CỰC PHẨM CHIẾN THẦN

Mộc Y Linh phát hiện ta vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn cái đồ vật kia, nhất thời mặt lộ vẻ bối rối, chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe, chớp mắt đã đem mấy vật bất nhã này đi đâu, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác líu lưỡi nói không ra lời.

Thấy ta có sắc mặc cổ quái nhìn nàng, Mộc Y Linh vội ho khan một tiếng nói:”Cái kia, bởi vì công việc bận rộn….”

“Ta hiểu được, ta hiểu được!” Ta vội vàng phụ họa, con mắt lại lơ đãng nhìn lướt qua bộ ng ực nàng, nghĩ thầm cái đó quả nhiên hào sảng à, nếu cắn một ngụm thì hương vị ngọt ngào tuyệt đối rất ngon miệng, cái đó chỉ có thể mơ mộng mà thôi, nghĩ tới đó làm nước miếng ta chảy ra không ngừng.

“Biết là tốt rồi, ta cũng sợ ngươi hiểu lầm mà thôi, kỳ thật ra ta là một người rất yêu sạch sẽ.” Mộc Y Linh tựa hồ cũng không có tin ta nói, vì muốn che dấu sự lôi thôi của mình cho nên nói một câu, bộ dạng vừa thẹn vừa gấp tỏ ra đáng yêu vô cùng, càng làm cho con mắt ta nhìn đăm đăm.

Tựa hồ phát hiện ta không có nghe nàng nói chuyện, lại nhìn chằm chằm vào ngực nàng, Mộc Y Linh gõ đầu ta một cái, làm đầu ta cúi xuống, nhất thời biến thành cung kính, có thể thấy khí lực lớn như thế nào. Nàng cả giận nói:”Nhìn cái gì mà nhìn, nam nhân các ngươi quả nhiên không phải tốt lành gì! Mau theo ta đi xem phòng của ngươi.

Điều này làm có cảm giác rất thất bại, bởi vì bị ta nhìn chằm chằm mà vẻ mặt Mộc Y Linh không lộ ra một tia ngượng ngùng nào. Có hai loại khả năng, một là có nhiều người xem nàng như vậy rồi cho nên nàng đã quen, còn có một loại chính là nàng căn bản xem ta không hợp nhãn, hoặc là nói tuổi ta quá nhỏ, không đáng giá cho nàng so đo. Ta hy vọng là khả năng đầu tiên, nếu không bị một mỹ nữ coi không hợp nhãn, thật sự là buộn bực àh.

Dùng vòng thân phận mở ra một cánh cửa kim loại, Mộc Y Linh dẫn ta đi vào, tránh người sang một bên, thần sắc có chút nhiều đắc ý nói:”Thế nào? Cũng không phải tệ lắm chứ, cái này do đích thân ta bày biện!”

Hồng nhạt! Hồng nhạt! Vẫn là màu hồng nhạt! Trời ạ, tại sao khắp nơi đều là màu hồng nhạt thế này? Ta bị một mảnh lớn màu hồng nhạt làm cho hoa cả mắt, rơi vào trạng thái không thể nói gì.

Liếc mắt nhìn Mộc Y Linh từ trên xuống dưới, cảm giác đại tỷ này phát d*c đến đầy đặn thành thục như vậy, trí lực lại tựa hồ không có vấn đề gì, tại sao lại thích này? Chỉ sợ đúng là cô gái hơn mười tuổi mới có thể bố trí ra căn phòng này được, cũng là khó tìm trong vạn người à? Nghĩ đến sau này phải ở trong căn phòng như vậy, nhất thời ta đổ mồ hôi lạnh một trận.

“Y Linh Tỷ, có thể hay không đổi một phòng khác?” Ta cố gắng duy trì một nụ cười chân thành, chờ mong nhìn Mộc Y Linh.

Vẻ mặt đắc ý của Mộc Y Linh nhất thời cứng đờ, giả bộ vô tình nói:”Ngươi cảm giác ta bố trí phòng không hợp với ngươi sao?”

Đe dọa! Ta dám cam đoan từ trong mắt nàng thấy được sự đe dọa! Cái gì gọi là tiếu lý tàng đao? Cái gì kêu là miệng nam mô, bụng bồ dao găm! Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, ta dám nói, nha đầu gạt người kia khẳng định tại sở cảnh sát bị ta làm tức chết cho nên không có che dấu, xích lỏa lỏa trả thù! Căn phòng này chính là vật chứng.

Các vị bằng hữu, các vị nói xem, Dương Đào ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, tại sao lại có thể ở trong căn phòng này được? Mà ta, có thể khuất phục dưới da^ʍ uy hay sao chứ? Có thể sao?”

Đáp án giống một câu tràn đầy thâm ý mà Lưu Tường thường hay nói quảng cáo – Ta có thể!

Ai, ở dưới mái hiên nhà người ta, không muốn cũng phải cúi đầu, nghĩ lúc đầu Hàn Tín đều có thể chịu nhục cúi người dưới háng, huống chi là cái việc nhỏ này? Ta đã hết đường để đi, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vì muốn có chỗ dung thân, cho nên vì đạo nghĩa không thể chùn bước chọn thỏa hiệp.

Vẻ mặt nghiêm túc, ta vạn phần thành khẩn nhìn kỹ vào con mắt Mộc Y Linh, lời lẽ chính nghĩa nói:”Làm gì có, Y Linh tỷ bố trí phòng không dám nói là độc nhất thiên hạ nhưng ít ra cũng hiếm có trên thế gian, màu sắc vận dụng đến như vậy, không có chỗ nào không tốt, ẩn giấu huyền cơ! Từ lúc ta tiến vào trong phòng thì trong nháy mắt, ngắn ngửi có vài giây lúc đó, ta từ trong ra ngoài, thân thể tới linh hồn, sản sinh ra một rung động mãnh liệt! Giờ khắc này ta đã bạo thể rồi! Trái tim ta cùng cảnh giới tinh thần đã thăng hoa tới bước chưa nay từng có, văn hóa mấy ngàn năm của Tân Liên Bang đã lắng đọng trong tim ta, ta đột nhiên mãnh liệt sinh ra một loại tinh thần trách nhiệm lịch sử! Ta cảm giác được vòng quay lịch sử đã chậm rãi bắt đầu chuyển động! Là tỷ, Y Linh tỷ đã làm cho ta biết thế nào là cực hạn của cái đẹp, cực hạn của nghệ thuật! Cũng chỉ có giống như Y Linh tỷ mới là người hoàn mỹ nhất, mới có thể bố trí căn phòng nhìn như bình thường này tới cảnh giới mà người xem phải thán phục! Lớn như vậy, Dương Đào ta cho tới bây giờ chưa bội phục một ai cả, cho tới bây giờ cũng chưa từng sùng bái ai! Nhưng hôm nay, ở chỗ này, giờ phút này! Y Linh tỷ, ta phải lớn tiếng nói với ngươi! Y Linh tỷ, ta bội phục ngươi! Ta sùng bái ngươi! Tỷ không nên muốn phủ nhận bời vì ta đã nói rồi, nó đã trở thành lịch sử, nó đã phát sinh ở trên người của ta, đã lưu lại trong ký ức của chúng ta! Cho nên, việc tỷ phủ nhận không có tác dụng gì! Ở chỗ này, xin ty tiếp nhận tình ngưỡng mộ của ta đối với tỷ! Vô luận thế nào, tỷ đều phải cho ta ở lại trong phòng này! Kính mong!”

Vừa nói, ta dụng một ánh mắt thành khẩn từ trước đến nay nhìn Mộc Y Linh. Nếu có người ở đây, chứng kiến ánh mắt của ta, nhất định sẽ không nhịn được mà than thở một tiếng: Woa, một cặp mắt uông uông song thủy à!

“A, một cặp mắt uông uông song thủy à!”Mộc Y Linh không kìm được cảm thán một tiếng, không địch nổi một trận siêu cường liên hoàn thế công nịnh nọt tâng bốc cả ta, chưa từng có trong lịch sử đã lộ ra sắc mặc ửng đỏ, càng lộ ra vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, xấu hổ trả lời:”Xem ngươi nói như vậy, ta làm gì tốt được như lời ngươi nói? Ai nha, không nói nữa, thật sự là xấu hổ chết đi được!”

Mộc Y Linh vô cùng thẹn thùng che kín mặt, hai chân khẽ dậm.

Ta có vài phần nhận biết đối với Mộc Y Linh, thấy một màn quỷ dị như thế, rất là rét lạnh rùng mình một cái, trong lòng bất an hoài nghi mình có phải làm hơi quá không, lúc này chỉ có ngạnh da đầu mà lên, cố gắng duy trì một nụ cười thành kính nhất, chân thành nói:”Ta không có ý định trả lời vấn đề của ngươi, bởi vì ta cảm giác được, cái đó đã thành một chân lý, mà chân lý thì không cần phải chứng minh.”

Một kích trí mạng, Mộc Y Linh đã hoàn toàn ngây ngất.

Thân thể lại rét lạnh một hồi, nói những lời như vậy, bản thân ta cũng hoài nghi nếu đi ra ngoài không biết có bị sét đánh không.

Căn phòng dưới thần công đại pháp tâng bốc của ta mà viên mãn giải quyết xong, tiện thể vì hồi báo một tri kỷ như ta cho nên giá tiền phòng từ một trăm mỗi ngày giảm còn tám mươi, xem như ngoài ý muốn vui mừng lẫn sợ hãi, cho ta hiểu được một phen miệng lưỡi không có uổng phí. Ai, ngẩng đầu ba mét có thần linh, nói ra những lời trái với lương tâm như vậy, không biết có bị báo ứng hay không.

Bất quá, lúc Mộc Y Linh tỉnh táo lại thì đã cảm giác thấy hối hận, đương nhiên rồi, đối với tình cảnh này ta cũng không có ngoài ý muốn, đối với bản tính ham tiền thì ta đã có nhất định nhận biết. Sau khi thanh tỉnh thì Mộc Y Linh thấy đã quá tiện nghi cho ta, vì vậy lại qui định thêm nói sau này việc quét dọn vệ sinh căn phòng hoàn toàn giao cho ta, xem như lấy lại một ít công bằng cho nàng.

Sau đó nàng lại cùng cùng ta làm hiến pháp tạm thời gồm bốn chương:

Đầu tiên: Không được phép tiến vào phòng của Mộc Y Linh, nếu có việc tìm nàng thì phải gõ cửa trước.

Thứ hai: Thông thường Mộc Y Linh sẽ dậy vào lúc bảy giờ ba mươi, sau đó sử dụng phòng vệ sinh. Cho nên, vì không muốn phát sinh xung đột, Dương Đào phải dậy trước bảy giờ ba mươi, hơn nữa phải rửa mặt sạch sẽ.

Thứ ba: Buổi tối từ tám giờ đến mười hai giờ là thời gian luyện công, trong khoảng thời gian này Dương Đào không thể quấy rầy Mộc Y Linh.

Thứ tư: Vì cam đoan sự an toàn, không có sự cho phép của Mộc Y Linh, bất cứ lúc nào cũng không được đi ra ngoài.

Nói tóm lại, bốn điều ước này cũng không tính là quá đáng, ta cũng không có gì dị nghị.

Vì vậy, ta cùng Mộc Y Linh đồng cư cuộc sống cứ như vậy mà bắt đầu.

Mấy ngày kế tiếp, ta đã quen thuộc khoa học kỹ thuật của thế giới này, trong phòng có rất nhiều đồ vật mà ta cũng không biết nó dùng để làm gì, cũng không biết thế nào để dùng nó, cho nên thỉnh thoảng sẽ phát sinh một số trò cười.

Rất giống ánh đèn, ta phát hiện trong căn nhà này không có đèn, lúc đầu còn không có chú ý, cho thẳng đến lúc có ý định đi ngủ muốn đi tắt đèn thì mới phát hiện ánh sáng là từ trong vách tường phát ra, ánh sáng trắng rất tự nhiên. Không có đèn, cũng không tìm được công tắc cho nên không thể làm gì khác hơn đi tới căn phòng mà Mộc Y Linh ngồi luyện nội công như trong truyền thuyết để cầu xin trợ giúp. Biết được nguyên nhân làm gián đoạn luyện công, Mộc Y Linh nhất thời l*иg lộn lên, ánh mắt hung ác kia đến nay còn chưa quên được.

Về sau cứ như vậy, hành động ngu ngốc của ta càng ngày càng nhiều, Mộc Y Linh cũng dần dần quen thuộc, mà mỗi lúc đó, Mộc Y Linh tạm thời dùng một loại ánh mắt rất u oán giống như thấy một người ngu ngốc, sau đó nhẫn nại tính tình giảng giải cho ta, sau đó giọng điệu ẩn chứa uy hϊếp nói:”Nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa?”

Ta đương nhiên cuống quít liên tục gật đầu.

Vài ngày sau đó, ta mới cơ bản thích ứng cách sinh hoạt tại cái thế giới này. Ở thế giới này không có TV, chỉ có thiên tấn, nguyên lý tựa hồ giống với truyền thanh, chỉ cần một máy tiếp thu tín hiệu vô tuyến là đã có hơn một ngàn kênh.. Mà thiên tấn này ngoài trừ dùng làm TV còn có một công dụng trọng yếu khác là điện thoại.

Quần áo thì không cần mặc, một khối quần áo hình hộp khi ấn một nút ở giữa thì sẽ bung ra nhanh chóng bao trùm thân thể của ngươi, đương nhiên là ngoại trừ nội khố - Bất quá ta không còn mặc nội khố. Mà quần áo cũng không cần giặt, bởi vì quần áo đều có công năng tự động diệt trừ vi trùng cùng phân giải chất bẩn.

Đơn giản và nhanh gọn là dùng nước súc miệng để thay thế kem đánh răng, mỗi ngày đều súc một lần, mỗi người đều có một hàm răng xinh đẹp. Cũng không cần tắm rửa, tia xạ tuyến ánh sáng ở bên trong nhà vệ sinh sẽ tự động phân giải mồ hôi cùng bụi bặm trên tóc và cơ thể, hơn nữa rất tốt cho da tay, tóc càng thêm bóng mượt, làm ngươi phải động tâm.

Trong phòng không có đồ vật gì đó để phát ra âm thanh, âm nhạc lại phảng phất vang lên ở bên tai ngươi. Âm nhạc nghe có chút cổ quái giống như như nhạc đám ma, cũng không biết là loại mà Mộc Y Linh đặc biệt yêu thích không nữa. Nhưng là ta lại không nhớ nổi loại nhạc cụ nào phát âm thanh như vậy, mà ta vô luận thế nào cũng không tìm được phương vị cụ thể âm nhạc vang lên. Nghe Mộc Y Linh giải thích thì mới biết, âm nhạc đó đã chuyển hóa thành một loại ánh sáng đặc thù, nó có một loại góc độ đặc thù, thông qua sự liên tục phản xạ mà tới mọi ngõ ngách của căn phòng, mà loại ánh sáng đặc thù này có thể trực tiếp kí©h thí©ɧ dây thần kinh thính giác, ở trong đại não mà mô phỏng ra thanh âm. Lúc nghe xong ta chỉ biết đứng trố mắt mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán trí tuệ của nhân loại thật là vĩ đại à.

Đáng giá nhắc tới chính là thế giới này đối với nước vô cùng coi trọng, quản lý rất nghiêm khắc, ngoài trừ ăn uống thì ngoài ra không được dùng nước, trong phòng cũng không có dự trữ nước, nước ăn uống thì mỗi tháng đều cấp một số lượng nhất định, dùng hết thì không có nữa, muốn thì phải ra ngoài mua. Mà cho tới bây giờ ta chưa từng thấy một tờ giấy, càng huống chi là một quyển sách, cảnh này khiến cho nguyện vọng của ta là từ trong sách hiểu biết về thế giới đã hoàn toàn tan biến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi