CỰC PHẨM HẠ ĐƯỜNG PHI

CHƯƠNG 73: CHẲNG LẼ LÀ HẮN
Editor: Luna Huang
“Chủ tử!” Tiểu Cẩm cũng nghe được, muốn mở miệng nói chút gì, bởi vì ánh mắt của chủ tử đem lời nuốt xuống.
Mộ Dung Tuyết kéo bố băng bó vết thương xuống làn váy, lôi kéo tiểu Cẩm đi ra đình, đi đến phía sau gian nhà. Đi tới dưới tàng cây hoa đào, hai người dừng bước chân, hai người nhìn như đang ngắm hoa, nhưng đều là như muốn nghe tiếng bước chân tới gần.
Người trên nóc nhà nghe không được giọng nói, quả nhiên tò mò càng gần vài bước. Từ đỉnh thất đến tường, rồi đến đỉnh thất, thời gian để thân thể nhìn về phía phía sau gian nhà, phát hiện dưới cây đào chỉ có một mình tiểu Cẩm đứng.
Lẽ nào bị phát hiện?
Trong ánh mắt người đến hiện ra hối hận sơ sót, còn chưa kịp quay đầu lại, cũng cảm giác được người đứng phía sau. Thật sâu hô hấp, nàng không dám nhìn về phía sau, chỉ có thể trực tiếp nhảy xuống phòng lương rơi xuống phía sau gian nhà.
Tiểu Cẩm rất muốn hỗ trợ vây khốn người đến, nhưng, vết thương trên người không cho phép nàng động tác quá lớn. Nàng rất muốn gọi người qua đây hỗ trợ, nhưng thấy chủ tử hướng mình lắc đầu, chỉ có thể vọt đến một bên không trở ngại chủ tử làm việc.
Không cần nhìn chính diện, Mộ Dung Tuyết chỉ biết người đến chính là Lạc Khê. Nàng đối với Lạc Khê thực sự quá quen thuộc, cái loại khí chất này chỉ cần bên người, nàng là có thể đoán được.
“Ngươi thật đúng là lớn mật, vừa vào phủ dám ra ngoài đi dạo, ngươi sẽ không sợ bị những nữ nhân khác thấy?” Thảnh thơi ngồi ở trên nóc nhà, cầm hoa đào vừa hái xuống trong tay, nhìn qua không có nửa điểm khẩn trương.
“Ngươi biết ta là ai?” Nữ nhân mang theo ánh mắt chất vấn nhìn Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết không để ý ánh mắt của nữ nhân quan sát mình, phi thân nhảy xuống phòng lương. Tại địa phương này lâu, nhất định sẽ rước lấy chú ý của một ít người.
Nữ nhân thấy Mộ Dung Tuyết không có địch ý, cẩn thận theo sát nhảy xuống phòng lương. Mộ Dung Tuyết phất phất tay, tiểu Cẩm minh bạch đi đến viện môn.

“Ngươi muốn thế nào?” Nữ nhân khẩu khí không tốt lắm mà hỏi thăm.
“Lạc Khê, tốt xấu bổn cung cũng là nửa chủ tử của ngươi, ngươi không thể nói chuyện khách khí một chút với bổn cung?” Mộ Dung Tuyết trực tiếp đem lời nói rõ.
Vậy mà Lạc Khê căn bản cũng không mãi sổ sách, cũng rất trực tiếp trả lời: “Nương nương có chỗ không biết, thân phận như Lạc Khê vậy, muốn nghe lệnh cấp trên, sẽ trực tiếp nghe lệnh của tướng gia. Bất quá, Lạc Khê thật tò mò, nương nương là làm thế nào biết thân phận của Lạc Khê?”
Lời này trái lại đang hỏi Mộ Dung Tuyết, phàm là nữ sát thủ trong tổ chức trên người đều có hình xăm hoa hồng. Chỉ là, hình xăm đều ở trên cánh tay, từ lúc Lạc Khê vào phủ đến bây giờ các nàng chỉ gặp qua một lần, nàng không có khả năng có cơ hội thấy hình xăm trên cánh tay của Lạc Khê.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết trầm mặc, Lạc Khê đối với vấn đề này rất hiếu kỳ. Đánh giá cả khuôn mặt bị quấn băng của Mộ Dung Tuyết, hoài nghi thật giả của người này.
“Không cần nhìn, bổn cung vô căn cứ, chỉ đoán. Nếu ngươi muốn thấy mặt của bổn cung, sợ rằng còn phải mấy ngày nữa.” Mộ Dung Tuyết nhìn ra tâm tư của Lạc Khê, lần thứ hai quan sát Lạc Khê, nữ nhân này nhìn qua gầy rất nhiều, nhưng gương mặt đó cũng không thay đổi.
Ngày hôm nay nhìn thần thái của Phượng Điệp, ra vẻ Lạc Khê thực sự lớn lên giống Tử Huân đã chết đi. Đáng tiếc, nàng không có ký ức của Mộ Dung Tuyết, nếu không sẽ xem hiểu được càng nhiều sự tình.
Lời này, Lạc Khê đương nhiên không tin. Nhưng, nàng càng nghĩ, cảm thấy cùng Mộ Dung Tuyết cũng là lần đầu tiên gặp mặt, ngoại trừ suy đoán, đó chính là có người thố lộ tin tức.
Là ai?
Cũng không có ai nói ở đây có biết thân phận của mình, chớ không phải là Mộ Dung Tuyết chiếm được coi trọng của tướng gia, kim phi tích bỉ?
“Đừng suy nghĩ, nói đi! Hôm nay đến muốn biết cái gì?” Mộ Dung Tuyết không muốn cùng Lạc Khê nói lời vô ích, nàng hiểu rất rõ nữ nhân này, không có mục đích tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Đây bất quá là lần thứ hai gặp mặt, Mộ Dung Tuyết tựa hồ đối với tựa hồ đối với rõ như lòng bàn tay, để trong lòng Lạc Khê cảm thấy sợ. Sớm nghe đồn Mộ Dung Tuyết cùng nữ tử bình thường không giống, từ nhỏ cũng chịu đựng hình thức giáo dục của sát thủ, ban nãy tuy rằng chưa so chiêu, nhưng nàng có thể nhanh như vậy phát hiện mình, nói vậy võ công còn cao hơn mình.
Mộ Dung Tuyết biết đây cũng là nhược điểm của Lạc Khê, chỉ cần đụng với địch nhân cường đại hơn so với chính mình, Lạc Khê sẽ suy tính. Nếu là mình thật có sát tâm với Lạc Khê, lúc này người của Lạc Khê đầu cũng sớm rơi xuống đất.

Tiếng thở dài hoán hoán Lạc Khê về hiện thực, Lạc Khê thử trấn định lại nói rằng: “Nương nương biết Lạc Khê là ai, liền phải biết Lạc Khê đến tìm cái gì?”
“Vậy ngươi sớm trở lại nghỉ ngơi được rồi.” Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt nói rằng, đưa tay ngắt hoa đào trên cây xuống.
Để hoa lên mũi ngửi, mùi hoa hơi lạt. Người không được sủng, tựa hồ đến hoa đô cũng mất đi hương vị, thế đạo này thực sự là đủ thực tế.
Hừ!
Hừ lạnh ném hoa đào trên tay xuống, nàng không che giấu được không hài lòng trong lòng. Lạc Khê khôn khéo đã biết, nàng lo lắng sẽ làm Lạc Khê hoài nghi gì?
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết cứ như vậy ly khai, Lạc Khê có loại kỳ quái không cam lòng, lại không nói ra được không cam lòng ở địa phương nào?
Bán híp mắt nhìn bóng lưng của Mộ Dung Tuyết dần dần biến mất, nhìn trời, toán toán canh giờ, lo lắng tam gia sẽ sớm trở về, nàng cũng không dám lại tiếp tục dừng lại, dọc theo đường lúc đến trở lại Tử viên.
Mới tới, bên người nàng cũng không có nha đầu tin được. Hôm nay nha đầu phục vụ Điềm nhi là tổng quản Lương thúc phái tới, tự nhiên không thể để cho nàng tin tưởng. Nên trước khi tới, nàng mệnh lệnh Điềm nhi chớ vào phóng quấy rầy bản thân.
Nhưng, khi nàng đi vào phòng mình, lại ngửi thấy hương khí khác thường. Đây không phải là hương liệu sẽ là ai Điềm nhi dùng, sẽ là ai to gan như vậy, dám vào Tử viên kiêu ngạo?
Bất chấp nghiêm túc suy tư lâu, nàng lập tức đem y phục dạ hành trên người cởi ra, nhét vào cái rương dưới sàng. Thay váy lụa mỏng mặc thường ngày, nàng mại bước liên tục đi ra khỏi phòng. Gọi Điềm nhi hầu hạ tắm rửa thay y phục, sau đó đợi tam gia đến.
. . .
Canh ba, tam gia đã trở về. Bên người còn mang theo ngũ gia cùng tứ gia say huân huân, hai vị gia nhìn qua uống không ít. Lương thúc thấy hai vị, đó là một kính lắc đầu, phân phó bọn hạ nhân đỡ tứ gia cùng ngũ gia tiến Nho Viện nghỉ ngơi.
Tản hạ nhân, khẩu khí của Lương thúc có chút trách cứ nói rằng: “Tam gia người cũng không nhỏ nữa, có một số việc nên có chừng mực chút.”

Tam gia thác lăng một chút, lập tức minh bạch Lương thúc là chỉ việc của Mộ Dung Tuyết. Hắn từ trước đến nay tôn kính Lương thúc, chuyện bình thường Lương thúc chưa hề hỏi đến. Hôm nay, Lương thúc đã mở miệng, hắn nhất định phải suy xét thái độ đối với Mộ Dung Tuyết.
Trầm mặc hồi lâu, không đợi tam gia mở miệng, Lương thúc lại nói: “Cô nương gọi Lạc Khê kia lai lộ bất minh, tam gia tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.”
“Lương thúc gặp qua Lạc Khê rồi?” Tam gia lại là vẻ mặt kinh ngạc, tối hôm qua hăng hái chính nùng, hơn nữa Lạc Khê cùng Tử Huân lớn lên thực sự rất giống, hắn căn bản là nghe không lọt khuyên bảo của hảo hữu. Hôm nay, nghe Lương thúc vừa nói như vậy, hắn phải một lần nữa suy xét nữ nhân này.
Ân!
Lương thúc gật đầu, mang kết quả phái người theo dõi Lạc Khê nói cho tam gia. Nguyên lai, từ tối hôm qua Lạc Khê vào cửa thời khắc đó, Lương thúc liền chủ ý đến nữ nhân này, cho người giám thị cử động của Lạc Khê.
“Cái gì?” Ngươi nói Lạc Khê là người của Mộ Dung Cuồng?” Tam gia quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Ân!
Lương thúc trọng trọng gật đầu, rất là xác định nói rằng: “Không sai! Nàng cũng là người của tướng phủ, người của ta thấy nàng đi tìm Mộ Dung Tuyết. Còn nghe trộm nói chuyện của các nàng, mục đích của bọn họ vào phủ cũng là vì muốn biết được bí mật chân chính của kỳ lân kiếm.”
“Không! Tại sao có thể như vậy? Nàng lớn lên giống như Tử Huân, nên thiện lương giống Tử Huân một dạng mới đúng.” Tam gia căn bản cũng không muốn tin tưởng sự thật tàn khốc này, nhưng, hắn cũng sẽ không hoài nghi lời của Lương thúc.
Lương thúc biết đau nhức trong lòng tam gia. Càng là bên người có một nữ nhân lớn lên giống Tử Huân, lại càng sẽ kích phát hận của tam gia đối với Mộ Dung Tuyết. Nghĩ không ra Mộ Dung Cuồng thực sự hung ác đến nước này, đến nữ nhi của mình cũng không tiếc đau mà hạ ngoan thủ, thảo nào Mộ Dung Tuyết bị hủy dung, Mộ Dung Cuồng chưa từng đến cửa tìm cặn.
Vỗ vỗ của tam gia tam gia, hắn còn nói thêm: “Tìm hiểu nguồn gốc chưa chắc không phải là chuyện tốt, vốn không muốn nhanh như vậy nói cho ngươi biết, nhưng lo lắng ngươi sẽ hãm quá sâu. Lương thúc không muốn nhìn thấy ngươi vì nữ nhân hãm sâu quá sâu, Mộ Dung Cuồng không phải là dễ đối phó như vậy, nếu có thể đi bước kỳ này, khẳng định còn có một phen dụng ý khác.”
“Cảm tạ Lương thúc, bổn vương đã biết. Canh giờ không còn sớm, người cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.” Tam gia vẻ mặt tôn trọng nhìn Lương thúc, dừng một chút còn nói thêm: “Lương thúc, có một số việc người để hạ nhân đi làm đi!”
“Ngươi xem Lương thúc là một lão đầu sao? Thân thể này của Lương thúc còn rất cường tráng!” Lương thúc ưỡn cao ngực vỗ vỗ, cũng liên tục ho khan vài tiếng.
“Lương thúc!” Bất mãn bất mãn lắc đầu.
Lương thúc khoát khoát tay, vì phòng tam gia uống dong dài, vội vội vàng vàng liền rời đi. Tam gia muốn lưu Lương thúc lại, còn muốn nói chút gì. Chỉ thấy Văn Mặc vội vội vàng vàng mà đến, tiến lên ở bên tai một trận thấp nam.

“Xác định không nhìn lầm?” Tam gia nghe xong hiếu kỳ hỏi.
“Không sai, đích thật là đại ca cầm đầu lần đó, mấy người tất cả đều chết ở bãi tha ma.” Văn Mặc rất xác định mà đem tin tức lấy được ban nãy lặp lại một lần.
Chết?
Diệt khẩu, sự tình đều đã qua một đoạn thời gian rồi, nàng kia chưa từng xuất hiện, bãi tha ma cũng một mảnh yên tĩnh, thế nào người liền chết?
“Tam gia đang hoài nghi nữ nhân kia làm?” Văn Mặc xem thấu tâm tư của chủ tử, thuận miệng nói rằng.
“Ngoại trừ nàng, còn ai vào đây?” Tam gia vắt hết óc vừa nghĩ, trong đầu đột nhiên toát ra mặt của nam nhân, lẩm bẩm trong miệng: “Lẽ nào sẽ là hắn?”
“Ai?” Văn Mặc tò mò nhìn tam gia.
Tam gia cau mày, muốn mang ý nghĩ chuyển dời đến trên người Mộ Dung Tuyết. Tay nắm thành quyền thật chặt, hắn cảm giác được ngực hơi co rút đau đớn. Hít một hơi thật sâu, hắn tận lực khống chế được tâm tình, không cho Văn Mặc nhìn ra tâm tư.
“Cho người nhìn cho thật kỹ bãi tha ma, bổn vương cũng không tin nữ nhân kia không xuất hiện nữa.” Tam gia tuy rằng khẩu khí tràn ngập tự tin, nhưng nửa điểm nắm chắc cũng không có. Bởi vì ngoại trừ hoài nghi, hắn không có nửa điểm chứng cứ, cũng không biết phải như thế nào cạy miệng của Mộ Dung Tuyết?
“Vâng!” Không dám không dám nói thêm nữa, chắp tay lui xuống.
Tam gia sớm sẽ không có nhã hứng say rượu, nhớ tới lời ban nãy Lương thúc đã nói, hắn cực kỳ buồn bực không biết nên hay không nên bước vào Tử viên nữa?
“Tam gia!” Thanh âm ôn nhu vang lên trong hành lang an tĩnh.
Một đôi mắt quen thuộc mà xa lạ nhìn về phía tam gia, Lạc Khê ưu nhã cất bước, trên mặt mang cười như ánh mặt trời, gương mặt lớn lên cùng Tử Huân giống nhau như đúc lần nữa xuất hiện trước mặt tam gia. Để tam gia nguyên bản mê man nhất thời bị hấp dẫn, trong giây lát đó đã quên lời khuyên của Lương thúc.
(Luna: Ổng háo sắc thì nói đại đi, tác giả vòng vo quá =.=)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi