CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Cô đứng phắt dậy nói với Ngô sư phụ bên cạnh: “Ngô sư phụ, ra tay đi.”

Ngô sư phụ gật gật đầu, bước lên một bước, chắp hai tay lại nói: “Ngô Hoa ở thôn Ngô gia, muốn mở đường cho Cố tổng. Nếu ai có ý muốn ngăn cản thì đừng trách nắm đấm sắt của lão già này tàn nhãn.”

Thôn Ngô gia là cái nôi sinh ra võ thuật Sở Châu. Ở thôn Ngô gia, Ngô Hoa cũng là người rất có danh vọng.

“Chỉ là một lão già mà muốn đấu với người của tôi? Cố tổng, nếu hôm nay cô thật sự có thể rời khỏi cái đình này, thì dự án phố thương mại Thành Nam này Công ty Thịnh Thế của chúng tôi sẽ không bao giờ tham gia vào nữa!”

Đúng lúc này, Ngô sư phụ đã tiến lên một bước, dùng tay không hạ gục một nam tử cường tráng đang lao đến xuống đất.

Chiêu thức thật sự vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng trong giây tiếp theo, ông đã bị bọn họ bao vây.

Khi vừa hạ gục một tên cường tráng khác thì có một cây gậy đánh vào sau lưng ông, cơ thể ông khẽ run lên.


Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Cố Nghiên không nhịn được lo lắng.

“Ông già, ông đã bao nhiêu tuổi? Ông nghĩ ông vẫn còn giống như trước sao? Ông có thể đánh một người, hai người, nhưng mà ông có thể đánh bại cả ba mươi người của tôi sao?”

“Ông thật sự cho rằng người của Đỗ Minh tôi là người ăn chay à?”

Đỗ Minh cười lạnh, trong đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Trong đám đông, Ngô sư phụ dùng hết toàn bộ sức lực của mình để đối phó với các lượt tấn công của địch từ mọi hướng, sắc mặt đã không còn bình tĩnh như trước.

Mặc dù người của Đỗ Minh không mạnh bằng Ngô sư phụ, nhưng bọn họ lại có lợi về mặt số lượng, hơn nữa cả bọn họ còn có kinh nghiệm giao chiến nhiều lần.

Trong lúc đánh nhau, Ngô sư phụ đã bị đánh trúng vài gậy.

“Tự tìm chết.” Ngô sư phụ tức giận nên bắt đầu ra tay hành động tàn nhẫn hơn.

Chỉ bằng một chiêu, một gã thanh niên cường tráng đã bị đánh đến ói máu.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo lại có một bóng người từ trên không trung bay xuống đá vào ngực Ngô sư phụ.

Bước chân Ngô sư phụ loạng choạng, ông phải lùi về phía sau vài bước.

Lúc này phía sau lưng lại có thêm người cầm dao lao đến, chém vào lưng Ngô sư phụ một cái, phía trên lưng liền xuất hiện vệt máu dài.


Ban đầu thì đánh nhau dùng chân tay, gậy gộc, nhưng bây giờ thì bọn họ còn sử dụng cả dao.

“Xoạt!" Chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị xé toạc.

Ngô sư phụ loạng choạng lùi vài bước rồi quay trở lại bên cạnh Cố Nghiên.

Lúc này trên người Ngô sư phụ đã có bốn năm vết thương, tâm trạng vô cùng đau khổ.

Ngô sư phụ thở hổn hển, cười khổ nói với Cố Nghiên: “Cố tổng, xem ra tôi đã thật sự già rồi, chỉ sợ hôm nay sẽ không thể dẫn cô rời khỏi đây được.”

Đỗ Minh cầm ly trà lên, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Công ty Thịnh Thế của chúng tôi mỗi năm tốn hơn năm mươi triệu tiền cho bọn giang hồ, cô nghĩ số tiền này bọn tôi lãng phí à?"

“Nếu để một ông già như ông đánh thắng thì chúng tôi để mặt mũi vô đâu nữa?

Vừa nói, hắn vừa cầm ấm trà lên, tự mình rót trà vào ly của Cố Nghiên, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy nó đến trước mặt Cố Nghiên, cười nói:

“Cố tổng, uống trà đi, lần này chúng ta đã có thể bàn bạc hợp đồng chỉ tiết hơn được chưa?”


Gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên trở nên tái nhợt, cô không ngờ rằng đến cả Ngô sư phụ tài giỏi mạnh mẽ như vậy mà vẫn không thể đối phó được.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Công ty Thịnh Thế, nếu hôm nay cô nhất quyết không ký hợp đồng thì chắc chắn hôm nay e rằng cô sẽ phải chịu không ít đau khổ.

Nhưng nếu cô đồng ý ký hợp đồng với bọn họ sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Tập đoàn Quân Lâm.

Điều quan trọng là Tập đoàn Quân Lâm không thể bị họ uy hiếp. Trong vô thức Cố Nghiên nhìn về phía Lý Quân.

Vào giờ khắc này, cô cũng không biết nên làm gì nữa.

“Hợp đồng sẽ không được ký, Công ty Thịnh Thế của anh đã làm trì hoãn tiến độ xây dựng dự án của chúng tôi, anh sẽ phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu.”

Lý Quân bên cạnh đột nhiên lên tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi