CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Trên đường phố Thanh Châu. Lý Quân bước ra khỏi taxi.

Nhìn chiếc xe đạp của mình vẫn còn đó, không khỏi cảm thán phẩm chất con người ngày nay đã cao hơn rất nhiều.

Bỏ xe đạp ở đó lâu như vậy mà không bị ném đi.

Đương nhiên, bây giờ có rất nhiều xe đạp công cộng nên sẽ không có ai lấy trộm xe đạp của anh.

Vừa lên xe đạp, Lý Quân đã nhận được điện thoại của Loan Thục Ninh.

“Lý Quân, anh mau tới đây, mẹ Nam Cung Tuyết muốn đưa Nam Cung Tuyết đi, chúng tôi ngăn cản không được, hiện tại Nam Cung Tuyết đang ở nhà tôi.”

Khi Lý Quân đến biệt thự nhà họ Loan, Loan Thiệu Hằng không có ở đó.

Tuy nhiên, chú thứ hai của Loan Thục Ninh là Loan Thiệu Nghi đã có mặt.

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, ông ta vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Tiểu Tuyết đến chơi với Thục Ninh, kết quả mẹ và anh trai của Tiểu Tuyết tìm tới tận đây”


“Đây là chuyện nhà họ, nhà họ Loan chúng tôi cũng không dám đắc tội gia tộc Nam Cung.”

Loan Thiệu Nghi giải thích cho Lý Quân.

“Tôi hiểu rồi.”

Lý Quân gật đầu.

Lúc này Nam Cung Hải đang nắm cánh tay Nam Cung Tuyết.

Phó Hồng tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, cùng mẹ về đi. Mẹ đã đích thân đến Sở Châu vì con, nếu con không quay về, lại tuỳ hứng thì mẹ sẽ tức giận.”

Nam Cung Tuyết lắc đầu, trong ánh mắt mang theo sự kiên định.

“Con không về đâu. Nếu con về, mẹ sẽ ép con cưới tên khốn Thôi Ngạn đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Loan Thục Ninh ở bên cạnh có vẻ lo lắng.


Hai mẹ con đang tranh cãi căng thẳng nhưng cô là một người ngoài cuộc, không thể nói được gì.

Phó Hồng tiếp tục nói: “Thôi Ngạn thì sao? Có lẽ trước kia có một số lời đồn đại, nhưng không có thiếu gia xuất thân từ gia tộc giàu có nào mà không có scandal. Chỉ cần sau khi kết hôn với con, nó chịu hồi tâm chuyển ý là được rồi.”

“Và vài ngày nữa sẽ đến ngày mừng thọ lần thứ bảy mươi của ông nội con. Ông nội con từng yêu thương con nhất. Con không định về nhà ngay cả vào ngày mừng thọ của ông sao?”

“Ông nội yêu con là thật, nhưng lần này chính ông là người ép con gả cho. nhà họ Thôi. Điều đó chứng tỏ trong lòng ông, con vẫn không thể so sánh với lợi ích của gia tộc, cho nên con sẽ không về. Mẹ, mẹ đừng nói nhiều tốn công vô ích nữa.”

Phó Hồng thất vọng nói: “Con thật là cố chấp, hôm nay mẹ nhất định phải đưa con đi.”

“Mẹ muốn xem ai dám ngăn cản mẹ...” Bà vừa dứt lời, Lý Quân liền đi tới. “Tôi dám ngăn cản bà.”

Phó Hồng nghe tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy Lý Quân, trong mắt bà hiện lên vẻ lạnh lo.

“Lại là cậu, mấy lần hủy hoại việc tốt của tôi, cậu thật sự cho rằng gia tộc Nam Cung rất dễ trêu chọc sao!”

Có thể nói Phó Hồng vô cùng bất mãn với Lý Quân. Nếu không có Lý Quân, Nam Cung Tuyết đã bị bắt về từ lâu.

“Là một người mẹ, coi con gái mình như một công cụ kiếm lời mà cũng không biết xấu hổ.”

Lý Quân mỉa mai.

“Thăng nhóc kia, trình độ của cậu quá thấp, hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia như thế nào.”

“Bởi vì Tiểu Tuyết bảo vệ cậu nên tôi mới không động vào cậu. Nhưng nếu hôm nay cậu dám ngăn cản tôi, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi