CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Nhà họ Đường giành vị trí đứng đầu?”

Nghe vậy, Hồ Chí Siêu cười ha hả, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười cực kỳ thú vị.

“Đường Nguyên Hoa, ông đừng có mơ mộng hão huyền nữa, đừng quên năm ngoái nhà họ Đường các ông đã rời khỏi Kim Lăng thảm hại như thế nào.”

“Thiên tài Trần Bắc Thần của nhà họ Trần chỉ dùng mười chiêu đã đánh cho hai thiên tài của nhà họ Đường các ông răng rơi đầy đất đấy.”

“À đúng rồi, chính là hai cái cậu Đường Lâm, Đường Thanh này đây, ôi chao, năm ngoái nhà mấy người đúng là mất mặt mà.”

Hồ Chí Siêu vừa nói xong, mặt Đường Lâm và Đường Thanh đều tái mét. Ít nhiều gì ông ta cũng được coi như bậc cha chú của bọn họ, sao miệng lại độc địa như vậy?

“Nghe nói lần này thiên tài Đường Thừa của nhà họ Đường các ông đã đến, là nhân vật lợi hại nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Đường, danh tiếng ở chiến bộ Nam Vực cũng không nhỏ, vừa hay nhà họ Hồ chúng tôi ở Lĩnh Nam, cũng có chút qua lại với chiến bộ Nam Vực đấy.”

Đường Nguyên Hoa vẫn im lặng, muốn nghe xem Hồ Chí Siêu này đang muốn giở trò gì.

“Chắc cậu Đường Thừa đó là chỗ dựa của nhà họ Đường các ông lần này.” Hồ Chí Siêu cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cao thủ Hóa Kình cơ đấy, nghe mà tôi còn thấy sợ đây này.”

“Cao thủ?” Lúc này, người thanh niên ngồi bên cạnh Hồ Chí Siêu cười khinh bỉ. Hắn ta ngồi đó, liên tục xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, mặc bộ vest

thẳng thớm, dù không nói lời nào, cả người vẫn toát ra khí thế sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, vô cùng nổi bật.

Thanh niên thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, liền kiêu ngạo nói: “Một tên Hóa Kình mà thôi, chưa vào được Tông Sư thì vẫn là con kiến hôi, còn muốn giành vị trí đứng đầu lần này? Mấy người đang mơ giữa ban ngày đấy à?”

“Hồng Trường, đừng nói như vậy.” Hồ Chí Siêu cười nói: “Người ta còn trẻ mà đã đột phá đến Hoá Kình là đã giỏi lắm rồi.”

“Vậy sao?”

Khóe miệng Hồng Trường nhếch lên một tia khinh thường, tiếp tục xoay chiếc. nhẫn trên tay, ngạo nghễ nói: “Trong mắt Hồ Hồng Trường tôi, ngay cả Trần Bắc Thần là Hoá Kình đỉnh phong cũng không xứng làm đối thủ của tôi, huống chỉ là Đường Thừa.”

Ở phía bên kia, Đường Thừa tức đến mức mắt sắp tóe lửa.

Hồ Chí Siêu lại cười ha hả. Nhìn vẻ mặt tức giận của đám người nhà họ. Đường, nụ cười càng thêm đậm hơn.

“Đường Nguyên Hoa, quên giới thiệu với bên ông, đây là thiên tài thế hệ trẻ của nhà họ Hồ chúng tôi, cháu trai của tôi, Hồ Hồng Trường, lần này nó sẽ đại diện cho nhà họ Hồ tham gia, hơn nữa...”

Ông ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Đường Nguyên Hoa, chậm rãi nói từng chữ một: “Nó đã đột phá đến cảnh giới Tông Sư.”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Nguyên Hoa lập tức thay đổi. Từ lâu đã nghe nói nhà họ Hồ ở Lĩnh Nam có một thiên tài võ đạo, nhưng vẫn chưa từng lộ diện, hôm nay mới biết đối phương vậy mà đã đột phá đến cảnh giới Tông Sư.

Cảnh giới đó đã có thể sánh ngang với cao thủ thế hệ trước, thảo nào Hồ Chí Siêu lại vội vàng chạy đến đây khoe khoang với bọn họ.

Nếu không phải nhà họ Đường đã mời Lý Quân đến trợ giúp, thì năm nay e rằng lại bị đám người này sỉ nhục một phen.

“À đúng rồi, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn nói với ông, khi nào đại hội giao lưu võ đạo khai mạc, tôi sẽ để Hồng Trường khiêu chiến nhà họ Đường các ông trước.”

“Đến lúc đó nhà họ Đường các ông thất bại sớm thì cũng cút về nhà sớm, chắc hẳn sẽ là người mất mặt nhất trong đại hội giao lưu võ đạo lần này.”

“Ông..” Đường Nguyên Hoa không ngờ đối phương lại hèn hạ như vậy. Nếu thật sự như lời ông ta nói, vừa bắt đầu hội giao lưu võ đạo mà nhà họ Đường đã bị loại, cộng thêm thất bại năm ngoái, vậy thì thật sự là mất hết mặt mũi.

Nhưng rất nhanh, Đường Nguyên Hoa đã bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

“Hồ Chí Siêu, ông đừng vui mừng quá sớm! Ông cho rằng nhà họ Đường chúng tôi chỉ có một cao thủ trẻ tuổi là Đường Thừa sao?”

Đường Nguyên Hoa vốn không muốn để lộ Lý Quân sớm, nhưng thực sự không chịu nổi bộ dạng đắc chí cười đểu của Hồ Chí Siêu.

Nghe Đường Nguyên Hoa nói vậy, Hồ Chí Siêu lập tức nghi ngờ: “Chẳng lẽ thông tin của mình có sai sót, nhà họ Đường còn có cao thủ khác?”

Mà lúc này, Đường Nguyên Hoa nhìn về phía Lý Quân bên cạnh.

“Hồ Chí Siêu, giới thiệu với ông một chút, đây là cậu Lý Quân, cũng là người được nhà họ Đường chúng tôi mời đến trợ giúp, sẽ đại diện cho nhà họ Đường tham gia đại hội giao lưu võ đạo.”

Đại hội giao lưu võ đạo ngoài đệ tử của gia tộc, còn có thể mời người khác ra tay trợ giúp, là chuyện rất bình thường.

Hồ Chí Siêu nheo mắt nhìn Lý Quân, không ngừng quan sát. Cao thủ võ đạo. trên người luôn có một luồng khí chất sắc bén, người thường không thể nhận ra, nhưng võ giả lại có thể cảm nhận được.

Các cao thủ võ thuật thời xưa đôi khi không cần phải giao đấu, chỉ cần nói chuyện với nhau, gặp mặt một lần, trong lòng đã có thể đánh giá sơ bộ về thực lực. của đối phương.

Thế nhưng lúc này, trong mắt Hồ Chí Siêu, ông ta không cảm nhận được chút khí tức nào trên người Lý Quân, anh hoàn toàn giống như một người bình thường.

Nhưng người bình thường sao có thể trợ giúp cho nhà họ Đường, chẳng lẽ công phu đã đến mức có thể thu phóng tự nhiên, đó là cảnh giới mà chỉ khi đạt đến Tông Sư hậu kỳ mới có thể làm, ngay cả bản thân Hồ Chí Siêu cũng không thể làm được.

Tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là Tông Sư hậu kỳ được? Hồ Chí Siêu nhất thời cũng rơi vào hoang mang.

Lý Quân cứ ngồi đó, thản nhiên nhìn đám người nhà họ Hồ. Cao thủ võ lâm tranh cường hiếu thắng, người xưa hay nói, người luyện võ rất hay phạm vào những điều cấm ky, quả thật không sai.

Đặc biệt là Hồ Hồng Trường này, đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, nhưng lại không có chút khí chất mà một Tông Sư nên có, trong mắt toàn là vẻ sắc bén, ra tay chắc chắn rất tàn nhẫn.

Lý Quân cầm tách trà lên định uống, đột nhiên Hồ Hồng Trường đang ngồi đó bỗng nhảy dựng lên, như hổ đói vồ mồi lao đến trước mặt Lý Quân.

Nắm đấm mang theo kình phong, dừng lại ở vị trí cách lông mày Lý Quân chưa đầy một gang tay, tạo ra lưồng gió mạnh, khiến lông mày Lý Quân cũng hơi rung động.

Lúc này, vẻ mặt Hồ Hồng Trường lạnh lùng, ánh mắt băng giá, khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều sững sờ. Không ai ngờ hắn ta lại đột nhiên ra tay, không hề có dấu hiệu báo trước.

“Hừi Chỉ vậy mà cũng dám xưng là cao thủ, vừa rồi nếu tôi không kịp dừng, đầu tên này đã bị đánh nát rồi.”

Hồ Hồng Trường hừ lạnh một tiếng, thu nắm đấm lại, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

“Đánh nát đầu tôi? Anh chắc chứ?” Lý Quân uống cạn ngụm trà, đặt tách xuống, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi