CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Lý Quân ngồi xuống đối diện với người đàn ông, châm một điếu thuốc. Anh ra hiệu cho Lương Dũng tháo tay chân bị trói của đối phương ra.

Người đàn ông cử động tay chân hơi tê cứng một chút, sau đó cứ như vậy liếc xéo Lý Quân, trông có vẻ rất khó chơi.

Hiển nhiên đối phương cũng là một nhân vật hung ác, nếu không thì với thủ đoạn của Sói Cát, hắn đã cạy được miệng của đối phương lâu rồi.

"Hút thuốc không?" Lý Quân phun ra một làn khói, nhìn đối phương. Đồng thời anh ném thuốc lá và bật lửa lên chiếc bàn vuông ở giữa.

Người đàn ông chế nhạo: "Làm sao, đổi sách lược à? Cứng rắn không được thì bắt đầu lôi kéo làm quen? Nhưng mà cũng không có ích lợi gì đâu, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống cầu xin, liếm đầu ngón chân của tao, tao vẫn sẽ không nói cho mày biết chỗ giấu đồ đâu. Nạp Lan Long Hiên là ai chứ, tao rất rõ đàn em của hắn đều là một đám mặt hàng thế nào, giao tư liệu ra tương đương với cái chết."

Lý Quân lắc đầu nói: "Vậy mày cho rằng, mày kiên trì không giao tư liệu ra thì sẽ không chết sao?"

"Trong một tháng, nếu như không thấy tao còn sống lộ mặt, thì tư liệu sẽ xuất hiện trong tay thế lực đối địch của Nạp Lan Long Hiên. Mà nếu thả tao ra, lại cho thêm một tỷ nữa thì tao có thể cam đoan, tư liệu và tao đều sẽ biến mất trong mắt tất cả mọi người."


"Cho nên mày đang mong tao sẽ thỏa hiệp, đúng không?” Lý Quân cười nói. Đối phương ý thức rất rõ được tầm quan trọng của những tài liệu kia, thậm chí ngay từ đầu khi trộm tư liệu, đã tính xong chuyện sau khi bị bắt, mục đích cuối cùng chính là một tỷ.

"Một tỷ mua một phần tư liệu tuyệt mật thật ra cũng không mắc, đáng tiếc, †ao không thích bị người khác uy hiếp." Lý Quân thở dài.

"Vậy sao? Thế thì mày định làm gì đây? Đánh đập tao, ép tao đi vào khuôn khổ, hay là trực tiếp giết chết tao?"

Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường.

"Nói thật cho mày biết, tư liệu mà tao trộm lần này vô cùng quan trọng đối với Nạp Lan Long Hiên.”

"Nếu tao chết thì tư liệu thật sự sẽ rơi vào tay đối thủ của Nạp Lan Long Hiên, tổn thất của chúng mày sẽ gấp trăm lần cái giá của tao.”

"Đồng ý với yêu cầu của tao, thả tao rời đi, chúng mày chỉ tổn thất một tỷ nho nhỏ, tất cả mọi người đều vui vẻ."


Lý Quân nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, một gương mặt nho nhã, trong mắt tràn đầy trí tuệ, như thể hắn đã tính toán tất cả, đó là một loại tự tin khống chế được mọi chuyện.

Lý Quân không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu: "Cho nên, đây chính là át chủ bài lớn nhất của mày? Đừng nói là mày cho rằng cầm tư liệu trong tay thì tao thật sự không dám động tới mày đấy nhé? Mày không khỏi quá ngây thơ rồi."

“Mày dám không?”

Người kia nhặt một điếu thuốc trên bàn và châm một điếu.

Sau đó hắn phun một làn khói vào mặt Lý Quân.

"Làm sao, khó cho mày lắm à? Nếu như mày không quyết định được, vậy thì đổi một người có đủ tư cách đến đây, một con tốt như mày, thành thật mà nói,

còn chưa xứng nói chuyện với tao đâu."

"Khi tao ở dưới trướng Nạp Lan Long Hiên, cấp bậc có thể cao hơn mày nhiều."

Người đàn ông nói điều này với một chút tự mãn trên khuôn mặt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi