CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Sự xuất hiện của Điền Thịnh khiến cả đỉnh núi chìm trong im lặng.

Mọi người đều muốn biết Lý Quân sẽ lựa chọn như thế nào.

Người của Chiến Bộ đã đến, hơn nữa còn muốn bảo vệ Vạn Tử Khang.

Chiến Bộ như một ngọn núi hùng vĩ của Long quốc, không ai dám đắc tội với họ.

Nhìn thấy Điền Thịnh của Chiến Bộ xuất hiện, mọi người trong nhà họ Vạn đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ biết Điền Thịnh là cấp trên của Vạn Tử Khang, trong Chiến Bộ, Vạn Tử Khang rất được ông ta yêu quý.

Tất nhiên, đó là chuyện trước đây, bây giờ địa vị của Vạn Tử Khang trong Chiến Bộ gần như đã ngang với Điền Thịnh.

Bên kia, Giang Mi nhìn về phía Đường Trúc.

"Đường Trúc, người này là ai? Sao lại lấy Chiến Bộ ra để uy hiếp Lý Quân?"

Đường Trúc sắc mặt có chút nghiêm trọng, nói:


"Ông ta là người của Tứ trưởng lão Chiến bộ Trung Vực, ông ta giống tớ, là tướng một sao, nhưng bọn họ chuyên phụ trách xử lý các vấn đề bên ngoài, cho nên ông ta ra mặt can thiệp cũng coi như hợp tình hợp lý"

"Tất nhiên, rõ ràng ông ta đang thiên vị Vạn Tử Khang, có ông ta ra tay, hôm nay Vạn Tử Khang sẽ không chết được, nhưng mà đánh rắn không chết sẽ bị rắn cẩn, Vạn Tử Khang không chết, sau này nhất định sẽ báo thù, Lý Quân sẽ gặp rắc rối."

Bước chân Lý Quân không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía Vạn Tử Khang.

Mọi người trong nhà họ Vạn đứng thành một hàng, chặn đường Lý Quân.

"Cút!”

Lý Quân trực tiếp duỗi tay ra túm lấy cố một người nhà họ Vạn, nhấc bổng hắn lên.

Khuôn mặt đối phương lập tức biến thành màu gan heo.

“Ai dám cản tôi thì chết!"

Trong mắt Lý Quân trong lóe lên sát khí cuồng bạo, sắp bóp nát cổ đối phương.

Bên cạnh, Điền Thịnh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Cậu mà dám hại người, tôi nhất định sẽ xử lý cậu."

“Vậy sao?”

Lý Quân cười khẩy, sau đó siết chặt ngón tay.

“Rắc" một tiếng, cổ của người nhà họ Vạn bị bẻ gãy ngay lập tức, bị Lý Quân ném xuống đất, miệng phun máu, mắt mở to, đã tắt thở.

Lý Quân ra tay tàn nhắn, hoàn toàn không quan tâm đ ến lời đe dọa của Điền Thịnh.

Đây chính là hành động đánh vào mặt Điền Thịnh.

Ngay lập tức, mặt Điền Thịnh tối sầm lại, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ, nhìn chằm chằm vào Lý Quân nói: "Thắng nhãi, mày dám giết người vô tội tức là không coi Chiến Bộ ra gì đúng không? Loại nguy hiểm như mày nhất định phải bị trừng trị”


Dứt lời, những cao thủ Chiến Bộ đứng phía sau ông ta đều rút vũ khí ra

Trên đỉnh núi, Lý Quân dừng bước, trên mặt nở nụ cười giễu cợt.

Ánh mắt lướt qua Điền Thịnh và những kẻ đứng phía sau ông ta, không nhịn được bật cười ha hả: "Vô tội? Ai vô tội?"

"Vạn Tử Khang hẹn tôi quyết đấu trên đỉnh núi, ý định muốn giết tôi đó lão già, giờ đây vì người thua là tên đó chứ không phải tôi, nên Vạn Tử Khang đột nhiên thành người vô tội sao?"

"Nhà họ Vạn ức hiếp mọi người ở thủ đô, vì muốn cướp đoạt một món đồ mà diệt sạch cả nhà họ Tống, lũ này vô tội sao?”

"Vạn Hách háo sắc, vào ngày cưới của một cô gái thuộc gia tộc nhỏ đã bắt cóc cô ấy, khiến cô ấy không chịu được nhục nhã mà nhảy lầu tự sát, vài ngày sau cả gia tộc nhỏ bé đó bị diệt, vô tội sao?"

"Vạn Tử Hào thích vợ người khác, thường xuyên làm chuyện giết người đoạt vợ, vô tội sao?"

"Vạn Tử Vinh vô tội? Vạn Hách vô tội? Vạn Tử Hoa vô tội? Hay là lão già ông, Điền Thịnh, vô tội?”

"Chiến Bộ vốn được tạo nên để bảo vệ Long quốc, nhưng bây giờ vị tướng lĩnh Chiến Bộ như ông lại lợi dụng danh nghĩa để giúp kẻ ác, ông vô tội sao?

"Đã như vậy, nếu ông cứ nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này, thì đừng trách tôi không khách sáo”

Lý Quân lớn tiếng chỉ trích, từng lời như tiếng sấm.

Ha ha.”


Điền Thịnh dựa vào thân phận ở Chiến Bộ của mình, ngay cả gia chủ của các gia tộc hàng đầu ở Giang Nam, ngày thường gặp ông ta cũng phải khách khí, sao có thể để Lý Quân vào mắt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Quân, cười lạnh khinh thường: "Mày không khách sáo thì có thể làm gì được? Chẳng lẽ mày còn muốn chống lại Chiến bộ Trung Vực sao?"

Lý Quân liếc Điền Thịnh, chỉ lắng lặng nhìn ông ta, nhưng giọng nói lại càng lạnh lùng.

“Ông hỏi tôi không khách sáo thì có thể làm gì được? Được thôi, tôi sẽ cho ông biết ngay bây giờ!”

Dứt lời, Lý Quân đột nhiên ra tay.

Chỉ thấy cánh tay anh vung lên, ngón tay cong lại thành móng vuốt, trong nháy mắt chụp lấy Điền Thịnh.

“Trên đỉnh núi, Điền Thịnh còn chưa kịp phản ứng, cũng không ngờ Lý Quân lại to gan dám ra tay với ông ta.

Đến khi ông ta phản ứng lại thì Lý Quân đã đến trước mặt ông ta

Ngay lập tức, sắc mặt Điền Thịnh thay đối


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi