Lý Quân nói với Trần Thiên Tuyệt.
"Lý tiên sinh yên tâm, toàn bộ nhà họ Trần chúng tôi nhất định sẽ giữ kín miệng.
"Tốt, vậy tôi đi trước. Có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Nói xong, Lý Quân nhấc chân định rời đi.
Người nhà họ Trần thì cung kính tiễn anh ra đến cổng.
Chỉ là vừa bước tới cổng lớn, anh đã nhìn thấy cách đó năm mươi mét, dưới một gốc cây liễu, có một lão đạo sĩ mang phong thái thần tiên đang đứng đó.
Thấy Lý Quân, lão đạo lập tức bước tới.
Chỉ vài bước, ông ta đã đến gần Lý Quân, dường như thi triển thuật thuấn di, thu hẹp không gian và thời gian.
Nhìn cảnh tượng này, không ít người nhà họ Trần trố mắt kinh ngạc, đồng tử co rút mạnh.
Đây không phải thứ mà người bình thường có thể thi triển được.
"Cậu không phải là người của nhà họ Trần, đúng không?"
Đối phương nhìn chằm chm vào Lý Quân, đôi mắt dường như có thể xuyên thấu tâm hồn con người.
Lý Quân không trả lời, lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Hiện tượng dị thường vừa rồi của nhà họ Trần có liên quan đến cậu đúng phải không?"
"Đúng vậy."
Lý Quân gật đầu.
Rõ ràng đối phương bị hiện tượng dị thường thu hút đến đây, mà trên người Lý Quân vẫn còn sót lại khí tức vừa rồi, dù có phủ nhận cũng vô ích.
"Nếu đã như vậy, xin hãy đi theo lão đạo một chuyến, lão đạo có vài điều muốn hỏi."
Đối phương nói, nhưng giọng điệu lại mang một sự không cho phép từ chối.
Lý Quân khẽ cau mày, lạnh lùng thốt ra hai chữ:
"Không rảnh."
Nói xong, anh bước đi, chuẩn bị rời khỏi.
Lão đạo trưởng không ngờ Lý Quân từ chối thẳng thừng như vậy, đôi mắt thoáng hiện lên sự giận dữ.
Ông ta vội vàng mở miệng:
"Lão đạo chính là Tử Vân đạo nhân, có vài thắc mắc với hiện tượng dị thường vừa rồi, muốn thỉnh giáo cậu, không có ý đồ gì khác."
Tử Vân đạo nhân trực tiếp nói ra thân phận của mình.
Trong suy nghĩ của ông ta, sau khi biết được thân phận này, thanh niên trước mắt chắc chắn sẽ cung kính.
Được mời đến Tử Vân Quán, là giấc mơ tha thiết của biết bao người.
Quả nhiên, sau khi Tử Vân đạo nhân nói ra thân phận của mình, sắc mặt của mọi người nhà họ Trần đều thay đổi.
Đặc biệt là Trần Thiên Tuyệt, thậm chí có chút quá khích.
Vị Tử Vân đạo nhân này là nhân vật thuộc thế hệ trước cả Trần Thiên Tuyệt, hiện giờ e rằng đã hơn trăm tuổi. Khi Trần Thiên Tuyệt còn nhỏ, đối phương đã là một nhân vật danh chấn Kim Lăng, cao nhân ẩn thế.
Trần Thiên Tuyệt sống ở Kim Lăng bao năm, nhưng chưa từng được gặp mặt vị cao nhân này, không ngờ hôm nay đối phương lại tự mình đến cửa.
"Bây giờ có thể đi rồi chứ?"
Tử Vân đạo nhân ung dung nói, cảm thấy Lý Quân không có lý do để từ chối.
“Tôi vừa nói rồi, không rảnh."
Giọng nói của Lý Quân vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt của Tử Vân đạo nhân bỗng chốc biến đổi, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo
"Cậu dám từ chối tôi, cậu có biết từ chối tôi sẽ có hậu quả gì không?"
Nói rồi, trên người ông ta bộc phát ra một luồng khí thế sắc bén.
Nhưng khí thế này vừa mới bộc phát được một nửa, đã bị một bàn tay lạnh lùng cắt đứt.
Chỉ trong tích tắc, lồng ngực của ông ta bị đánh trúng, máu phun ra, cả người bay ngược về sau.
Đường đường là Tử Vân đạo nhân, vị "lão thần tiên" trong lòng vô số người ở Kim Lăng, vậy mà lại bị Lý Quân đánh bay chỉ trong một chiêu.
'Ngông cuồng!"
Tử Vân đạo nhân khó khăn lắm mới ổn định thân hình, đang định phản kích, thì ngay sau đó, cổ họng đã bị ngón tay của Lý Quân kẹp chặt, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy ông ta.
"Tôi mặc kệ ông là Tử Vân đạo nhân hay là Tử Thử (khoai tím) đạo nhân, nếu còn dám nói nhảm thêm một câu, tôi sẽ để cho ông chết không toàn thây."
Giọng nói của Lý Quân lạnh buốt thấu xương, anh thản nhiên quăng Tử Vân đạo nhân xuống đất.
Tử Vân đạo nhân lăn lộn trên mặt đất, chật vật đứng dậy.
Chỉ thấy Lý Quân đã cất bước đi về phía xa.
Nhìn bóng lưng Lý Quân rời đi, ánh mắt của Tử Vân đạo nhân tràn đầy sự nhục nhã, phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
Với thực lực Thiên Nhân Cảnh của mình, ông ta hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.
Đôi mắt lạnh lẽo ấy, sát khí lạnh buốt thấu xương, khiến ông ta cảm giác như đang đối mặt với một vị ma thần.