CỰC PHẨM HẠ ĐƯỜNG PHI

CHƯƠNG 49: HOÀN BÍCH CHI THÂN
Editor: Luna Huang
Sau khi nghe xong, Mộ Dung Cuồng cảm thấy bất khả tư nghị. Nhìn về phía Mộ Dung Đồ một mực cử động trên cây giám thị, hy vọng hắn có thể nói một chút lời hữu dụng.
Mộ Dung Đồ có chút chột dạ, bởi vì hắn cũng không có mang chuyện phát hiện quạ đen hổ phách nói cho thúc thúc, thậm chí nhìn thấy thân ảnh nữ nhân kia mới vừa rồi cũng không muốn nói, đối mặt nhãn thần của thúc thúc mang theo chất vấn, hắn phải để thúc thúc biết mấy ngày nay cũng không phải đồ lao vô công.
Giả vờ bừng tỉnh đại ngộ vỗ đầu một cái, hắn kinh ngạc nói rằng: “Đúng rồi! Ban nãy ta thấy một thân ảnh từ bãi tha ma tiến nhập cánh rừng, còn giống như nữ nhân.”
“Nữ nhân, chẳng lẽ là nữ nhân ngày đó?” Mộ Dung Cuồng nhãn tình sáng lên, bởi vì tất cả người đi vào bộ trảo của tử lang đều chết hết, ngoại trừ người điên kia, cũng chỉ có nữ nhân kia, phải để hắn nghĩ đến vậy là cùng một người.
Mộ Dung Đồ lắc đầu, ngày đó vừa mới không phải là hắn thủ thành môn, chuyện của nữ nhân kia cũng chỉ là nghe thủ vệ sát thủ nói.
“Lẽ nào tử lang còn có người thủ hộ?” Một vị tướng quân bên người Mộ Dung Cuồng toát ra một nghĩ cách như thế, linh thú người thủ hộ cũng không phải việc ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ tới người thủ hộ của tử lang sẽ là nữ nhân.
Dạng nữ nhân gì có thể cường đại đến trở thành người thủ hộ của tử lang?
Vấn đề giống như vậy quay vòng vòng trong đầu của tất cả mọi người, ánh mắt của Mộ Dung Cuồng nửa hí thành một đường may, nhìn qua hình như nhớ tới chút gì, trong miệng thấp giọng: “Chẳng lẽ tử lang thành tinh?”
“Ngươi là nói nữ nhân kia chính là tử lang? Không… Không thể nào?” Có người mở lời nói.
Càng nói càng nguy hiểm, khiến cho Mộ Dung Cuồng mất đi phương hướng. Trầm mặc hồi lâu, bàn tay to của hắn vừa nhấc, tất cả nghị luận đình chỉ, hắn mở lệnh nói: “Phân phó, phái thêm một trăm hai mươi người đi vào, chia làm bốn đội, mỗi đội ba mươi người, mỗi người cầm mười lăm cây đuốc, mười lăm người lưng mang cung tiễn. Ta muốn nhìn, nữ nhân kia có phải ba đầu sáu tay không?”
“Vâng!” Mỗ tướng quân lĩnh mệnh rời khỏi trại trưởng.

Lòng của Mộ Dung Đồ còn nâng ở giữa không trung, nhìn vẻ mặt âm trầm của thúc thúc, rất lo lắng bị nhìn ra chút gì, hắn chậm rãi cúi đầu.
“Đồ nhi!” Mộ Dung Cuồng đột nhiên kêu.
Mộ Dung Đồ sợ đến đổ mồ hôi, tâm kinh đảm chiến ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của thúc thúc lắp bắp hỏi: “Thúc thúc, có chuyện gì phân phó?”
“Không cần sợ! Nó nếu vẫn chưa xuất bãi tha ma, nói rõ nơi này khẳng định có hạn chế đặc biệt. Chỉ cần chúng ta ở bên ngoài cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, thúc thúc ta muốn máu tử lang, nhưng cũng không muốn toi mạng.” “Tiến lên vỗ vỗ vai của Mộ Dung Đồ, cho là hắn tuổi còn trẻ nhìn không quen, mới có thể nguy cơ trước mắt cảm thấy sợ.
Ân!
Mộ Dung Đồ nghe minh bạch ý tứ của thúc thúc, lau mồ hôi lạnh trên trán, phát hiện mọi người nhìn mình, có chút thẹn thùng cúi đầu.
Mộ Dung Cuồng mang theo hắn đi ra doanh trướng, thi triển khinh công nhảy lên cây, cầm lấy kính viễn vọng mua ơ Phượng Thụy quốc, cẩn thận quan sát cử động của cánh rừng.
Đêm, càng ngày càng sâu, ánh trăng của bầu trời vừa tròn vừa lớn, ánh trăng sáng tỏ mê người, nhưng chiếu vào trên người tử lang, lại trở thành băng sương.
Vì bảo hộ tử lang, Mộ Dung Tuyết chọn tạm thời ly khai. Tử lang ban nãy tiếp thu chân khí nóng hổi trên người nàng, so với vừa mới bắt đầu hơi tốt chút. Nhưng, ánh trăng trên đỉnh chiếu xuống một cái, sương bị hòa tan không lâu xuất hiện lần nữa trên bạch mao, lạnh đến nó run.
Ngao…ngao…
Thanh âm gào thảm dần dần suy yếu, nó chính băng hàn đến xương dằn vặt, trái tim đang dần dần co rút lại, nó dùng sức vũ động móng vuốt, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ của thân thể.
Ngoài hai trăm thước, Mộ Dung Tuyết đang ở trên cây quan vọng tình hình chiến đấu cảm giác được bất an, ngực có loại co rúm không rõ. Nàng nhịn không được nhìn lại ở chỗ sâu trong cánh rừng, bên tai truyền đến tiếng kêu rên của tử lang.

“Bất hảo!” Nàng gầm nhẹ một tiếng, lập tức chạy về phía ở chỗ sâu trong cánh rừng.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, nàng vừa nhích người, đã bị một vị nhân vật thần bí khác tiến cánh rừng theo dõi. Người nọ theo cước bộ của nàng, thi triển thượng tầng khinh công một đường đuổi theo. Bất quá, người này vẫn chưa từ phía sau tập kích nàng, chỉ là giữ một khoảng cách theo sát.
Theo nơi phát ra thanh âm, Mộ Dung Tuyết đi tới bên người tử lang. Nhìn bộ lông kết sương của nó, trong ánh mắt tử sắc phai đi. Ánh trăng chiếu đến trên người nó, có thể thấy một tầng quang mông lung, hơi chút đến gần có thể cảm giác được khí băng hàn kéo tới.
Rung động không nhiều lắm, nàng như ban nãy lần thứ hai đưa chân khí vào cho tử lang, nhìn ánh mắt của tử lang khôi phục tử quang, nàng mới thu hồi chân khí. Mà, liên tục hai lần truyền chân khí cho tử lang, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể suy yếu, nếu là lúc này có người tiến đến, phỏng chừng sẽ nạp mạng.
“Tiếp tục nữa, ngươi sẽ không toàn mạng.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, kinh động tử lang thể lực chống đỡ hết nổi, cũng để cho Mộ Dung Tuyết cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Cư nhiên, lại có người có thể ở lúc bản thân vô pháp phát hiện tới gần, còn có thể theo đến nơi đây?
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đồng thời, giang hai cánh tay che ở trước mặt tử lang. Tử lang tuy rằng mắt có tử quang, vừa vặn khí tức hỗn loạn không có biện pháp tiến hành chiến đấu. Mắt thấy Mộ Dung Tuyết che chở bản thân, một cảm động lóe lên trong mắt nó, nghẹn đủ để hướng người đến hét lớn một tiếng.
“Được rồi, chớ giả bộ, ta biết ngươi bây giờ thân thể rất yếu. Yên tâm, ta không phải là tới giết ngươi, ta là tới giúp cho ngươi. Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.” Đường nhìn của người đến căn bản không có ở trên người tử lang, từ lúc xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết.
Đôi mắt này?
Là hắn?
Nam nhân xuất thủ cứu giúp, lẽ nào hắn dự định muốn hồi báo trên người mình?
Ngưng thần nhìn ánh mắt của nam nhân, Mộ Dung Tuyết trầm thấp hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai cũng không trọng yếu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta mới là người chân chính có thể thủ hộ ngươi.” Nam nhân nói chuyện khẩu khí rất là nghiêm túc, nhìn qua không giống như đang mê sảng.
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn nam nhân nói: “Bổn tiểu thư khinh thường loại tiểu nhân giậu đổ bìm leo này như ngươi!”
Ha ha ha! Ha ha ha!
Nam nhân nghe xong không giận phản tiếu, rất là thờ ơ trả lời: “Thế đạo này chính nhân quân tử khó làm, nếu nói chính nhân quân tử còn không bằng loại tiểu nhân như ta đây, huống chi ta tên tiểu nhân này trước đó không lâu mới vừa cứu ngươi.”
Vậy cũng không sai, hỗn đản ngay mặt là người mặt trái là quỷ, so với tên tiểu nhân trước mắt này sinh ra đáng sợ. Người này y thuật trên Lý Huyền, còn là một cao thủ dịch dung, hôm nay có thể tránh thoát phát hiện của mình, còn có thể né qua bầy rắn cùng bầy sói, chỉ là những thứ này chứng minh người này không đơn giản.
Đầu óc nàng bay lộn, giả vờ khinh thường nói: “Bên ngoài ngoại trừ cao thủ giang hồ, còn có không ít dũng tướng khôn khéo, bằng vào thực lực của một mình ngươi, ngươi cảm thấy có thể giúp cái gì? Không muốn theo chúng ta cùng nhau toi mạng thì sớm cút!”
“Nếu như ta có thể?” Nam nhân thập phần có lòng tin nói rằng.
“Điều kiện của ngươi là cái gì?” Mộ Dung Tuyết lớn mật hỏi một câu.
Nam nhân nhìn tử lang sau lưng nàng, rất thẳn thắn nói rằng: “Cùng những người khác một dạng, ta cần tử lang huyết!”
“Hỗn đản! Vậy ngươi cùng người bên ngoài có gì khác biệt?” Vừa nghe mục đích của nam nhân, Mộ Dung Tuyết nhất thời giận dữ, rút bảo kiếm ra đâm tới nam nhân.
Tả thiểm, bên phải tránh, hơn mười hạ mãnh liệt, nam nhân chỉ là né tránh vẫn chưa hoàn thủ. Linh hoạt xoay người, hắn níu lại tay nắm kiếm của Mộ Dung Tuyết, thật sâu ở cần cổ nàng hít một hơi. Mùi thơm ngát nhàn nhạt để hắn say sưa, mắt xếch xinh đẹp của hắn hơi nhếch lên, ở bên tai nàng thấp nam: “Chí ít khuê tú cũng không thể luôn luôn động thủ động cước, ta chỉ ta chỉ là muốn tử lang huyết, cũng không nói muốn giết nó.”
“Chỉ bằng ngươi muốn thương tổn nó, mơ tưởng!” Mộ Dung Tuyết vừa nhấc chân, hung hăng dẫm bàn chân của nam nhân.
A…
Nam nhân không hề phòng bị hô to một tiếng, bất cần đời lắc đầu, mấy chiêu lần thứ hai đem Mộ Dung Tuyết ôm vào trong ngực, khi hắn muốn mở miệng nói chút gì, tiếng chém giết liên tiếp truyền đến, để hai người đồng thời nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.

“Bất hảo, bọn họ lại bắt đầu công kích.” Nam nhân thấp lẩm bẩm, nhìn qua so với Mộ Dung Tuyết càng sốt ruột.
Mộ Dung Tuyết nhìn ra hắn lo lắng, mặt khác đề nghị: “Ngoại trừ tử lang huyết, ngươi có thể lấy điều kiện khác trao đổi.”
“Ngươi!” Nam nhân nghiêm túc từ trong miệng nặn ra một chữ.
“Thối lắm! Ta đã là hữu phu chi phụ, ngươi có mao bệnh đi?” Mộ Dung Tuyết thật muốn cho nam nhân một bạt tai, muốn theo đuổi vì cộng lông gì chờ tới bây giờ, lúc chưa xuất khuê chết đi nơi nào?
Có lẽ, trước khi chưa xuất khuê cùng hắn xa chạy cao bay chưa chắc là chuyện xấu, lấy năng lực của hắn hoàn toàn có thể đem Mộ Dung Tuyết cùng nương cùng nhau mang đi, vì sao lúc trước không làm như vậy?
Nghi ngờ nhìn nam nhân, đáy mắt nam nhân ẩn chứa ưu thương, còn có thâm tình chân thành không e dè. Cầm chặt tay nàng đặt ở ngực, hắn khí thâm trầm nói rằng: “Lúc đầu ngươi nếu đáp ứng ta không gả, cũng không cần thừa thụ thống khổ này, vì sao? Ngươi vì sao nhất định phải chọn hắn? Hiện tại ngươi cũng thấy đấy ngươi cũng thấy đấy, hắn căn bản cũng không có thể cho ngươi hạnh phúc.”
Mộ Dung Tuyết rút miệng lãnh khí, kích động như vậy không phải là giả vờ, đáy mắt hắn hiện ra ướt át nói cho nàng biết, hắn là đã từng yêu nữ nhân trước mắt này cỡ nào.
“Theo ta ly khai, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu, ngoại trừ quyền lợi ta có thể cho ngươi tất cả.” Nam nhân hai tay lay động song chưởng của Mộ Dung Tuyết, nhìn mặt của nàng, các loại lạnh lùng của trước đây trước đây đối với mình quay về ở trong đầu.
Mộ Dung Tuyết ngây ngẩn cả người, nàng là muốn tự do, tự do không có bất kỳ thứ trói buộc nào. Vô luận nam nhân này đã từng đối tốt với cổ thân thể này, vậy cũng là Mộ Dung Tuyết trước kia, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ. Nếu là miễn cưỡng cùng một chỗ, cùng cuộc sống bây giờ có bao nhiêu khác nhau?
“Không… Không!” Hai tay ôm đầu lắc đầu, vẻ mặt nàng thống khổ nói rằng: “Không thể, trí nhớ trước kia về sớm đã không có, ta căn bản không nhận thức ngươi, không biết ngươi, nếu như sinh hoạt với ngươi. Huống hồ, ta… Ta đã không phải là hoàn bích chi thân.”
“Ta bất tại hồ, ta sẽ cho ngươi thời gian, chỉ cần ngươi theo ta. Chân trời góc biển, ngươi muốn đi đâu, ta đều sẽ bồi ngươi.” Thần tình ôn nhu nói, thanh âm cách đó không xa đang nhanh chóng tới gần, hắn lại không thèm quan tâm nhìn nữ nhân yêu mến.
Rối loạn!
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn rối loạn, từ trong miệng tiểu Cẩm biết được Mộ Dung Tuyết từng cùng lục gia quan hệ không cạn, tại sao lại thêm một người nữa?
Nếu như giữa bọn họ thật có gặp gỡ, vì sao tiểu Cẩm cũng không biết tồn tại của nam nhân này? Vẫn là tiểu Cẩm có chuyện gì giấu diếm bản thân?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi