CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Lão đầu từng nói, Chiến Long Điện chỉ là một trong số ít thế lực mà lão đầu sáng lập, vậy chắc chắn lão đầu còn có thân phận khác.

Đường Chính Giang lắc đầu.

"Cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ, danh sách đã bị tiêu hủy, nhưng Ngũ trưởng lão đã biết."

"Có thể khiến Ngũ trưởng lão trăm phương nghìn kế lôi kéo, lực lượng của đối phương tuyệt đối rất khủng bố, có khả năng là cấp phó trưởng lão, thậm chí là cấp

trưởng lão."

"Được rồi, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, tiếp theo cũng nên dùng cơm rồi, tôi muốn cùng Lý tiên sinh uống một ly."

Đường Chính Giang cười ha hả.

Tuổi tác của ông ta đủ để làm ông nội của Lý Quân, nhưng lại đỗi xử với Lý Quân như bạn bè.


Đây chính là địa vị mà thực lực mang lại. Ăn cơm trưa xong, buổi chiều bọn họ chính thức lên đường đến Kim Lăng.

Cùng đi có Đường Trúc, Đường Thanh, Đường Lâm và một đám con cháu nhà họ Đường.

Đường Chính Thanh sẽ không đi, nhưng chú hai của Đường Trúc là Đường Nguyên Hoa sẽ cùng đi.

Giang Nam, nhà họ Long. Gia chủ Lý Thương vừa trở về gia tộc, đã lập tức đến gặp Long Tiểu Phong.

Lúc này, Long Tiểu Phong đang mặc một bộ đồ thể thao, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Con bị thương sao?"

Lý Thương nhìn thấy Long Tiểu Phong như vậy, lập tức cau mày.

Long Tiểu Phong vốn định lừa gạt Lý Thương, không ngờ lại bị Lý Thương liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nhất thời lộ ra nụ cười khổ.

"Con đi gặp Lý Quân, kết quả tổn thất năm cao thủ võ đạo đỉnh phong của nhà chúng ta."

Long Tiểu Phong biết những điều này không thể giấu diếm, chỉ cần Lý Thương hỏi quản gia, thì có chuyện gì của cái nhà này qua mặt hắn được, chỉ bằng khai báo hết.

Bầu không khí trở nên im lặng trong vài giây.

Ánh mắt Lý Thương tối sầm lại.

"Con có biết muốn bồi dưỡng năm cao thủ võ đạo đỉnh phong tốn kém bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Long không? Vậy mà cứ thế chết sach, con đúng là

đồ vô dụng."

Nghe Lý Thương nói, Long Tiểu Phong vội vàng cúi đầu.


Giọng nói Lý Thương mang theo tức giận: "Nói, là ai ra tay cứu thằng con hoang đó, với thực lực của con, ở thủ đô làm gì có ai đánh bị thương con thế này được hả?”

"Là Lý Quân, con bị Lý Quân đánh trọng thương, năm cao thủ võ đạo đỉnh phong cũng chết trong tay Lý Quân."

"Cái gì?"

Lý Thương trừng mắt nhìn Long Tiểu Phong, hiển nhiên tin tức này khiến hắn có chút khó chấp nhận.

"Gia chủ, Lý Quân không những có thể tu luyện, hơn nữa thực lực còn cực kỳ mạnh..."

"Được rồi, đừng nhắc đến thăng con hoang đó nữa, sinh ra nó là một sai lầm, cậu không có đứa con trai nào như vậy."

Long Tiểu Phong thăm dò nói: "Nhưng gia chủ, thiên phú của Lý Quân thật sự rất mạnh, cậu có thể cân nhắc..."

"Âm!"

Lý Thương vỗ một chưởng lên bàn đá: "Cho dù thiên phú của nó có cao đến đâu, trong mắt cậu vẫn không đáng nhắc tới, nó thừa hưởng một chút thiên phú của cậu, mới có được thực lực như ngày hôm nay, nhưng vẫn không bằng một phần vạn của cậu."

"Tiểu Phong, những năm qua con sống quá an nhàn rồi, con đến Cấm địa rèn luyện đi, đợi con từ Cấm địa trở về, sẽ biết Lý Quân kia chỉ là con kiến hôi mà thôi."

Giọng nói của Lý Thương vô cùng lạnh lùng, thậm chí có chút tức giận.

Trong mắt Long Tiểu Phong lại lóe lên một tia vui mừng, vừa rồi anh ta nói như vậy, chính là muốn thăm dò thái độ của Lý Thương, bây giờ có thể yên tâm rồi.

Lý Thương đối với đứa con trai đó, chỉ có hận, không có nửa điểm mong đợi.

Nghĩ lại cũng đúng, Lý Thương là người kiêu ngạo như vậy, năm đó hắn đã vứt bỏ Lý Quân, làm sao có thể thừa nhận mình đã làm sai, trừ phi thực lực của Lý Quân có thể sánh vai với Lý Thương, tát vào mặt Lý Thương, nhưng sao có thể!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi