CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Lúc trước Nạp Lan Long Hiên rất tín nhiệm hắn, nếu không thì đã không để hắn tiếp xúc đến tư liệu cốt lõi.

Nếu không phải vì một trận đánh cược, hắn thua sạch gia sản, thì hắn cũng không đi đến một bước này.

"Tao có đủ tư cách hay không, mày sẽ biết nhanh thôi." Lý Quân phất phất tay xua tan làn khói đang lao về phía mình.

Sau đó, anh nhặt một thanh sắt dài khoảng một mét từ dưới đất lên, tiến lên hai bước rồi đập nó xuống đầu người đàn ông.

"Bang bang bang..." Chỉ mất ba cú đánh, người đàn ông đã ngã quy trong vũng máu.

"Có lẽ trước đó tên Sói Cát ngu xuẩn kia thật sự tin lời nói của mày nên không dám ra tay quá nặng, sợ đánh chết mày, nhưng tao thì không dính chiêu này đâu."

"Ông cụ đã để tao tới thẩm vấn mày thì đương nhiên đã biết tính tình của tao, mày thật sự coi tư liệu tuyệt mật gì đó là kim bài miễn tử sao?"


Lý Quân trịch thượng nhìn người đàn ông đang nằm trong vũng máu, túm tóc hắn, lạnh lùng nói: Mày có thể tiếp tục giữ bí mật không nói, nhưng tao có thể nói rõ ràng cho mày biết, hôm nay mày không nói thì cả đời này cũng không còn cơ hội lên tiếng nữa đâu."

Nói đến đây, Lý Quân nắm đầu của đối phương ấn hắn lên trên mặt ghế, sau đó nói với Lương Dũng ở sau lưng: "Lột sạ.ch quần áo trên người hắn ra."

Lương Dũng nghe Lý Quân nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ, không biết Lý Quân định làm gì.

Lý Quân thản nhiên nói: "Sau khi lột s.ạch quần áo thì đánh số từ một đến ba trăm bằng số Ả rập lên trên người hắn."

"Sau đó từ từ nổ súng, cho đến khi hắn triệt để chết đi, để tôi xem hắn có thể sống đến phát súng thứ mấy?"

Nghe được lời nói của Lý Quân, người đàn ông vốn dĩ đã có chút mơ hồ cũng không khỏi rùng mình một cái.

Thời cổ đại, có một loại tra tấn tên là lăng trì, mà phương pháp mà Lý Quân vừa nói thật ra cũng không kém gì loại tra tấn này.

Mà một khi trên người bị bắn mấy chục phát, cho dù đến lúc đó hắn muốn nói thì chỉ sợ cũng không cứu vấn nổi.

Hiển nhiên người thanh niên trước mắt này thật sự không thèm quan tâm bí mật của hắn.

Chuyện này khiến trong lòng của hắn dâng lên mấy phần tuyệt vọng.


Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Quân, khó nhọc nói: "Rốt cuộc mày là ai mà lại có thể bỏ qua nguy cơ công ty thua lỗ hàng trăm tỷ?”

"Vậy thì mày nhớ cho kĩ, tao là Lý Quân, đồ đệ của ông cụ, cũng chính là đồ đệ của Nạp Lan Long Hiên trong miệng mày, bọn họ đều gọi tao là cậu chủ."

Lý Quân lạnh lùng nói.

Trên thực tế, từ khi đi vào đây, anh đã phát hiện đối phương dùng những tư liệu đó làm thẻ đánh bài, cho dù bị bắt cũng có thể là do đối phương lên kế hoạch, cho nên anh biết người này thật sự không sợ chết, nhưng lại đoán được thuộc hạ của ông cụ sẽ không dám mạo hiểm để mất hàng trăm tỷ đồng của công ty.

Mà ông cụ để anh đến, đương nhiên biết anh có tính khí gì.

"Hóa ra mày là người thừa kế do Nạp Lan Long Hiên lựa chọn, đủ hung ác, rất giống tính cách của Nạp Lan Long Hiên, trận này là tao thua."

Người đàn ông thản nhiên nói: "Tao có thể nói nơi giấu tư liệu cho mày, chỉ hi vọng mày có thể cho tao chết một cách dứt khoát."

Thật ra hắn biết rất rõ kết cục của kẻ phản bội là gì. Nghe hắn nói như thế, Lý Quân không khỏi cười.


"Nếu ngay từ đầu mày cứ ngoan ngoãn phối hợp như vậy thì đâu phải chịu nỗi đau da thịt."

"Mày có chết hay không, đương nhiên tao sẽ giao cho ông cụ xử lý."

Sau khi Lý Quân nói xong, anh đứng dậy dặn dò Lương Dũng: "Tôi giao phần việc tiếp theo cho ông.”

Ở ngoài cửa, đám đàn em của Sói Cát đang lặng lẽ quan sát. Khi thấy Lý Quân đi ra, bọn họ lập tức lộ ra mấy phần kính sợ. Cậu chủ này không chỉ tàn nhẫn, mà còn có thủ đoạn.

Trước đó Sói Cát hao tâm tổn trí mà vẫn không thể cạy miệng kẻ phản bội, nhưng chuyện này lại bị Lý Quân hoàn thành đơn giản như vậy.

Đến giờ khắc này, bọn hắn mới hoàn toàn hiểu rằng, lão đại Sói Cát của mình chống lại một người như vậy, còn muốn hạ uy phong của dạng người này, quả thật quá ngu xuẩn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi