CỰC KỲ HÀO PHÓNG VÀ VÔ CÙNG KEO KIỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên Quỳnh Đại Phương không tìm được một xu nào trong nhà, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi sững sờ phát hiện bản thân không tài nào nhớ ra chỗ cất tiền.

Lúc thì thanh toán cơm hộ đồng nghiệp, lúc lại đi tặng không trà sữa, đi qua ông lão ăn xin trong tàu điện ngầm còn hào phóng cho ông mấy tờ tiền… tỉ tỉ chuyện nho nhỏ gộp lại, nói chung Quỳnh Đại Phương trắng tay, bây giờ có muốn hào phóng cũng không nổi nữa, chỉ còn lại một chữ “cùng”.

Phải làm sao bây giờ?

347 đồng lận đó, à không, bây giờ đã là 337 rồi, khoản tiền lớn như vậy, Chân Hiểu Khí nhất định sẽ không bỏ qua đâu.

Tưởng tượng Chân Hiểu Khí như u linh ai oán bám theo mình, Quỳnh Đại Phương rùng mình.

Quả nhiên chưa quá một tuần, Chân Hiểu Khí đã nước mắt lưng tròng đứng trước cửa.

Quỳnh Đại Phương ôm mì gói che khuất mặt: “Hiểu Khí à, không phải tao không trả… Chờ tao…”

“Oa——” Chân Hiểu Khí không đợi Quỳnh Đại Phương nói hết câu đã nắm lấy góc áo của hắn bật khóc: “Tao đã làm gì sai? Tao chỉ hơi tiết kiệm một chút thôi, tại sao ai cũng cười nhạo tao?”

Nhìn Chân Hiểu Khí nước mắt nước mũi lèm nhèm, Quỳnh Đại Phương bất đắc dĩ đặt mì xuống, hỏi: “Sao vậy? Ai ăn hiếp mày?”

Chân Hiểu Khí vừa khóc vừa tố cáo: “Bọn nó dám nói xấu tao trước mặt đồng nghiệp mới, nói tao vừa nghèo kiết hủ lậu vừa keo kiệt!”

Quỳnh Đại Phương vừa nghe vừa thuần thục mở hộp mì Master Kong vị thịt bò, bỏ thêm một cây xúc xích heo, đổ nước nóng vào, rồi đưa cho Chân Hiểu Khí.

459_G_1454415656610Mì Master Kong 

“Bọn họ nói chuyện với nhau sao lại nhắc đến mày?”

Chân Hiểu Khí im lặng, tròng mắt ngập nước khẽ đảo khắp bốn phía nhưng lại không nhìn Quỳnh Đại Phương một lần nào.

Quỳnh Đại Phương xì xụp ăn mì, ngồm ngoàm hỏi: “Đồng nghiệp mới là nam?”

Chân Hiểu Khí không lên tiếng.

“Ưa nhìn lắm phải không?”

Chân Hiểu Khí sờ sờ hộp mì trước mặt, cầm lấy nĩa, chuẩn bị ăn.

“Hay là mày lại làm chuyện kì quái gì rồi?”

“Tao không có làm chuyện gì kì quái hết!” Chân Hiểu Khí tức giận, hung hăng xúc một nĩa mì to, nức nở nói: “Tao muốn yêu đương thôi mà, đã hai mươi sáu tuổi rồi, tao muốn truy cầu hạnh phúc cá nhân cũng là vấn đề sao?”

“Không dám, không dám.” Quỳnh Đại Phương chôn đầu trong hộp mì, ngập ngừng nói, “Mày cứ việc truy cầu đi, mỗi lần đừng có không nỡ xài tiền là được.”

Chân Hiểu Khí hừ mũi nhìn Quỳnh Đại Phương: “Chẳng lẽ phải giống như mày? Thích ai, người ta muốn cái gì đều mua cho cái đấy, bản thân thì trốn ở nhà, một tháng ăn mì gói, một tháng ăn cháo trắng sao?”

Quỳnh Đại Phương nổi giận, ngẩng đầu cãi lại: “Mày đừng có hở cái lại đào chuyện cũ ra nói! Chuyện đó chẳng phải đã qua lâu lắm rồi sao? Chuyện từ hồi đại học vẫn còn nhớ vậy sao mày không nhớ chuyện hồi cấp ba, tao vì mua quà sinh nhật cho mày mà một tháng phải ăn toàn cải bẹ hả?”

“Ừ, một tháng ăn toàn cải bẹ, cuối cùng mua cho tao một cái máy BB nhắn tin được vài tháng đã hư!”

máy bbMáy BB là dạng máy chuyên dành để nhắn tin hồi đó

“Chẳng qua là tao không muốn mua điện thoại thôi.”

“Chứ bây giờ mày mua nổi sao? Mày còn thiếu tao 337 đồng đấy!”

Quỳnh Đại Phương tức giận muốn đau gan, hung hăng đập bàn: “Chẳng phải chỉ nợ mày 337 đồng thôi sao? Tao không có tiền, gán thân đi, gán thân đền lại được đúng không? Mày không phải muốn yêu đương sao? Đừng lao đầu vào yêu đương tào lao nữa, bắt đầu từ ngày mai tao sẽ đón mày tan tầm!”

“Cái gì?” Chân Hiểu Khí cả kinh, “Tao mất tận 337 đồng để yêu đương với mày? Mày nghĩ mày đẹp lắm hả? Tiền theo đuổi mấy người kia cộng lại còn chưa tới 300 đồng đấy!”

Quỳnh Đại Phương cảm giác mình sắp tức muốn xuất huyết nội, hắn run rẩy chỉ vào hộp mì của Chân Hiểu Khí, lái sang chuyện khác: “Mì nở rồi.”

“Ây da!” Chân Hiểu Khí vội mở nắp mì ra, cực kỳ đau lòng nhìn mì nở hút khô hết nước, tuy vậy cậu vẫn cầm nĩa bắt đầu ăn.

“Tao phát hiện cái loại mì nở tanh bành này ăn cực kỳ no, một hộp nở ra bằng hai hộp. Lần sau mình ăn chung một hộp đi.”

Quỳnh Đại Phương có cảm giác mình sắp chết, bị Chân Hiểu Khí làm cho tức sắp chết.

Chân Hiểu Khí nghiêm túc từ chối lời đề nghị của Quỳnh Đại Phương, hơn nữa còn gay gắt lên án và kháng nghị đối với hành vi mang ý đồ quỵt nợ của hắn.

Lúc ra về Chân Hiểu Khí vẫn không quên nhắc Quỳnh Đại Phương: “Đừng có lật lọng, chừng nào lãnh lương nhớ trả tiền cho tao đó.”

“Biết rồi.” Quỳnh Đại Phương ỉu xìu, chẳng còn tâm tình tiễn Chân Hiểu Khí nữa.

Quay lại nhìn hai hộp mì, này chẳng phải là hai phần lương thực cuối cùng của hắn hay sao. Tuần sau biết sống thế nào đây? ( ; A ;)

Quỳnh Đại Phương ngồi phịch xuống ghế salon, bắt đầu ưu sầu.

Hôm sau, sau mấy lần mở miệng vay tiền đồng nghiệp không thành, Quỳnh Đại Phương ôm cái bụng đói meo trốn trong nhà vệ sinh gọi cho Chân Hiểu Khí: “Hiểu Khí à, hè hè hè, hôm nay tao đi đón mày về nhé?”

Chân Hiểu Khí đang làm báo cáo, thi triển công phu bấm máy tính nhanh như chớp, nghe Quỳnh Đại Phương nói xong lập tức cảnh giác: “Mày muốn gì? Không phải đã nói là không chấp nhận gán thân trả nợ à?”

“Mày nghĩ nhiều rồi, tao chỉ thuận đường thôi. Hôm nay tao cưỡi xe điện đi làm, chở mày về chẳng phải đã giúp mày tiết kiện hai đồng xe buýt sao?” Quỳnh Đại Phương đói tới mức muốn gục ngã, giọng nói yếu hơn bình thường rất nhiều.

Chân Hiểu Khí đẩy đẩy kính mắt trên mũi, vô cùng tỉnh táo nói: “Là ba đồng hai xu.”

“Hở?”

“Muốn về nhà tao phải đi ngược tuyến, tổng cộng là bốn đồng, nhưng có thẻ xe buýt sẽ được giảm còn ba đồng hai xu.” Chân Hiểu Khí thả tay tiếp tục đánh báo cáo, “Nhưng mà không cần đâu, hôm nay tao đạp xe đi làm.”

Dứt lời, Quỳnh Đại Phương chỉ nghe được mỗi tiếng “tít——” ở đầu bên kia. Đáy lòng nguội lạnh, hắn đang muốn tìm một nơi ăn chực, tại sao lại thành ra thế này!

Ngay lúc Quỳnh Đại Phương đói tới mức muốn hôn mê tại chỗ làm, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại hắn đặc biệt cài cho Chân Hiểu Khí: “Thần tài đến, thần tài đến…”

Quỳnh Đại Phương nhấn phím nghe thì nghe Chân Hiểu Khí nói: “Tan tầm tới đón tao đi, tao vừa mới nhớ ra, sáu giờ tao phải đi tới Đại Nhuận Phát, đạp xe qua đó sợ không kịp.”

(*) Đại Nhuận Phát (RT Mart) là chuỗi siêu thị cực lớn của Đài Loan

“Được!” Quỳnh Đại Phương đáp, “Tao còn chở mày về nhà nữa, sẵn tiện ăn ké nhà mày nữa cơ.”

Tan tầm, Chân Hiểu Khí vừa ra đến cửa công ty đã thấy Quỳnh Đại Phương đứng chờ. Tư thế ngượng ngạo cứng nhắc đứng ở sân ngay trước cửa ra vào của công ty, nửa người trên tựa lên tay lái của xe điện, một chân chống xuống đất.

Dưới con mắt của đám đồng nghiệp, Chân Hiểu Khí chậm chạp đi tới bên cạnh Quỳnh Đại Phương, chọt chọt bả vai hắn: “Này, chờ lâu chưa?”

Quỳnh Đại Phương đã đói tới mức bụng sắp dán vào lưng, dùng chút sức lực cuối cùng thì thào mấy chữ: “Nhanh đi thôi.”

Lúc này có người đi qua, đột nhiên dừng lại, ái ngại nhìn nhìn Quỳnh Đại Phương rồi cười nói với Chân Hiểu Khí: “Chân Hiểu Khí, bạn của cậu đấy à?”

Chân Hiểu Khí giống như con mèo bị dẫm đuôi, lập tức xù lông, khoác tay Quỳnh Đại Phương, kiêu ngạo gật đầu rồi cười với người kia: “Đúng vậy, bạn của tôi, Quỳnh Đại Phương.”

Người kia lập tức bật cười: “Đại Phương, ha ha ha, tốt thật, nghe tên đã thấy xứng với cậu rồi.” Nói rồi phất tay, “Tôi đi trước.”

Đợi người kia đi xa, Quỳnh Đại Phương vội vàng đẩy tay Chân Hiểu Khí ra: “Đau đau đau, mày bóp tay tao đau quá. Ai vậy hả?”

Chân Hiểu Khí thất thần nhìn theo bóng lưng của người kia: “Là người tao kể với mày đó, Hàn Bách.”

“Hàn Bách đấy hả?” Quỳnh Đại Phương lập tức quên cảm giác đói bụng, thẳng lưng ưỡn ngực: “Nhìn tao cũng giống tên đó lắm nha.”

Quỳnh Đại Phương chăm chú nhìn sắc mặt của Chân Hiểu Khí, lạnh nhạt nhắc lại: “Mày vì tên đó mua hai chai bia mượn rượu giải sầu, bỏ ra hết bao nhiêu tiền rồi?”

Chân Hiểu Khí buồn man mát: “Sáu đồng sáu xu. Mày nói thử xem, nếu ngày đó tao thật sự mời ảnh đi Wanda xem phim, có phải bây giờ đã có thể có bạn trai không?”

“Hừ, hai tấm vé xem phim ít nhất là 70 đồng, mua thêm bắp rang, đồ uống thì tốn thêm 100 đồng nữa.” Quỳnh Đại Phương chán ghét nói.

Trong thâm tâm thầm nghĩ, cái thằng đó dựa vào cái gì mà lại khiến Chân Hiểu Khí muốn tiêu tiền nhiều như vậy! Hắn quen biết Chân Hiểu Khí vài chục năm, số lần uống được đồ của cậu ta chỉ đếm được trên một bàn tay!

Quỳnh Đại Phương ngộ ra sự không công bằng này, trong lòng có chút chua, cực kỳ khó chịu. Trong tuần này hắn nhất định sẽ qua nhà Chân Hiểu Khí ăn cơm mỗi ngày. Mỗi ngày còn nhất định phải đi theo giúp Chân Hiểu Khí giành giật trứng gà giảm giá với mấy bà mấy cô trong siêu thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi