CỤC ĐÁ CƯNG CỦA NỮ ĐẾ

Nhạc Chức nhắm mắt cái rắm!

Nơi nàng muốn đi cũng không phải thế giới Trường Lạc mà là đại nội hoàng cung.

Hôm qua tràng pháp sự trong đêm kia đã đủ khiến nàng nổi giận, kết quả hôm nay mới sáng ra lại có người lên núi, từng người trên vai đều khiêng đao to búa lớn, phía trước còn có đạo sĩ mở đường. Nàng thế mà lại tự mình đa tình cho rằng Hoàng đế đã chịu buông tha Bắc Sơn...

Xớ!

Bọn người này muốn vào núi sao? Cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không đã.

Mê trận đã vô dụng, tiểu trận pháp kia sớm muộn cũng bị đạo sĩ có chút bản sự phá mất. Mà nàng đang muốn lập tức tiến cung đối mặt với Nữ Đế giải quyết triệt để, không rảnh đâu mà ở Bắc Sơn xử lý mấy tên này. Nàng phải tìm người hỗ trợ giữ nhà mới được, lần trước rời nhà miếu bị phá hủy, lần này nếu không ai hỗ trợ trông coi thì địa cung cũng bị người ta đào ra ngoài không chừng.

Thổ Địa bà bà quá hòa khí, Dược gia quá nhát gan, Lạc An thực lực yếu, núi hàng xóm bên kia thì lại không thường lui tới... Nhạc Chức trái lo phải nghĩ, cuối cùng bay đến bờ Liêm Hà.

Mặt sông yên tĩnh, chỉ có vài phiến lá rụng gợn lên vài vòng lăn tăn. Mấy ngày nay thời tiết rất kỳ quái, rõ ràng chẳng cách bao xa mà góc Đông Bắc hoàng cung mưa dầm rả rích, biên giới Tây Nam ở Liêm Thủy trấn lại mây trắng trời trong.

"Lạc An!" Nhạc Chức đứng trên đầu nguồn xả nước kêu.

Không có tiếng trả lời.

Nhạc Chức lười gọi lại, từ bên bờ ôm lấy tảng đá lớn ném cái "TÕM" vào trong nước. Cự thạch làm dậy lên cát vàng dưới đáy sông, nước sông trong vắt tĩnh lặng bỗng hóa đục ngầu, sau đó theo nước đổ xuống lại lập tức trong vắt trở lại.

Ùng ục ùng ục. Mặt sông bỗng nhiên nổi lên rất nhiều bong bóng nhỏ.

Lạc An bỗng trồi đầu lên khỏi mặt sông như quỷ nước, ngáp một cái mắng to: "Nhạc Chức! Nha đầu ngươi có bệnh phải không? Tự nhiên ném đá vô nhà người ta vậy!"

Chuyện miếu sơn thần bị hủy hắn cũng có nghe nói, Lạc An vô cùng hoài nghi Nhạc Chức sáng sớm chạy đến nơi này là muốn hủy miếu của hắn cho hả giận. Lần này gặp lại Nhạc Chức, hắn vừa thương xót lại vui sướng hân hoan, thậm chí hắn còn vô cùng xấu tính chờ mong Bắc Sơn thật sự bị Nữ Đế chiếm đi, có như thế hắn mới hợp tình hợp lý mời A Trản đến sống ở Liêm Hà được. Há há há há há!

Về phần Chức nha đầu, dọn đến ở cùng Thổ Địa bà bà cũng rất tốt mà!

"Gọi ngươi ngươi có nghe thấy đâu." Nhạc Chức nói ngắn gọn: "Nếu hoàng đế lại phái người đến thì ngươi nhớ giúp ta cản chúng lại, đừng để chúng lên núi quấy rối."

"Ngươi còn ngăn không được, ta..." Lạc An tính nói mình nhất định cũng ngăn không được, bản sự hắn còn lâu mới lớn bằng Nhạc Chức. Nhưng lại không cam tâm thừa nhận bản thân yếu hơn nha đầu, liền mạnh miệng nói: "Hoàng đế muốn chuyển tới chỗ này ngươi cũng không ngăn được, từ bỏ đi! Ca ca thực lòng muốn tốt cho ngươi nên mới nói, ở nhân gian dời cung đổi Thiên Đô là chuyện bình thường, dù không có địa bàn thì ngươi ta cũng vẫn là thần tiên. Nhưng nếu cứ nghĩ mãi không thông mà tranh chấp với phàm nhân thì kẻ chịu thua thiệt sẽ chỉ là chúng ta! Tấm gương tiền nhân phạm luật trời bị trừ tiên tịch đánh vào luân hồi còn chưa đủ sao?"

"Ngươi nói thẳng ra xem có giúp hay là không!" Trong lòng Nhạc Chức vẫn giữ chừng mực. Nàng sẽ không nhất thời xúc động làm ra chuyện khác người gì cả, nàng tiến cung là muốn khuyến cáo (uy hiếp) Hoàng đế bỏ ý định xây cung ở Liêm Thủy trấn. Phạm luật trời sao? Nàng một sẽ không yêu Hoàng đế, hai sẽ không làm người ta thương tổn tính mệnh, ba sẽ không lạm dụng sơn thần chi lực. Có thể phạm luật trời gì chứ?

Lạc An không muốn giúp, lại không dám nói không. Hắn nhìn ra được, Nhạc Chức đã bị phẫn nộ xâm chiếm. "Không giúp có được không?" Lạc An rụt cổ về trong sông, cẩn thận hỏi dò, sợ Nhạc Chức tức giận lại chêm vào một câu: "Trong nước khí ẩm nặng, ta bị cảm."

"Cái rắm gì! Cá mà sợ khí ẩm nặng? Khó vậy mà cũng nghĩ ra được!"

Đương nhiên Nhạc Chức sẽ không động thủ với Lạc An, xưa nay nàng không phải là cục đá thô lỗ. Nàng chỉ dịu dàng cười với Lạc An nói: "Nếu như không giúp. Chờ A Trản trở về ta sẽ nói với tỷ ấy... Ta yêu ngươi yêu đến không cách nào tự kiềm chế. Ngươi đoán xem, ngươi và A Trản liệu có còn khả năng nữa không?"

Lạc An không thể tưởng tượng nổi ngước nhìn Nhạc Chức đứng trên bờ cười xấu xa. A Trản sủng ái Nhạc Chức như là mẹ ruột thương con gái, nếu để bị hiểu lầm là Nhạc Chức có ý với mình thì không chỉ không còn khả năng ở bên hắn mà có khi sẽ luôn tìm cách trốn tránh hắn miễn cho Nhạc Chức "nghĩ nhiều khổ sở". "Ngươi thay đổi rồi. Ngươi không còn là cục đá ngốc nghếch mà ca ca từng biết nữa."

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên đi. Dám để xổng một tên lên núi thử xem!" Nhạc Chức hung dữ xong lại chớp mắt làm nũng nói: "Lạc An ca ca là tốt nhất."

"Cút!" Lạc An thở phì phò vung vẩy hai tay hút lên một cột nước đánh về phía Nhạc Chức.

Nhạc Chức không kịp phòng vệ, không tránh kịp bị tạt một cái ướt nhẹp. "Vốn tính là nhân dịp vào thành mang ít đồ về cho ngươi. Nhưng lần này xem ra ngươi đừng mong chờ cái gì nữa nha!" Nhạc Chức giơ tay lau sạch nước sông trên mặt, quay người bay về hướng Đông Bắc.

Lần này tiến cung Nhạc Chức đã có chuẩn bị, sớm đã hỏi rõ Thổ Địa bà bà chỗ Hoàng đế ở. Hoàng cung thật sự quá lớn, nàng lại không có cách nào gõ cửa từng nhà như tìm tình nhân của A Trản trong thành Trường An. Nàng cũng đổi thành quần áo nam tử, nữ tử một mình xuất hành thực sự quá khiến người khác chú ý.

Buổi sáng Nhạc Chức rời khỏi Bắc Sơn, lúc đến đường cái Chu Tước trời đã tối.

Tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy? Bởi vì nhiều người chứ sao! Ở trấn Liêm Thủy người đã chuyển đi hết thì đương nhiên không sao, nàng có thể thoải mái không chút kiêng kỵ bay đi. Nhưng vào tới thành Trường An thì không được, tầm nhìn trống trải có thể nhìn thấy hết a, chim chóc nào bay trên trời cũng đều cực kỳ gây chú ý. Trên phố trên xá càng không cần phải nói, đô thành quả là đô thành, dẫu ngày mưa gió người đến kẻ đi vẫn náo nhiệt như thế.

Ngày mưa cũng có chỗ hay, nàng mặc bộ đồ bị Lạc An làm ướt đi trong đám người cũng không có gì lạ lùng.

Nhạc Chức đứng lặng trong biển người nhìn chăm chú cổng Chu Tước trong chốc lát, quyết định chờ trời tối hẳn mới tiến cung. Nàng không muốn tự nhiên xông vào, nếu bị người phát hiện dẫn nội vệ hay là đạo sĩ tới thì nguy.

*

Bên trên ghi chú sinh hoạt thường ngày, Khởi cư xá nhân* Đồng Chiêm viết: mùng Sáu tháng Mười năm Nguyên Khánh thứ ba, lúc ngự điện văn tĩnh Hoàng đế Lý Chiêu ho ra máu...

*quan ghi chép lại sinh hoạt của vua.

Hắn dừng bút một chút, đầy mắt thương tiếc nhìn qua Nữ Đế ngồi ở sau rèm nghị sự cùng đám đại thần. Đây thật chỉ là phong hàn sao?

Đám đại thần chỉ nghĩ Nữ Đế ho khan bình thường, cách rèm, ai cũng không nhìn thấy cái khăn bệ hạ dùng che miệng đầy máu tươi. Đồng Chiêm nhớ tới lời bệ hạ phân phó, nhanh chóng bôi đen chữ "máu".

Nghị sự xong, Lý Chiêu được Thường Hoan đỡ lấy chuẩn bị vào tẩm điện nghỉ ngơi. Nàng ngồi quá lâu, khi đứng dậy sẽ hơi hoa mắt váng đầu, đành phải vịn cánh tay Thường Hoan đứng tại chỗ nghỉ một chút.

"Đồng Chiêm." Lý Chiêu để ý thấy trên ghi chú sinh hoạt có đốm đen bỗng nhiên hỏi: "Có ai tới tìm ngươi hỏi thăm bệnh tình của trẫm không?"

Đồng Chiêm khẽ gật đầu. Hắn ở ngoài cung, chuyện bệ hạ bệnh nặng, người biết chuyện ngoại trừ quan nội thị cũng chỉ có mình hắn. Đương nhiên, bệ hạ dám cho hắn biết ắt đã liệu định hắn sẽ không nói ra. "Thưa có."

"Ừm... Khụ khụ... Viết tên đó ra giao cho Thường Hoan." Lý Chiêu đến nói chuyện cũng tốn sức. Từ khi nàng đăng cơ đến nay đã ba năm, thiên tai không ngừng, ngoại địch thường xuyên quấy nhiễu. Vì bận ứng phó tai hoạ, chuyện diệt trừ thế lực cá biệt đành tạm thời buông xuống. Nhưng trước mắt không thể kéo dài, nàng có thể tắt thở bất cứ lúc nào, cũng không thể để lại cho muội muội một đống cục diện rối rắm được!

Sắc chỉ lập Uẩn Nhi làm Thái tử còn trong tay Môn hạ tỉnh*. Dựa vào thái độ của đám người kia, dù cho Uẩn Nhi đăng cơ bọn hắn cũng sẽ tạo phản. Đã không chịu theo Uẩn Nhi thì nàng phải kéo cả bọn hắn cùng đi!

*có nhiệm vụ xem xét các sắc lệnh quan trọng.

Lý Chiêu ngồi trên giường rồng, dùng khăn che mũi miệng lại, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chiếc hộp Thường Hoan dâng lên. Trong hộp trống rỗng, chỉ có một nén hương màu tím to bằng móng tay. "Nhìn bình thường thế này. Thật sự lợi hại như vậy sao?"

"Cái này lão nô cũng không biết rõ." Thường Hoan cúi người xuống thấp giọng nói: "Nghe nói đốt nén hương này rồi đóng cửa sổ lại, có thể dễ dàng hạ độc ch3t cả trăm người."

"Lúc ch3t có khó chịu không?" Người sử dụng như Lý Chiêu có hơi lo lắng. "Sẽ ch3t rất khó coi sao?" Nàng đường đường là đế vương một nước, không muốn ch3t quá chật vật.

Thường Hoan lắc đầu. Hắn thật sự không biết. "Bệ hạ cần thứ độc hại này để làm gì ạ?"

"Trẫm muốn một lần được làm bạo quân." Lý Chiêu bình tĩnh nói đến đây, sau đó đậy nắp hộp lại để sang một bên nói: "Ngươi ra ngoài đi!"

"Thưa vâng." Thường Hoan không đi xa, chỉ thối lui ra ngoài trướng. Bệ hạ phát bệnh càng ngày càng dồn dập, hắn phải luôn túc trực trông coi.

Lúc Lý Chiêu tỉnh lại đã là ban đêm, trong điện đốt đầy đèn, quan nội thị buồn ngủ đang ở ngoài trướng dựa vào cây cột ngủ say. "Thường Hoan?"

Thường Hoan ngủ ch3t giấc, không có tiếng đáp lại.

Lý Chiêu không gọi nữa. Thường Hoan đã lớn tuổi, hầu hạ xong mẫu phi nàng lại hầu hạ tới nàng, sau khi Thái Sử Lệnh đi về cõi tiên lại mỗi ngày mỗi đêm trông coi nàng, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Tự nàng không ngồi dậy được, lại sợ gọi người tiến đến sẽ đánh thức Thường Hoan, liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Trước giường đốt than thơm, vừa ấm áp lại an thần. Lý Chiêu nhắm hai mắt suy nghĩ miên man: Nén hương kịch độc kia không biết đốt lên sẽ có mùi thế nào nhỉ?

*

Nhạc Chức nhào tới lộn lui như chốn không người, xâm nhập vào cung dễ như trở bàn tay. Nàng vốn có chút thấp thỏm, nghĩ đến đại nội hoàng cung nhất định là cơ quan trùng điệp, không thể không phí chút tâm tư mới lẻn vào được. Kết quả thì? Ha ha. Cơ quan đúng là có, đúng là ba lớp bảo vệ, nhưng lại cực kỳ dễ qua.

Nghe nói đạo sĩ điên phục vụ cho Hoàng đế, chẳng lẽ đạo sĩ điên ch3t rồi thì Hoàng đế thật sự không còn ai có thể dùng được? Cơ mà chủ tớ hai người thật đúng là cùng một bản tính, đều không tốt lành gì.

Nhạc Chức đứng ngoài Đại Minh cung, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Có một trận pháp bao phủ Đại Minh cung khí thế rộng lớn đèn đuốc sáng choang, mà trận pháp này nàng không thể quen thuộc hơn nữa -- trong trận này, yêu khí không ra được, đạo sĩ bên ngoài không vào được.

Thần đạo cũng là đạo. Cho nên nàng cứ thế này sẽ không vào được.

Nhưng vì cái gì? Chẳng lẽ trong Đại Minh cung có yêu?

Có cung nhân cầm theo đèn lồng đi ngang qua, dưới tường hoàng cung không có vật gì che chắn, Nhạc Chức tiến thoái lưỡng nan đành phải biến thành nguyên hình ----- cục đá Côn Ngô trong suốt to bằng nắm tay.

Quá lâu không làm cục đá nên Nhạc Chức quên béng đi mất, nàng không phải cục đá bình thường, nàng là cục đá biết phát sáng trong đêm đó nha!

Thế là, nơi góc tường tối thui bỗng có một cục đá phát ra bạch quang còn làm người khác chú ý hơn cả bóng người.

"Đằng kia có cái gì vậy?" Cung nữ dẫn đầu dừng bước, đi đến chỗ chân tường dùng đèn lồng chiếu chiếu.

"Hình như là cục đá."

Những người tò mò nhanh chóng vây quanh Nhạc Chức.

Nhạc Chức chỉ hận không thể tự đập nát cái đầu đá của mình. Ngu chưa! Ngu chưa!

Nàng ngóng trông các cung nữ làm lơ mình tiếp tục đi đi, nhưng cung nữ dẫn đầu đã đưa tay nhặt nàng lên, nâng trong tay ngắm nghía thật kỹ, nghi hoặc nói: "Là vật hiếm lạ, các ngươi có ai đã từng thấy qua chưa?"

Các cung nữ đều nói chưa.

Loại đá này thoạt nhìn đã biết rất quý báu, các nàng không dám cất làm của riêng, cung nữ dẫn đầu dùng khăn gói Nhạc Chức lại nói: "Chúng ta đưa cho Từ Ti Bảo đi, biết đâu là ngự bảo đánh rơi, chắc bệ hạ tìm sốt ruột lắm!"

Nhạc Chức cứ như vậy bị đem vào Đại Minh cung, vào Đại Minh cung, vào Đại Minh cung...

Đây xem như là chó ngáp phải ruồi đó ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi