CỰC ĐỘ MÊ LUYẾN

Editor: lemonade

======

Trong lòng Khang Vạn Lý cũng vui nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là người dùng gậy đánh chó. Loại giáo viên như Khổng Văn Quân coi thường cậu, cậu càng không xem thường giáo viên như thế.

Cho nên lần này xem như là qua rồi đi, cậu lười truy cứu tiếp lắm.

Cậu hỏi ngược lại: [Cậu còn rảnh rỗi đi lo mấy cái này.]

Ngụ ý chính là hỏi điểm của Hoa Minh, nhưng hình như Hoa Minh không hiểu, không có trả lời thẳng.

Hoa Minh: [?]

Khang Vạn Lý thấy mình như bị trêu đùa, cuối cùng cũng dứt khoát nói ra miệng: [Cậu còn chưa nói điểm thi cho tôi biết đấy! Có được vào top 1000 toàn thành phố không?]

Nếu là bình thường thì tất nhiên là Hoa Minh sẽ trêu đùa liên hoàn như: Anh quan tâm tôi à? Anh để ý đến tôi sao? Anh nhớ thương tôi hử?

Khang Vạn Lý không muốn nghe mấy câu này nên mới do dự mãi không chịu hỏi, ai ngờ sau khi hỏi thì Hoa Minh lại chẳng nói chẳng rằng, im lặng vài giây mới trả lời: [Thì là vậy đó.]

.... Thì là vậy đó?

Trong lòng Khang Vạn Lý rơi lộp bộp. Có ý gì thế, thi không tốt ư?

Chẳng trách Hoa Minh lại không phấn chấn như những người trong lớp, hoá ra là do thành tích không đi lên.

Khang Vạn Lý lập tức thấy mất mát, sau đó là thất vọng, rồi lại càng ngày càng nhiều những cảm giác khó chịu khác.

Sao lại thi không tốt chứ!

Sự nỗ lực những ngày nay của Hoa Minh tuy người khác không thấy được nhưng cậu thấy được. Ở trước mặt cậu những tiến bộ từng ngày của Hoa Minh đều hiện rõ ra bên ngoài, vậy nên kết quả chắc hẳn phải tốt lắm chứ.

Có phải là do hôm đi thi Hoa Minh đã lái xe mô tô đưa cậu đến trường thi nên thấy không khoẻ hay không?

Vậy nên đã bảo là không cần đưa cậu đi rồi mà! Khổ thiệt mà...

Nhưng mà hai chữ đáng đời Khang Vạn Lý vốn chẳng nói nên lời, ngược lại càng thấy hụt hẫng. Cậu muốn hỏi rõ ràng thành tích của Hoa Minh, nhưng giáo viên vào lớp đã đánh gãy ý nghĩ của cậu, Khang Vạn Lý chỉ có thể cất điện thoại. 

Trên lớp, giáo viên đang phân tích điểm của đợt thi lần này, tận sức tận lực mà khích lệ với lớp, cả lớp đều vui đến tận trời mây.

Chỉ có học thần mạnh mẽ Khang Vạn Lý là âm thầm chu mỏ không vui!

Không vui không vui không vui không vui!

Sao Hoa Minh lại thi không tốt chứ! Rốt cuộc là hắn thi bao nhiêu điểm vậy.

Trong lòng thì để ý nhưng Khang Vạn Lý lại không muốn giằng co với Hoa Minh trên wechat. Tiết học kết thúc, cậu lén đi xuống xem bảng điểm dưới đại sảnh.

Người xem bảng điểm lúc này ít hơn rất nhiều rồi, nhưng Khang Vạn Lý đi đến đâu thì vẫn có không ít người kinh ngạc nhỏ giọng bàn tán.

"Là cậu ấy đó." "Cái cậu học sinh chuyển trường Khang Vạn Lý." "Trời ạ đỉnh kinh khủng khiếp."

Khang Vạn Lý xem như không nghe thấy, cậu nhanh chóng thăm dò, nhìn trước nhìn sau rồi mau chóng tìm người.

Hoa Minh Hoa Minh Hoa Minh.... Cái tên này ở đâu thế.

Đảo qua đảo lại nửa ngày, cậu hoàn toàn không thấy được tên của Hoa Minh. Khối 12 của cậu có tổng cộng 240 học sinh, lúc này Khang Vạn Lý mới phát giác ra được một số thứ không đúng.

Đợi đã, có khi nào Hoa Minh lừa cậu không???

Cậu mau chóng phản ứng kịp thời nhìn về đầu hạng, quét qua một lượt đã bắt được tên của Hoa biế.n thái. Hạng 23 toàn trường, hạng 900 toàn thành phố, còn cao hơn cả thứ hạng của Chiêm Anh Tài!

Hoa Minh.... Thế mà lại là hạng thứ hai trong lớp 12-8, chỉ xếp sau cậu mà thôi!

Khang Vạn Lý lập tức kinh ngạc đến ngơ ngẩn, vừa mừng vừa sợ. Thành tích như thế này, thật sự là Khang Vạn Lý trăm triệu lần cũng không ngờ đến.

Tất nhiên là số điểm này đối với Khang Vạn Lý mà nói thì chỉ là một miếng bánh ngọt. Chuyện khiến cậu ngạc nhiên thật sự chính là Hoa Minh trong khoảng thời gian này đều là tích luỹ kiến thức lại từ đầu, từ con số không mà xông thẳng đến toàn thành phố.

Kiến thức nền của Hoa Minh vốn là gì cơ chứ?

Dốt đến mức nhìn công thức còn không hiểu nó nói gì.

Mà hiện tại, chỉ trong một tháng rưỡi ngắn ngủn, thế mà thành tích lại vượt qua Dương Phục, thậm chí là vượt qua cả Chiêm Anh Tài.

Đúng thật là quá khuếch đại rồi.

Khang Vạn Lý khó tin nói: "Rốt cuộc đây là cái đầu óc gì thế này...."

Giọng nói của Hoa Minh truyền đến ở phía sau rất gần cậu, bình tĩnh nói: "Là đầu óc yêu đương đó."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý hốt hoảng, một lúc sau mới quay đầu lại. Hoa Minh đang cười trầm ngâm nhìn cậu, biểu cảm cuối cũng cũng đột phá hơn dáng vẻ lạnh lùng ban nãy.

Quả nhiên những cái trạng thái biểu cảm vừa nãy của Hoa Minh đều là giả vờ, hắn cố tình lừa cậu, khiến cho cậu nghĩ rằng Hoa Minh thi không tốt, thật ra là đã tiến bộ cực kì lớn, hắn có tình doạ cậu đây mà.

Hoa Minh mang theo ý cười hỏi: "Vui à?"

Ý cười nồng đậm, tràn ngập sự trêu đùa.

Khang Vạn Lý lập tức bốc khói: "Tôi vui cái nỗi gì chứ!"

Hoa Minh nói: "Vậy sao, ban nãy tôi thấy hình như anh vui lắm cơ mà."

Khang Vạn Lý bị nói trúng tim đen, tên mặt nhất thời không nhìn được. Hoa Minh làm sao có thể buông tha cho cậu được, hắn vốn đã đứng ở đây đợi sẵn rồi.

Hoa Minh vui sướng bắn ba phát kích: "Quả nhiên là anh quan tâm tôi, để ý tôi, nhớ thương tôi mà."

Khang Vạn Lý: "....."

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, hắn đổi từ câu nghi vấn thành câu khẳng định luôn rồi.

Sắc mặt Khang Vạn Lý đỏ lên, bực tức: "Cậu biết xấu hổ không hả! Tôi dạy cho cậu lâu như thế, còn không thể nhìn thành tích của cậu à?"

Hoa Minh gật đầu, lời lẽ chính đáng mà nói: "Đương nhiên là có thể rồi, tôi vốn tập trung thi cho anh xem cơ mà."

Khang Vạn Lý cươ.ng cứng: "Đừng có chụp mũ lên người tôi, là tôi bảo cậu học sao?"

Hoa Minh cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, là do đầu óc yêu đương của tôi mà ra hết."

Khang Vạn Lý: "....."

Cú nào cũng thất bại, có tức cũng không trút được, tức chết luôn!

Hơn nữa, đừng có nói cái đầu óc yêu đương kia nữa! Nói nữa là Chiêm Anh Tài nghiêm túc học ba năm trời sẽ khóc thét đó!

Khang Vạn Lý dần dần ngộ ra, trên người của Hoa Minh quả thật là đã có sẵn thiên phú rồi. Hầu như những thứ gì hắn chạm vào thì đều có thể nắm được rất mau.

Ông trời thật ra đối xử rất tốt với biế.n thái.

Nhưng thật ra cũng có thể là do bị mù.

Hoa Minh theo mãi không dứt, trên mặt tuy vẫn chầm chậm nhàn nhã nhưng mồm đã bắt đầu nói hươu nói vượn: "Vạn Lý, phần thưởng của tôi đâu?"

Khang Vạn Lý cũng không quay đầu lại: "Thưởng cái gì chứ, học là học cho cậu, cuộc đời của cậu thì cần tôi thưởng cái gì chứ?"

Hoa Minh nói: "Đối với loại đầu óc yêu đương như tôi thì anh chính là phần thưởng của cuộc đời tôi."

Khang Vạn Lý sửng sốt, răng ê hết cả lên. Cậu nổi giận đùng đùng quay đầu, đang muốn nổi giận thì bất thình lình bị Hoa Minh nắm chặt lấy eo, trực tiếp ấn người lên góc tường.

Hoa Minh không có tiến lên, nhưng Khang Vạn Lý đã dán lưng vào tường phát ra một tiếng rít không lời.

Cậu -- làm -- cái -- gì -- đấy!

Khang Vạn Lý rất hoảng, chỉ trong một chốc lát mà tâm tư cậu đã rối loạn.

Hoa Minh quấy rầy cậu lâu như thế, suýt chút nữa cậu đã quên rằng bản chất của Hoa Minh chính là một tên siêu cấp biế.n thái!

Khang Vạn Lý trừng to đôi mắt, bên trong còn chợt loé lên ánh sáng. Tim của Hoa Minh như bị cào hai cái, cực kì ngứa ngáy, hắn cố gắng nhịn xuống, cười nói: "Một chút thôi mà."

Một chút cái gì cơ? Thường à? Khang Vạn Lý sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng gào lên: "Mau thả tôi ra!"

Hoa Minh nói: "Cho rồi nói tiếp."

Ai biết Hoa Minh muốn làm cái gì chứ, cậu mà cho mới là lạ!

Khang Vạn Lý liên tục đẩy Hoa Minh vài cái, Hoa Minh không bị một chút sứt mẻ gì. Khang Vạn Lý bị một thằng con trai cao lớn hơn mình đè sát như thế, lông tơ của cậu đều dựng đứng hết cả lên.

Khang Vạn Lý tức giận: "Cậu còn không buông ta ra à, cậu đã nói là nếu tôi không đồng ý thì sẽ tuyệt đối không chạm vào tôi mà."

Hoa Minh nói: "Cho nên tôi đang đợi anh đồng ý đây."

Khang Vạn Lý cả giận nói: "Tôi không đồng ý."

Hoa Minh nói: "Vậy thì tôi không buông tay."

Khang Vạn Lý: "...." Này còn không phải là chơi xấu à!

Đã vậy còn không biết xấu hổ!

Đàn ông đàn ang sẽ không vì một tí khó khăn đã cúi đầu, Khang Vạn Lý liền lấy chân đá, sau đó lại bị hiện thực vả mặt bôm bốp.

.... Hoa Minh thật là đáng sợ, Khang Vạn Lý hoài nghi ba của hắn chính là thuỷ thủ Popeye đó!

Phản kháng cũng vô dụng, Khang Vạn Lý vội vội vàng vàng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc uỷ khuất, nhất là khi nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Hoa Minh, cậu lại càng uỷ khuất hơn.

Mỗi lần cậu vừa mới có hảo cảm với Hoa Minh thì Hoa Minh liền đánh vỡ hi vọng của cậu, bại lộ ra bản tính của hắn.

Cậu đã nói là mình không thích hắn rồi! 

Khang Vạn Lý cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Cậu cưỡng ép tôi!"

Hoa Minh chợt khựng người, không cười nữa, hắn nhìn vào xoáy tóc của Khang Vạn Lý, nhàn nhạt trả lời: "Tôi không có."

Khang Vạn Lý nói: "Có mà, bây giờ cậu đang cưỡng ép tôi đó!"

Hoa Minh im lặng, hắn nhìn thoáng qua rồi lắc đầu. Sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc của hắn dành cho Khang Vạn Lý đến hắn còn không dám tin, nếu hắn thật sự cưỡng ép Khang Vạn Lý thì cậu nào có cơ hội để rống lên với hắn cơ chứ.

Hoa Minh bất đắc dĩ nói: "Tôi là đang theo đuổi anh."

Khang Vạn Lý nói: "Có lựa chọn mới là theo đuổi, cậu túm tôi thế này thì còn gì là theo đuổi nữa."

Hoa Minh suy nghĩ nói: "Chắc là nhận thức trước đây của chúng ta có chút sai lệch rồi. Anh cảm thấy bản thân không thể tiếp nhận tôi, nhưng tôi lại thấy anh bây giờ có thể tiếp nhận tôi."

Khang Vạn Lý bị hắn đoán mò, cậu nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói bậy cái gì đấy!"

Hoa Minh lộ ra biểu cảm kì lạ, hỏi: "Không phải sao?"

Khang Vạn Lý: "Không phải! Sao tôi có thể tiếp nhận cậu được chứ?"

Hoa Minh nhìn thật sâu vào đôi mắt của Khang Vạn Lý, tựa như muốn xuyên thấu cả cậu.

Hắn hừ cười một tiếng, nói: "Vạn Lý, hỏi bản thân anh một chút, bây giờ anh có thật sự ghét tôi đến như vậy hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi