CỰC HẠN TRIỀN MIÊN

Lúc quay về Trường Sinh Đường thì trời cũng đã tối, tâm trạng của mọi người vì thế cũng tối tăm theo. Hôm nay họ không biểu hiện bất kỳ mất mát nào qua bề ngoài, bản thân bọn họ cũng hiểu rõ, hình như có một đôi tay vô hình đang không ngừng thúc đẩy mọi chuyện phát triển. Cho dù bọn họ có phòng bị ra sao cũng không tài nào cản lại được. Loại nguy hiểm này tuy rằng chưa thể đánh bại họ tại thời điểm hiện tại, nhưng đã khiến họ gặp phải trở ngại về tâm lý, nhất là sau khi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng ở giai đoạn đầu tiên.

Thẩm Định Trạch yêu cầu mọi người phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt thì ngày mai mới có thể chuẩn bị tốt được.

Mạnh Nhược Dư theo chân Thẩm Định Trạch, anh không thèm nhìn mặt thuộc hạ của mình, nhưng cô đứng bên cạnh anh cảm nhận được nỗi nhớ nhung trong đó. Đó là một loại cảm xúc phức tạp không thể nào giải thích được mặc dù anh là người đã đưa ra quyết định.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Mạnh Nhược Dư kiên định mở miệng.

Đứng trước cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, cô bước vào, thấy anh không hề cử động nên cô đành lùi lại, “Sao thế?”

Thẩm Định Trạch không nói lời nào, cứ thế ôm chầm lấy cô, kéo cô về một hướng khác. Mạnh Nhược Dư không hề vùng vẫy, cô đi theo anh khi thấy anh có ý định lên tầng. Anh bước đến chỗ phía sau cầu thang và mở ra một cánh cửa nhỏ, trong cánh cửa đó có một cái thang máy.

Thang máy này dẫn đến đâu? Rất nhanh sau đó cô đã biết, bởi vì trong thang máy chỉ có duy nhất một chữ số “8”.

Mạnh Nhược Dư ôm ngực mình, cô cảm thấy ngực mình rất đau, đau đến mức cô không thể nào kiểm soát được cơ thể mình, khiến cô không thể đứng vững nổi, cô chỉ có thể cúi người siết chặt lấy tay áo của mình, “Chúng ta đang đi đâu?”

“Em không biết sao?”

Thang máy rất nhanh đã ngừng lại, Mạnh Nhược Dư hít thở sâu một hơi, lúc này cô và anh mới bước ra khỏi thang máy. Chỗ này khá giống tầng 9, bọn họ đi đến trước một cánh cửa duy nhất, bước vào, rất thoải mái, ấm áp và đơn giản, giống như có một cơn gió ấm áp thổi vào giữa mùa đông lạnh giá tạo nên cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Mạnh Nhược Dư tựa vào cửa, “Tại sao lại muốn đưa em đến đây?”

“Khiến em vui vẻ một chút.” Khóe môi Thẩm Định Trạch mỉm cười, đứng trước một bức tường được làm bằng những ô vuông thủy tinh, mỗi ô đều chứa đựng những đồ lặt vặt, “Chứng kiến sự ngu ngốc của tôi ở đây, bị người khác đùa bỡn, thế nào? Có cảm thấy bất ngờ không?”

Sắc mặt Mạnh Nhược Dư tái nhợt, không nói được gì.

“Sao lại không an ủi tôi lấy một lời thế này?” Giọng Thẩm Định Trạch có vài phần tiếc nuối, “Em có thể nói với tôi rằng, người đó không hề lừa gạt tôi, cũng không hề có ý định đùa bỡn tôi, chẳng qua là cô ấy không thể nào tự giúp mình, cô ấy chỉ chọn cách phù hợp nhất, đó chẳng phải ý định ban đầu của cô ấy.”

Mạnh Nhược Dư nhìn đầu ngón chân của mình, “Em không biết anh đang nói gì. Hơn nữa, từ trước đến nay anh cũng không hề muốn an ủi.”

“Hiểu tôi thật đấy.” Thẩm Định Trạch xoay người, bước đến trước mặt cô một bước, “Bây giờ em đang muốn gì?”

Mạnh Nhược Dư nhíu mày, khẽ thở một hơi, “Anh cứ hi vọng em là Mạnh Tiêu Tiêu? Ước gì có thể biến em thành cô ấy? Thẩm Định Trạch, anh nên hiểu em không phải Mạnh Tiêu Tiêu… em nghe bọn họ nói rằng anh đã làm xét nghiệm ADN, Mạnh Tiêu Tiêu đã chết thật rồi. Hơn nữa trên cơ thể em cũng không hề có chút dấu vết nào của Mạnh Tiêu Tiêu, lần trước anh cởi qu@n áo em cũng chỉ vì chút dấu vết kia sao? Nốt ruồi hay là vết bớt gì gì đó, thật đáng tiếc, em không phải cô ta. Thậm chí em còn không hề có chút quan hệ gì với cô ta cả.”

Tay Thẩm Định Trạch chống trên tường, bao trọn cô vào lòng mình, “Thật ra rốt cuộc em là ai cũng không cần phức tạp hóa đến thế. Chỉ cần lấy ADN của em và ADN của Khưu Vân Sương đối chiếu với nhau là được rồi.”

Mạnh Nhược Dư trầm mặc nhìn anh, sau đó vẫn thở dài một hơi, “Anh vẫn mãi hi vọng em là Mạnh Tiêu Tiêu?”

Thẩm Định Trạch nở nụ cười, “Tôi chỉ đùa em một chút thôi, thế nào? Đừng nói em tưởng thật đấy?”

“Không, em chỉ sợ anh làm thật thôi.”

Biểu cảm của Thẩm Định Trạch vô cùng giễu cợt, “Em cho rằng tôi vẫn ngốc như ngày trước sao?”

Mạnh Nhược Dư đứng hình.

Hai người trở lại phòng ở tầng 9, Mạnh Nhược Dư gọi điện cho mẹ mình, Mạnh Tuệ Nhiên nói mọi chuyện đều ổn, bảo Mạnh Nhược Dư đừng lo lắng. Thẩm Định Trạch đứng từ xa quan sát hình bóng cô, thoạt nhìn trông cô rất gầy gò, tựa như anh chỉ cần một tay là đã có thể nâng cơ thể của cô lên.

Cuộc gọi kết thúc, lúc này Mạnh Nhược Dư mới từ ban công đi xuống, cô thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, đáy lòng không ngừng thở dài, “Không nghỉ ngơi à?”

“Đang ám chỉ gì đây?” Anh cố ý xuyên tạc lời của cô.

Mạnh Nhược Dư chỉ cười, không lên tiếng, trực tiếp bước đến trước mặt anh, cô kiễng chân hôn lên môi anh, đây là tư thế mà cô thích nhất.

***

Vụ rắc rối sòng bạc của Trường Sinh Đường cũng không xáo trộn mọi chuyện là bao, Diệp Thanh chờ người kiểm soát cục diện, một mực chạy ngược chạy xuôi. Nhưng Thiệu Gia Minh đã báo cảnh sát, tiếp tục lục lọi những hộp đêm thuộc quyền sở hữu của Trường Sinh Đường, nhiều mặt hàng bị cấm đã được tìm thấy, những vụ việc như vậy liên tục bị bắt gặp, một số sòng bạc và hộp đêm đã bị tịch thu, những lời đồn từ bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi dần.

Mới đầu còn có người nghi ngờ Thiệu Gia Minh, tại sao chỉ nhắm vào mỗi Trường Sinh Đường, có phải do Thẩm Định Trạch đã đắc tội anh ta hay không? Kiểu trả thù công khai này thật trơ trẽn, đồng thời Thẩm Định Trạch sao có thể ngu ngốc như thế. Liên tục làm những hành vi phạm pháp thế này mà vẫn có thể che mắt được phía bên cảnh sát, xem ra đã có người cố ý ghim anh, bị người khác tính toán trước cả rồi.

Với những sự cố công nghiệp dưới tay của Trường Sinh Đường, không ai đề cập đến ân oán giữa Thiệu Gia Minh và Thẩm Định Trạch. Mọi người đều cảm thấy chắc chắn Trường Sinh Đường đã làm ra một sự kiện phạm tội cực mạnh, Thiệu Gia Minh chỉ đang điều tra vụ việc mà thôi, điều này cũng có thể lý giải tại sao Thiệu Gia Minh lại giữ Trường Sinh Đường mà không chịu thả ra, bởi vì Thiệu Gia Minh có được chút chứng cứ. Nếu Trường Sinh Đường thật sự buôn bán m@ túy. Thì đối với mọi người mà nói, tất nhiên mọi người sẽ muốn bắn những người này đến chết, họ căm hận tận xương tủy đối với những người như vậy, những thứ đó đã phá hủy gia đình này đến gia đình khác.

Trường Sinh Đường ngày càng lâm vào cảnh khó khăn, bị cảnh sát tiếp đãi không ít nơi, mặc dù những nơi còn lại vẫn còn đang kinh doanh nhưng không còn nhiều khách như trước. Thậm chí còn có người đến để gây rối, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên Thiệu Gia Minh phát hiện ra chuyện.

Dạo gần đây, Thẩm Định Trạch đưa Diệp Thanh và Thẩm Trường Thủy ra ngoài, để Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc và Thẩm Trường Hỏa ba người ở lại. Mạnh Nhược Dư đứng ở trước cửa Trường Sinh Đường, khi Thẩm Trường Hỏa đi ngang qua cô thì đột nhiên cô nở nụ cười, “Cảm ơn anh đã mua quần áo thay tôi.”

Biểu cảm Thẩm Trường Hỏa cứng đờ, trầm mặc nửa ngày rồi mới quay người về phía cô. Chẳng qua là anh nghĩ hơi nhanh, nếu cô tự mình đem thứ ấy đến sòng bạc thì khả năng cô gặp Thẩm Định Trạch là rất thấp, vì vậy anh cũng không hề che giấu, “Sao cô biết người đó là tôi?”

Ánh mắt tinh tường của Thẩm Trường Hỏa phát hiện rằng không phải do cô suy đoán mà do cô đã chắc nịch, điều này càng khiến anh bất an hơn bao giờ hết, sao cô có thể biết được?

“Đơn giản thôi.” Khóe miệng Mạnh Nhược Dư cong lên, “Lúc tôi đến Trường Sinh Đường, Thẩm Tĩnh đã không muốn tiếp xúc với tôi. Tuy tôi cũng không rõ anh ta là loại người gì, nhưng dựa theo tâm lý của một người bình thường, anh ta sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào tôi. Vì vậy người tôi gặp ở Trường Sinh Đường không phải là kẻ cầm thẻ bạc* lớn nhất của anh ta. Vì thế ở đây còn có một người có chức vị còn cao hơn cả Thẩm Tĩnh, Thẩm Tĩnh cũng rất lợi hại, nếu có người có địa vị cao hơn anh ta, còn được tín nhiệm hơn anh ta thì chỉ có năm người các anh mà thôi. Chính vì thế, trong số các anh nhất định sẽ có một người chung phe với tôi.”

(*Thẻ trong casino, casino token.)

Lúc này Thẩm Trường Hỏa lại nở nụ cười, “Vậy tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì chỉ có anh mới có lý do để phản bội Thẩm Định Trạch, năm người các anh đều theo chân Thẩm Định Trạch nhiều năm đến thế, những sự việc bình thường sẽ không thể nào khiến các anh phản bội được, nhưng thứ tình yêu hết lần này đến lần khác này mới là thứ bí ẩn nhất.” Mạnh Nhược Dư nháy mắt một cái, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, “Tần Yên.”

Bị nói trúng tim đen, Thẩm Trường Hỏa không hề nổi cơn lôi đình, anh chỉ thở dài một hơi, “Cô tự làm điều đó, tuy tôi không hiểu tại sao anh ấy giữ cô lại nhưng anh ấy thật sự không dễ lừa gạt như những gì cô đã nghĩ.”

Mạnh Nhược Dư ngó lơ, “Anh nên lo lắng cho bản thân mình đi, chẳng qua là Thẩm Định Trạch không ngờ các anh sẽ phản bội mà thôi. Nếu anh ấy có thể đoán được đến nước này, anh cho là anh có thể lừa gạt được sao? Nếu tôi có thể nhìn ra thì Thẩm Định Trạch cũng có thể, đừng để Thẩm Tĩnh chết một cách vô nghĩa.”

Trong ánh mắt của Thẩm Trường Hỏa đột nhiên có gì đó lóe lên, anh không hề có ác ý với Mạnh Nhược Dư, nếu người phụ nữ này có thể đoán được mà anh vẫn bình an vô sự, điều đó cũng nói lên được bọn họ đang ngồi cùng một thuyền, Thẩm Trường Hỏa cũng không nói gì thêm mà trực tiếp đi ra ngoài.

Mặc dù Thẩm Trường Hỏa còn được xem là con trai cưng của Trường Sinh Đường, nhưng trước lúc anh được đưa về Trường Sinh Đường thì anh cũng đã từng trải qua những bài huấn luyện của Vĩnh Hằng Đường. Vĩnh Hằng Đường sắp xếp vụ tai nạn xe của bố mẹ anh, sự việc đó khiến anh trở thành trẻ mồ côi thêm lần nữa, không chỉ có vậy, còn bị sắp đặt trở thành người bên cạnh Thẩm Định Trạch.

Thẩm Trường Hỏa không được Vĩnh Hằng Đường đào tạo nhiều, cũng không có những suy nghĩ trung thành về Vĩnh Hằng Đường. Anh cho rằng mình sẽ trở thành cánh tay phải của Thẩm Định Trạch cũng như Thẩm Trường Kim và những người khác.

Từ khi nào mà những tâm lý của anh đã có thay đổi với Thẩm Định Trạch như vậy? Có lẽ là vì lần thứ hai Tần Yên bị thương vì Thẩm Định Trạch. Vì Thẩm Định Trạch cô ấy đã mất đi khả năng sinh con và làm mẹ vĩnh viễn, anh cho rằng từ lần đó Thẩm Định Trạch sẽ đối xử tốt với Tần Yên thêm chút, nhưng thái độ của Thẩm Định Trạch vẫn lạnh lùng với Tần Yên trước sau như một.

Anh chứng kiến cảnh Tần Yên khóc, cô khóc thương tâm như vậy, nhưng Thẩm Định Trạch cứ như một người không hề có trái tim. Và từ giây phút đó, Thẩm Trường Hỏa đã bắt đầu hoài nghi, tại sao lại phải hi sinh bản thân vì một người như vậy? Anh chủ động liên lạc với Chu Tấn Ân, trở thành tay giết người thật sự của Chu Tấn Ân.

Hỏi Thẩm Trường Hỏa có hối hận không? Không hối hận, thậm chí anh càng ngày càng cảm nhận được mình đúng đắn như thế nào, nhìn xem Thẩm Trường Thủy một lòng một dạ vì Thẩm Định Trạch mà nhận lại được thứ gì? Thẩm Định Trạch đã thật sự khiến Thẩm Trường Thủy mất một ngón tay chỉ vì những lời nói của Mạnh Nhược Dư? Mạng của Thẩm Định Trạch là mạng sống, nhưng mạng sống của họ thì không phải sao? Tại sao bọn họ phải bảo vệ một người không hề xem họ như con người?

Bọn Diệp Thanh chẳng qua chỉ là chưa nhận ra mà thôi, đợi đến khi họ nhận ra thì họ sẽ hiểu rằng Thẩm Định Trạch không hề đáng để họ nỗ lực.

Nhìn xem Thẩm Định Trạch đã làm ra những chuyện gì, đắc tội với Thiệu Gia Minh, dùng thủ đoạn tàn ác để đối phó với người nhà, còn để tâm đến người phụ nữ như Mạnh Nhược Dư đến thế. Anh rất muốn biết khi Thẩm Định Trạch biết được bộ mặt thật của Mạnh Nhược Dư, lúc đó anh ta sẽ có cảm xúc gì, sẽ hối hận cũng không kịp chứ? Có nhận ra Tần Yên mới thật sự tốt hay không?

Cái gì mà người thông minh có năng lực, ngay cả phụ nữ tốt xấu Thẩm Định Trạch cũng không hề phân biệt được. Thẩm Trường Hỏa rất muốn biết Thẩm Định Trạch sẽ có kết cục ra sao, hơn nữa những kết quả như thế cũng là do công lao của anh ta tạo nên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi