏ chạy, hơi mỉm cười, ôm mền nằm thêm chút, rồi mới từ từ đứng dậy.
Trên bàn cơm, Ngô Tranh vẫn lúng túng không dám ngẩng đầu, nàng cảm giác đúng là quá mất mặt mà. Lại để cho người đẹp thấy cái dáng vẻ run rẩy khi sợ sấm sét của mình.
Cúi đầu nhanh chóng lùa cơm vào trong miệng, cũng cảm giác được người đẹp thỉnh thoảng thì nhìn qua.
"Sao hôm nay cô không đi học?" Ngô Tranh tìm được chủ đề.
"Hôm nay là cuối tuần." Giọng nói của người đẹp rất ôn nhu.
"À, à." Lúc này Ngô Tranh mới nhớ tới, liền gật đầu.
"Có sắp xếp gì không?"
"Không, không có."
"Cái kia ——" Kỷ Niệm vừa mới nói ra, điện thoại Ngô Tranh liền reo lên.
Ngô Tranh nhanh chóng ăn miếng cơm cuối cùng, nhét đầy miệng, hàm hồ chỉ lên lầu: "Tôi đi nghe điện thoại."
"Ừ." Kỷ Niệm trả lời, cảm thấy cuộc điện thoại kia không phải là chuyện tốt.
Cái vụ điện thoại của Ngô Tranh chỉ là thùng rỗng kêu to. Khi nằm viện, Kỷ Niệm đã nhìn qua danh bạ của nàng, chưa đầy 10 người, toàn ở Trung Quốc, ở mấy tháng, cũng rất ít khi nghe điện thoại của nàng reo.
Quả nhiên, chỉ một phút sau, Ngô Tranh từ trên lầu hoảng sợ xuống nói: "Hạ Tĩnh muốn tôi dẫn em ấy đi công viên chơi."
"Ờ." Kỷ Niệm trả lời, trong lòng lại bắt đầu buồn phiền.
"Cô có kế hoạch gì sao? Nếu có thì để tôi từ chối em ấy?" Cô nhóc còn lo lắng hỏi Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm biết Ngô Tranh luôn xếp cô ở thứ nhất, trong lòng rất ấm áp.
Chỉ là Kỷ Niệm ở chỗ này chỉ có một mình, có thêm người bạn hình như cũng không tệ.
Cố đè nén sự khó chịu trong lòng, giọng nói ngang ngang: "Tôi không sao, cô đi đi."
Sau đó Kỷ Niệm ngồi ở phòng khách xem tivi, ánh mắt thì luôn để ý Ngô Tranh đang ở phòng bếp ra vào lau bàn rồi rửa chén, sau đó đi lên lầu thay quần áo.
Đến khi Ngô Tranh thu dọn mọi thứ xong xuôi, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, rốt cuộc Kỷ Niệm nhịn không được liền gọi nàng lại: "Chúng ta cùng nhau đi."
Vì vậy Ngô Tranh ở nhà đợi đúng một tiếng sau, Kỷ Niệm mới từ trên lầu đi xuống, trang điểm xinh đẹp, chăm chú phối hợp quần áo, rồi đi tới cửa mang đôi giày ống vào.
Cả người đẹp giống như là yêu tinh.
Yêu tinh đi đến đâu thì mê hoặc đến đó, Ngô Tranh nở nụ cười xinh đẹp: "Đi thôi."
Trên đường đi Ngô Tranh đều ngơ ngác, đến khu trò chơi thì thấy Hạ Tĩnh, cũng chưa tỉnh táo lại.
Yêu tinh và Hạ Tĩnh nhìn nhau cười rạn rỡ, đánh giá lẫn nhau, ánh mắt xẹt lửa.
"Ngô Tranh, không phải chị nói chỉ đi chơi cùng với em thôi sao?" Hạ Tĩnh bước thong thả đến bên cạnh Ngô Tranh, cười hì hì khoác lên tay trái của nàng.
Ngô Tranh giật mình, lần nào gặp nhau cũng không yên ổn. Bỏ qua sự không nể mặt, nàng chỉ đành đứng đó lúng túng, để cánh tay cách xa một chút, cố gắng duy trì khoảng cách.
Vừa xử lý xong vấn đề của cánh tay, cũng chưa kịp trả lời vấn đề của Hạ Tĩnh, Kỷ Niệm liền nói trước, nở nụ cười giống như hoa mẫu đơn: "Chúng ta đều là bạn, đi ra ngoài dạo chơi, lỡ như cô hại Ngô Tranh nhà tôi trở vào sở cảnh sát thì làm sao đây."
Ngô Tranh ngu ngốc đến mấy, phản ứng lại chậm nửa nhịp, cũng cảm giác được yêu tinh với ngày thường không giống nhau.
Đặc biệt là hai chữ "Ngô Tranh" phía sau còn chữ "Nhà tôi."
Trong nháy mắt liền đổ đầy mồ hôi, mơ hồ cảm thấy hai chữ này không nên cùng một chỗ với hai cô gái.
Thế nhưng là vì sao, dường như cũng nghĩ không ra.
Ngô Tranh bị kẹp giữa hai người đi vào khu vui chơi, bên trái Hạ Tĩnh kéo cánh tay của nàng líu ra líu ríu, bên phải thì cách Kỷ Niệm 30cm, đeo mắt kính, mặt lạnh.
Lúc lên tàu lượn siêu tốc, bình thường một dãy có hai ghế ngồi.
Kỷ Niệm và Hạ Tĩnh đều là bạn của nàng. Nhất định không thể từ chối Kỷ Niệm! Nhưng mà, từ chối Hạ Tĩnh hình như cũng không tốt.
Ngô Tranh nhắm mắt lại: "Hai người các cô ngồi chung một chỗ, tôi ngồi ở phía sau."
Sau đó cảm giác hai người liền hừ mũi trút giận.
Sau 3 phút, khi tào lượn siêu tốc lên cao nhất, hai bên tai đều là tiếng rít gào. Ngô Tranh thì căng thẳng lo cho hai người ngồi phía trước, có nên ở chung hay không.
Đến buổi trưa, Hạ Tĩnh muốn ăn MacDonald, thì Kỷ Niệm lại muốn ăn bò bít tết.
Hạ Tĩnh tức giận trừng mắt với Kỷ Niệm, Kỷ Niệm cũng chỉ nhẹ nhàng đứng ở đó, nhìn Ngô Tranh vẫy tay: "Đi thôi."
Ngô Tranh có cảm giác một cây đao đang gác lên cổ, đoán chắc Ngô Tranh sẽ không dám cãi Kỷ Niệm.
Không thể làm gì khác hơn, liền nói với Hạ Tĩnh: "Bây giờ gà công nghiệp toàn dùng thuốc kích thích nuôi lớn, có 6 cánh, 4 chân, không thể ăn. Chỉ là đồ bỏ đi."
Hạ Tĩnh hừ một tiếng: "Còn có bệnh bò điên nữa đó."
Không biết làm sao Ngô Tranh nhìn thấy Kỷ Niệm đã đi xa, nóng nảy, giả bộ muốn đuổi theo. Cũng chỉ thiếu một chút nói ra câu, cô không đến thì tốt rồi.
Vì vậy, Hạ Tĩnh thở dài một tiếng, đành phải đi theo.
Khi chọn món ăn, Ngô Tranh và Kỷ Niệm chụm đầu xem thực đơn, Ngô Tranh hưng phấn chỉ vào thực đơn nói: "Tôi muốn ăn cái này."
Kỷ Niệm trừng một chút, "Không được, không tốt cho dạ dày."
Ngay lập tức Ngô Tranh liền mềm nhũn đáng thương thỉnh cầu: "Dạ dày tôi đã tốt hơn rồi mà."
Kỷ Niệm trừng mắt, Ngô Tranh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Món ăn đầu tiên đưa lên, Ngô Tranh cầm giấy ăn, cẩn thận lau bộ đồ ăn cho Kỷ Niệm, đặt ngay ngắn.
Sau đó lau cho mình, rồi cười đưa khăn tay cho Hạ Tĩnh.
Nho nhã lễ độ, nhưng lại quá xa lạ.
Hạ Tĩnh đối mặt với hai người, cũng không nói câu nào, hình như cũng biết đối phương muốn gì.
Ngô Tranh ở trước mặt người kia, giống như thời gian đang dừng lại, chỉ có hai người họ.
Trong mắt của nàng chỉ có Kỷ Niệm, tất cả đều là cưng chiều, là hiểu rõ, là bao dung, là tôn trọng, là quan tâm, là ủng hộ, là thương tiếc, là lo lắng, là yêu say đắm.
Bỗng nhiên Hạ Tĩnh liền nở nụ cười tự giễu, sợ là không thể chen vào giữa hai người được.
Vậy mà trước đó còn tin lời Ngô Tranh nói: "Chưa thích ai."
Kỳ thực lần đầu gặp mặt, Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh bị thương tức giận đến tái mặt, mù có thể nhìn ra.
Quyết định từ bỏ, trong lòng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
Hạ Tĩnh cười, nhìn ra cửa kính quán ăn, ánh mặt trời vừa lặn.
Hạ Tĩnh nhìn điện thoại, dáng vẻ giả bộ như có việc gấp, liền đứng lên: "Thật xin lỗi, trong trường học có việc gấp, em đi trước đây."
"Chưa gì đã đi sao?" Ngô Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong lành.
Chỉ là một câu hỏi khách sáo? Hạ Tĩnh chỉ cười, bỏ hai tấm vé xem phim lên bàn: "Ừ, tạm biệt."
"Kỷ Niệm, em ấy để lại vé xem phim nè." Thấy Hạ Tĩnh đã đi xa, Ngô Tranh cầm hai tấm vé xem phim lên: "Hình như là phim Ái Tình."
"Ừ, rồi sao?" Hắc khí giữa chân mày Kỷ Niệm đã tan đi, cuộc chiến này hình như vẫn chưa kéo màn đã kết thúc. Không hề bất ngờ, cô chính là người thắng.
"Chúng ta đi xem nha. Sau này đem tiền trả cho em ấy thì được rồi." Ngô Tranh vui vẻ nói, bởi vì lời mời có ý tứ, gương mặt lại đỏ lên.
"Được." Nhìn thấy cô nhóc nhà nàng cười vui vẻ, Kỷ Niệm cười bản thân, vì cái gì luôn chắc chắn như vậy, cô nhóc nhà cô mãi mãi cũng nghe lời cô.
Phim chiếu buổi tối.
Buổi chiều thì đi vòng vòng công viên chơi thêm đủ thứ trò, ngay cả ngựa gỗ cũng không tha. Một trước một sau, còn có một đống con nít, Ngô Tranh cầm máy chụp ảnh quay về Kỷ Niệm, bấm nút.
Mệt mỏi ngồi nghỉ dưới bóng cây, Ngô Tranh mua kẹo bông gòn chọc ghẹo con nít.
Kỷ Niệm thấy một máy gắp thú, tự nhiên lại bắt Ngô Tranh đi chiến đấu. Cuối cùng, chiến lợi phẩm là một chú Đôrêmon, Kỷ Niệm ôm lấy cười, xinh đẹp chói mắt.
Gần tối hai người muốn đi, thì nhìn thấy ven đường có một máy chụp hình dán.
Lúc đi ngang qua, Ngô Tranh lén lút nhìn qua, xong liền cúi đầu không dám đòi hỏi.
Kỷ Niệm cười lên, liền mặc kệ cô nhóc trực tiếp đi qua, đi được hai bước quay đầu lại, thì thấy cô nhóc nhà cô vẻ mặt vui vẻ đang chạy tới.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Niệm chụp hình dán, luôn cảm thấy nó chỉ là trò dành cho con nít, quá tẻ nhạt.
Thế nhưng khi cô cùng Ngô Tranh chụp, thì đầu sát đầu, tay cầm tay.
Kỷ Niệm mới phát hiện, trước đó cô, căn bản cũng không hiểu hạnh phúc là thế nào?
Xem xong phim, rồi cùng Ngô Tranh ngồi ven đường ăn bắp rang.
Đột nhiên Kỷ Niệm cảm thấy, chỉ cần ngồi đây với cô nhóc, không cần nói lời nào cũng cảm thấy thong dong tự tại. Trong lòng an tĩnh, có thể nghe thấy gió đùa cây.
Người đi đường vội vã tới lui trước mặt, có tình nhân ngọt ngào, có mẹ con hạnh phúc, có những đứa bé ngây thơ, còn có cụ già. Nhiều người đi qua như vậy, nhưng Kỷ Niệm cảm thấy, mình là người hạnh phúc nhất.
Kỷ Niệm nhìn cô nhóc kế bên, đang cúi đầu chăm chú ăn bắp rang, liền cười.
Rõ ràng là lớn đầu mà cứ như con nít, làm sao lại có thể cho cô cái thứ hạnh phúc mà trước đây cô chưa từng trải nghiệm đây?
Cô nhóc của cô, đến cùng nàng có bao nhiêu ma lực đây.
------------
Thấy Kỷ Niệm ko, đi theo sát bé Tranh, Bé Tỉnh làm sao đấu lại với Kỷ Niệm hả bé, thôi ráng lớn kiếm người khác đi bé à ^^.